Thái Tử Phi Tự Lực Cánh Sinh - Chương 4
07.
Gần đây Thái tử thật sự rất bận rộn, ta chỉ nghỉ ngơi vài ngày đã lại có việc làm. Nhưng lần này không phải vị tiểu thư đến, mà là Thái tử đi tìm nàng ta, điều này làm ta cảm thấy nguy cơ.
Con gái của Lư Tể tướng bị sơn tặc bắt cóc, Hoàng đế lệnh cho Thái tử dẫn binh tiêu diệt bọn c//ướp và cứu người, ta đã lâu không được thể hiện kỹ năng của mình, liền giả làm lính tham gia một phần nhỏ trận chiến, để thỏa mãn niềm vui.
Cuối cùng, bọn c//ướp đã bị tiêu diệt, chúng ta thắng lớn, đột nhập vào căn phòng giam giữ con tin, Lư tiểu thư bị giam giữ bên trong, nhìn thấy chúng ta, mắt nàng sáng lên: “Là ngài, ngài đến cứu ta rồi!”
Nàng ta dường như đang nhìn ta, nhưng ta không nhận ra nàng. Ta gãi đầu, nhìn xung quanh, thấy Thái tử bước lên từ phía sau, ta lập tức cúi đầu lùi xuống.
Lư tiểu thư thu hồi ánh mắt, cúi chào Thái tử: “Thần nữ Lư Thanh kính chào Thái tử điện hạ, ơn cứu mạng này, suốt đời không quên.”
“Lư tiểu thư, Cô đến muộn rồi.”
Thái tử đỡ nàng đứng dậy, mắt đỏ hoe, giọng đầy tình cảm: “Làm tiểu thư hoảng sợ rồi, Cô sẽ hộ tống nàng về kinh thành ngay lập tức.”
Họ lên xe ngựa, Lư Thanh cười chào ta: “Ngươi là người đầu tiên xông vào cứu ta, chúng ta thật có duyên, lên đây ngồi đi.”
Ta vội vã đồng ý, nhanh chóng trèo lên xe. Trong xe chỉ có ba người chúng ta, Lư Thanh thân thiết nắm tay ta ngồi bên cạnh, Thái tử nhìn ta một cái, như thể không nhận ra ta.
Nếu không gặp nhau mười năm, ta cũng quên mất hắn trông như thế nào.
Thái tử rót trà cho chúng ta, sau đó bắt đầu chương trình khen ngợi lẫn nhau: “Lư tiểu thư không hoảng loạn trong nguy nan, còn có thể nhận ra Cô ngay lập tức, thật sự rất thông minh, khiến người khác ngưỡng mộ.”
“Ừm, lúc nhỏ ta đã từng gặp điện hạ, còn có An muội muội.” Lư Thanh không tiếp lời hắn, mỉm cười chỉ vào mắt ta: “Nhà chúng ta có năng khiếu, là nhớ rõ mọi thứ.”
Gì chứ, tại sao lại nhắc đến ta, chẳng lẽ nàng nhận ra ta rồi? Nhưng nàng là ai nhỉ?
Ta sợ hãi cứng đờ, cúi đầu không dám động đậy. Sau đó ta tự an ủi, bây giờ ta mặc đồ như cái thùng sắt, lại là nữ giả nam, nàng chắc chỉ tình cờ nhắc đến, và có thể cũng đang nói về tỷ tỷ. Chắc chắn là vậy. Tự an ủi xong, ta yên tâm uống trà để trấn tĩnh.
Thái tử khen ngợi: “Cô sớm biết Tể tướng có tài năng thiên phú, không ngờ tiểu thư cũng thừa kế được, đất nước chúng ta thật sự có nhân tài xuất chúng.”
“Điện hạ cũng nghĩ vậy à?”
Lư Thanh không chút khách sáo với hắn: “Ta từ nhỏ đã đọc nhiều sách vở, không xấu hổ khi nói rằng, ta cũng tự nhận là một tài năng, ta đang chuẩn bị tham gia kỳ thi khoa bảng năm nay, điện hạ đừng gọi ta vào cung nữa nhé.”
Thái tử cười nâng chén: “Lư tiểu thư có tiền đồ rộng mở, Cô sao có thể ngăn cản, mong tiểu thư đạt danh vị cao trong kỳ thi, sau này gặp lại nhau trong triều đình.”
Ta có chút ghen tị với nàng, nàng dường như cảm nhận được, sờ sờ tay ta.
Thái tử liếc nhìn tay chúng ta một cái, giọng điệu có chút sắc bén, cười nói: “Lư tiểu thư mới quen hộ vệ này được mấy canh giờ, có phải hơi thân thiết quá rồi không?”
“Ta nhìn điện hạ không giống người cổ hủ, sao lại nói ra những lời như vậy?” Lư Thanh cười khẩy, xoa xoa tay ta: “Điện hạ đã không có ý muốn ta vào cung, tại sao lại nói chuyện như ghen tuông vậy?”
“Lư tiẻu thư nói đùa rồi.” Hắn nhìn sang chỗ khác, không để ý đến.
Cái gì? Ghen sao! Lần đầu tiên ta cảm thấy nguy cơ mạnh mẽ như vậy, nhưng lại đến từ một người đã tuyên bố từ bỏ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, dù sao nàng cũng sẽ không tranh với ta, có vẻ Thái tử thích nàng cũng không sao, hơn nữa có nàng kiềm chế, còn giảm tỷ lệ xuất hiện đối thủ thực sự.
Nghĩ thông suốt rồi, ta vui vẻ đáp lại cái xoa đầu của nàng. Lư Thanh cười xoa đầu ta, nụ cười quen thuộc.
Thái tử hít một hơi thật sâu, đặt chén trà xuống mạnh, cười mà như không cười: “Xin lỗi nếu mạo phạm, Lư tiểu thư đã trưởng thành nhiều năm, tại sao lại chậm trễ không lập gia thất vậy?”
“Sự nghiệp chưa thành, sao có thể nói chuyện gia đình.” Nàng không chút lo lắng, trả lời: “Điện hạ thì khác, hôn sự của ngài liên quan đến quốc gia, tuổi tác cũng không nhỏ, sao chưa có lấy một trắc phi, khiến chúng dân lo lắng.”
Thái tử nhìn ta một cái, ta vô thức thu mình lại. Ta làm việc kín đáo như vậy, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
“Cô còn gấp hơn các ngươi.” Hắn nói xong, thu lại ánh nhìn: “Có lẽ là vận đen, đã xảy ra nhiều chuyện cười, có lẽ nàng cũng nghe rồi.”
Lư Thanh gật đầu: “Nghe qua một số chuyện, các nữ tử chưa kết hôn đã gặp Thái tử, hoặc là gặp chuyện ngay tại chỗ, hoặc sau đó cắt đứt liên lạc, những người kiên trì ở lại thì cũng không hợp với ngài… thật không biết ta sẽ gặp phải chuyện gì.”
Thái tử cười kỳ lạ: “Lư tiểu thư, đừng tự dọa mình, nàng sẽ không sao đâu.”
“Ta không sợ, còn rất muốn thử xem… ” Lư Thanh cười tươi nói: “Chỉ là, điện hạ, ngài gần như đã tìm hết các nữ nhân ở kinh thành, nhưng chưa từng tìm đến An Phù, là vì muốn bảo vệ muội ấy sao?”
Ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Thái tử, hắn lộ vẻ bất ngờ. Chưa kịp nói gì, Lư Thanh lại nói tiếp: “Hay chỉ đơn giản là không xem xét đến muội ấy? Dù sao thì gia đình muội ấy…”
“Lư Thanh!” Thái tử gắt lên, lén nhìn ta, vẻ mặt hoảng loạn: “Ngươi đang nói gì…”
“Là thần nữ thất lễ, xin điện hạ thứ lỗi.” Lư Thanh lễ phép xin lỗi, Thái tử cũng không nói thêm gì nữa.
Ta ngồi đó bàng hoàng, nghĩ đến lần cuối cùng Thái tử nói chuyện và đuổi ta đi, và mười năm qua hắn chưa từng nhìn đến ta.
Dù ta đã nỗ lực rất nhiều, có phải ta đang thực hiện một nhiệm vụ hoàn toàn không thể thành công không? Mọi nỗ lực đều trở nên vô ích, mười năm công sức đổ sông đổ bể.
Càng nghĩ càng thấy buồn, tâm trí cũng rối bời, không thể giữ bình tĩnh được nữa, nước mắt sắp tuôn rơi.
Nhưng nếu khóc thì sẽ rắc rối, họ chắc chắn sẽ chú ý đến ta và nhận ra ta, khi đó mọi thứ sẽ kết thúc, những việc ta đã làm trước đây sẽ bị phát hiện, thật sự sẽ bị truy sát cả nhà. Ta quyết định ngay lập tức, vén rèm xe và nhảy ra ngoài.
“Tiểu Phù!”
“An Phù!”
Cả hai người họ cùng kêu lên, mỗi người một bên vội vàng nắm lấy ta. Ta quay đầu lại, kinh hoàng kêu lên: “An Phù nào chứ? Ta không biết ai cả!”
“A? Muội thực sự đang cải trang sao?” Lư Thanh kinh ngạc, sắc mặt thay đổi: “Xin lỗi, ta không nên gọi như vậy…”
Ta khóc lóc: “Cứu ta với, ta thực sự không phải An Phù…”
Thái tử kéo ta vào lòng, giữ chặt, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, không sao đâu, ta sẽ không bán đứng nàng…”
“Gì cơ? Trước đây ngài đã giả vờ không biết nàng sao?” Lư Thanh lần nữa kinh ngạc: “Các ngươi làm thế nào mà…”
“Dừng xe!” Thái tử không thể nhịn nổi, ra lệnh dừng xe ngựa, sau đó quát lên với Lư Thanh: “Ngươi chuyển sang xe phía trước, tuyệt đối không được nói chuyện này ra, nếu không ta sẽ có cách hủy bỏ danh sách thi cử của ngươi.”
Lư Thanh muốn nói nhưng không dám, hậm hực rời đi.
Trong xe chỉ còn lại hai chúng ta, ta khóc đến gần như ngất xỉu, chỉ cảm thấy tương lai đen ta, sắp bị xử t//ử cả nhà.
Đầu óc uể oải, dường như nghe thấy Thái tử luôn nói: “An Phù, nàng đừng khóc mãi như vậy… nhỏ giọng thôi, bên ngoài có người của phụ hoàng.”
Ta không tự giác nhỏ tiếng, mơ hồ thút thít. Có nên giet Thái tử để diệt khẩu không? Nhưng giet rồi có trốn thoát được không? Có thuốc làm mất trí nhớ không?
“An Phù, phụ hoàng không muốn ta cưới nàng, ta chỉ có thể tạm thời kiềm chế, rồi tìm cách khác…”
Hắn giải thích một hồi, rồi thở dài: “Thôi nào, ta và nàng cùng một phe mà.”
Ta cố gắng suy nghĩ, nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn Thái tử, phân biệt thật giả. Hắn là một kẻ đại lừa đảo, dù khi xưa nói chuyện với ta, hay những năm qua nói chuyện với các cô nương khác, số lời thật đếm được trên đầu ngón tay.
Hắn đột nhiên cười, ánh mắt như hoa đào, không chút lạ lẫm mà xoa đầu ta, như thể đang đối mặt với người bạn thân thiết lâu năm: “Nàng vẫn đáng yêu nhất khi khóc.”
Ta bối rối sờ đầu mình: “Ngài thực sự cùng một phe với ta? Nhưng ngài đã mười năm không gặp ta rồi, sao có thể nhớ được ta…”
Hắn lộ vẻ thương xót: “Xin lỗi… ta biết nàng luôn theo dõi ta, nhưng không thể để nàng lộ diện, nhưng từ giờ trở đi…”
Ta choáng váng, run giọng hỏi: “Sao ngài biết được! Ta đã ẩn giấu rất kỹ mà!”
“Nàng ẩn giấu rất tốt, nhưng ám vệ của ta còn giỏi hơn.” Hắn chỉ vào mái nhà, ta ngẩng đầu nhìn, thấy một người mặc đồ ngụy trang nằm trên nóc xe, vẫy tay chào ta.
Thật là chuyên nghiệp, thậm chí còn tô cả dầu màu lên. Ta bị đả kích nặng nề, chậm rãi đẩy Thái tử ra, thất vọng ngồi một bên, cúi đầu suy nghĩ.
“An Phù, nàng dành tình cảm chân thành cho ta, ta cũng muốn đáp lại nàng bằng tình cảm tương đương.”
Hắn quỳ trước mặt ta, nắm tay ta, mỉm cười ấm áp: “Ta không muốn nàng đợi nữa, chỉ là con đường phía trước gian nan, nàng có sẵn sàng cùng ta đối mặt không?”
Ta uất ức lau nước mắt: “Không sao cả, từ khi ta quyết định vào cung, đã định phải đi một con đường gian nan, đó là đi trên dây thép, liếm d//ao, sớm muộn gì cũng hy sinh…”
Hắn cười càng tươi hơn: “Ta sẽ không để nàng chet, nàng đợi ta một thời gian, ta sẽ sắp xếp.”
Ta bình tĩnh lại, lần trước nói xong câu này, hắn đã không gặp ta suốt mười năm, bây giờ lại là như vậy!
Vẫn phải dựa vào chính mình. Giờ đã bị lộ, không làm thì không xong, đành phải từ trong tối bước ra sáng, không cần giấu diếm nữa, quyết đấu công khai.