Thái Tử Phi Tự Lực Cánh Sinh - Chương 6
10.
Sau đó, Lư Thanh lại tìm ta uống rượu: “Ta sắp được điều chuyển ra ngoại thành, mấy năm nữa chắc sẽ khó gặp lại.”
“Sao lại như vậy!” Ta lo lắng đứng dậy: “Có phải là…”
“Suỵt…” Nàng ấy cười bí ẩn: “Đừng lo, đó là một thử thách cần thiết, cơ hội này người khác muốn cũng không có được, có lẽ là nhờ cha ta giúp đỡ, hoặc cũng có sự đóng góp của muội?”
Ta im lặng vì cảm thấy lương tâm cắn rứt, chắc là ta chỉ có tác dụng ngược thôi.
“Tóm lại, hãy chờ tỷ đây lập công lớn nhé.”
Nàng ấy hào sảng uống cạn một ly: “Tỷ sẽ trở thành Tể tướng, triều đình này ngoài ta ra, không có ai khác xứng đáng hơn.”
Thấy nàng ấy tự tin như vậy, ta yên tâm hơn, cùng tỷ ấy uống rượu.
Ta ít khi uống rượu, đến cuối cùng cả hai chúng ta đều hơi choáng váng, trước mắt lờ mờ ánh nến và chiếc áo thêu viền vàng, có giọng nói quen thuộc đang nói chuyện ồn ào.
“Được rồi được rồi… Ngươi cứ làm tể tướng của ngươi, đừng quấn lấy phi tử của ta, nàng ấy sẽ không giúp ngươi đâu…”
Lại gọi ta: “A Phù? A Phù? Tỉnh dậy, về cung thôi…”
Ta lảo đảo ngồi dậy, không biết đang cúi đầu trước ai: “Tể tướng… chỉ là, ôm chân của ngài…”
Giọng nói đó có chút bực tức: “Nàng ôm chân ai, bản Thái tử đang đứng trước mặt nàng không nên ôm chân ta sao?… Đừng uống nữa!”
Ta nheo mắt nhìn kỹ, người này thực sự rất đẹp, ta trượt xuống, ôm chặt lấy chân hắn, ngẩng mặt lên cười.
“Nàng làm gì đấy! Thả tay ra, ở ngoài này, không được…” Hắn hoảng loạn đẩy đầu ta, không đẩy nổi, kéo ta đi.
Không biết làm sao mà về được cung, tỉnh dậy thì đầu đau dữ dội. Thái tử mang cho ta một bát canh nóng, cười hiền hòa: “Nàng tỉnh rồi, nhớ chuyện tối qua không?”
Ta chẳng nhớ gì cả, ngơ ngác nhìn hắn.
“Thôi được rồi,” hắn có vẻ rất vui, “A— ta đút cho nàng.”
Ta mơ màng uống hết, hắn vừa cười vừa thở dài: “Khi nàng say thật ngoan, hỏi gì cũng nói, chỉ không biết có câu nào là thật không.”
“Ngài là người thích nói dối, đừng tưởng ta cũng thế.”
Ta nghiêm mặt: “Rốt cuộc ta đã nói gì?”
“Cũng phải,” hắn xoa má ta, “nàng nói nàng thích ta nhất, từ lần đầu gặp đã thích ta, càng gặp càng thích, chưa bao giờ ghét ta.”
“Có thật không?” Ta ngơ ngác, khó hiểu nhíu mày: “Đó cũng là lời thật lòng của ngài sao?”
“Đúng vậy, đó cũng là lời thật lòng của ta.”
Hắn cười hôn ta một cái: “Đây là lời thật.”
11.
Sau đó, Lư Thanh rời kinh thành, rồi được điều trở lại. Cha ta giải ngũ, ca ca ta từ tiểu tướng quân trở thành đại tướng quân, Thái tử trở thành Hoàng đế, ta từ Thái tử phi trở thành Hoàng quý phi.
Thời gian trôi qua rất lâu, nhưng cuộc sống dường như không thay đổi gì. Sau khi tiên hoàng băng hà, chứng sợ bị tịch biên của cha ta cũng hết, mẫu hậu cũng có thể cùng ta uống trà, đan len, nói chuyện phiếm.
“Mỗi đời hậu cung đều rất cô đơn, thật khó khăn để trở thành Hoàng thái hậu, nhưng lại không thể hưởng được thú vui xem hậu cung tranh đấu.”
Mẫu hậu than thở: “Thật là đứa con bất hiếu, có cơ hội con gọi nó đến quỳ trước ta, đứa trẻ này sợ nhất là ánh mắt lạnh lùng, con cứ lạnh lùng với nó, đảm bảo nó sẽ quỳ rất đúng mực.”
Còn có chuyện như vậy sao? Ta vừa mới có quan hệ tốt với bà, nhanh chóng lấy lòng: “Chắc chắn, chắc chắn, con sẽ làm ngài ấy hài lòng.”
Vừa hay ta vừa được thăng từ Tần lên Quý phi, hôm đó ta liền thử làm theo lời mẫu hậu.
“A Phù? Nàng nghiêm túc sao?” Hắn nhìn ta không thể tin được.
“À… ừm.” Ta gật đầu, chỉ xuống sàn nhà: “Nếu lạnh… có thể lót một chiếc gối.”
“Không phải, không được… Đây là thú vui mới sao?” Hắn mơ hồ quỳ xuống: “Nàng ít nhất cũng phải cho trẫm một lý do…”
Ta nghĩ không ra lý do gì, theo lời dạy của mẫu hậu, im lặng đóng cửa quay vào phòng.
Nghe thấy âm thanh, hắn có chút lo lắng: “A Phù? Nàng không hài lòng vì chỉ là Quý phi sao? Nhưng chúng ta đã nói rồi, nàng phải cố gắng hơn nữa mới có thể lên Hoàng hậu, bây giờ vẫn chưa đạt tiêu chuẩn…”
“Không phải chuyện này.”
Ta không thể nuốt lời, nhanh chóng phủ nhận. Hắn yên lặng một lúc, lại thử mở miệng: “Hôm qua trẫm không nên gọi nàng là đồ ngốc…”
“Thật ra cũng không sao, ta có ngốc hay không ta tự biết mà, nhưng nếu ngài vì vậy mà thay đổi, thì cũng khá tốt… “
“Có phải vì chuyện của ca ca nàng không? Trẫm thừa nhận không dám giao quyền cho hắn, nhưng trẫm mắng hắn thật sự là vì hắn đã hỗn xược trước…”
Gì cơ, hắn mắng ca ca ta à? Thôi, nếu đáng mắng thì cứ mắng đi…
“Trẫm đã hứa hẹn gả con gái chưa sinh của chúng ta cho Đoàn gia, nhưng đó chỉ là lời nói miệng… Trẫm sẽ đi hủy lời hứa ngay!”
Còn có chuyện như vậy sao? Ta đ//ập mạnh lên bàn một cái. Hắn lập tức nói thêm một đoạn: “Trẫm không nên lỡ lời, nói với các đại thần rằng nàng có thể bổ củi bằng tay không, còn nói rằng sẽ tìm cơ hội cho nàng biểu diễn trước mặt mọi người, điều đó tuyệt đối không thể làm, nàng tin trẫm đi…”
Ta là con khỉ à! Hắn càng nói càng quá đáng: “Trẫm thật sự không thích Lư Thanh, cố ý giao cho nàng ta công việc khó nhất, nhưng nàng ta lại làm được… Năm đó cũng là trẫm đề xuất điều nàng ta đi, không định để nàng ta quay lại… Nhưng trẫm không còn đối xử như vậy với nàng ta nữa!”
Ta sốc. Hắn nói ra bao nhiêu chuyện cũ: “Trẫm năm đó gặp nhiều nữ tử như vậy, bao nhiêu phần là có chút cố ý, muốn xem nàng có biểu hiện gì, vì nàng thật sự rất thú vị…”
Hả?
“Lúc còn nhỏ, trẫm cũng từng nghĩ đến việc tịch biên nhà nàng, nhưng đó đều là phụ hoàng dạy… Sau đó trẫm đã sửa đổi rồi! Nàng đi mà trách ông ấy!”
Ta ôm đầu, không kìm được bực tức: “Im đi! Ngài cứ quỳ ở đây cho ta! Ta không gọi, ngài không được đứng lên!”
Người này, vẫn là một tên đại lừa đảo, không khai thác thì không biết, khai thác ra thì có biết bao nhiêu chuyện.
Ta vốn vô cùng tức giận, nghĩ đến việc hắn đang đứng ngoài điện lạnh lẽo, ngủ rất ngon lành.
Ngày hôm sau ta bảo hắn tiếp tục quỳ, hắn thảm thiết nói: “A Phù, nàng vui là được, những gì trẫm cần nói đều đã nói rồi, nàng giận cũng là đương nhiên, nàng vào trong đi, bên ngoài gió lạnh, đừng để bị lạnh.”
Ta vào phòng ngồi một lát, cuối cùng không đành lòng, thật ra cũng không quá giận, liền gọi hắn vào.
Không có động tĩnh gì, chẳng lẽ đã ngất đi rồi? Ta vội vàng mở cửa chạy ra, hắn vẫn quỳ ngay ngắn ở đó, quần áo mỏng manh, trông rất đáng thương.
Ta thấy mềm lòng, đau lòng, mang áo khoác ra khoác cho hắn: “Ngài mau đứng lên đi, lạnh không, ta sẽ không đối xử với ngài như vậy nữa…”
Không đúng, khí chất của người này không đúng. Ta nheo mắt, nắm lấy đầu hắn. Ám vệ vô tư ngẩng đầu lên, mặc long bào, cười ngượng ngùng chào ta: “Hoàng thượng đang ở thư phòng… Hôm qua cũng vậy.”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn một lúc, chạy đến thư phòng bắt người. Đèn trong thư phòng vẫn sáng, hắn đang xem tấu chương, tập trung nghiêm túc, lông mày nhíu lại.
Ta tức giận đứng ở cửa, nhưng không biết nên phát tác như thế nào. Hắn ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn ta: “A… nàng, sao lại ra đây… Nghe ta giải thích…”
“Đừng giải thích.”
Ta lao tới đè hắn xuống ghế, cắn hắn để xả giận: “Ngài cũng không phải người thật thà gì, giải thích cái gì.”
Hắn ngoan ngoãn không cử động, chớp mắt: “Hay để ta quỳ hai ngày nữa? Nàng giám sát, ta đảm bảo không chạy.”
“Nhưng ta có thời gian rảnh đâu.”
Ta tức giận cười: “Tấu chương gì mà phải xem vào ban đêm? Ban ngày không được à?”
“Ban ngày…”
Hắn liếc mắt một cái: “Ngày mai trẫm muốn ở với nàng, hôm nay cố gắng thêm một chút…”
“Bịa chuyện thật giỏi.” Ta nhìn thấu ngay.
“Dù bịa cũng là thật.”
Hắn cười đẩy ta ngồi lên đùi, tựa vào vai ta: “Hoa trà trên núi phía Nam đã nở, từ lâu đã muốn cùng nàng đi xem, lúc mặt trời mọc, nghe nói là một biển màu đỏ như lửa, nhất định phải thấy một lần trong đời.”
“Có đẹp như vậy thật không?” Ta bắt đầu mất tập trung.
Hắn từ từ nói: “Ngày mai trời đẹp, ngồi trên đỉnh núi tắm nắng, rồi pha hai ly trà xuân tươi ngon nhất, ăn chút bánh thanh đoàn nhân sen và đậu đỏ, thật tuyệt.”
“Vậy… vậy đi.”
Ta hào hứng đứng dậy: “Ngài mau xem xong nhanh đi, ngày mai gọi ta dậy sớm.”
“Được, nàng đi ngủ trước đi, sáng sớm ta sẽ gọi.”
Hắn ngẩng đầu cười với ta, khuôn mặt dưới ánh nến vàng cam trở nên dịu dàng. Ta chạy về phòng, ôm chăn gối lại chạy về, hắn có chút thất vọng: “Nàng vẫn không cho trẫm về phòng ngủ à?”
“Không về nữa.”
Ta trải chăn lên giường trong thư phòng, vui vẻ chui vào, thò đầu ra nhìn hắn: “Ngài cứ xem tấu chương của ngài, ta ngủ ở đây.”
Hắn ngẩn ra, cúi đầu cười nhẹ: “Đèn sáng, nàng ngủ được không?”
Ta đã có chút buồn ngủ, nhìn bóng đèn mờ nhạt, lẩm bẩm: “Không sao, khá ấm áp…”
Hắn đáp một tiếng, có lẽ cũng không đáp, tóm lại ta không nghe rõ, với sự thỏa mãn và mong đợi vào ngày mai, dần dần chìm vào giấc ngủ.
[HẾT]