Thái Tử Phi Tự Lực Cánh Sinh - Chương 3
04.
Ta đến hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ đã quyến rũ cha con như thế nào vậy?”
Mẹ dừng việc bổ củi, bối rối một lúc: “Cái gã Đại Cường ngốc đó có phải đầu óc bị cửa kẹp không… Thôi, đầu óc hắn vốn dĩ đã vậy, nhưng mẹ thật sự không làm gì cả, rốt cuộc là khi nào khiến hắn hiểu lầm vậy?”
“Thế sao cha mẹ lại thành phu thê?”
Mẹ bất đắc dĩ nói: “Hồi đó mẹ không muốn kết hôn, nên tổ chức tỷ võ kén chồng, không ngờ hắn lại thắng được, đành phải chấp nhận.”
Rồi mẹ nói thêm: “Con à, con đi hỏi cha con xem, cụ thể là lúc nào và từ đâu mà ông ấy bị mẹ quyến rũ, mẹ cũng rất muốn biết.”
Ta đến hỏi cha, cha cười tự tin: “Nàng ấy tổ chức tỷ võ kén chồng chẳng phải là để quyến rũ ta sao? Phải nói là rất hiệu quả, nữ nhân đó đứng trên đài, dáng vẻ anh dũng thật sự đã thu hút ta, tim đập nhanh hơn vài nhịp.”
Ta học được bài học này, liền đi đến cửa thư viện để múa k//iếm.
Khi mọi người đã ra về, Thái tử mới xuất hiện, dựa vào khung cửa với khuôn mặt trắng bệch, trông như chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
“An Phù, có chuyện gì thì nói rõ ra, ta hôm đó không cố ý đẩy ngươi đâu…”
“Hả? Hôm nào?” Ta đã quên mất, thấy hắn xuất hiện, múa càng hăng hái hơn: “Ngươi thấy ta có phải rất oai phong lẫm liệt không? Xem này, chiêu ‘Hắc Hổ Đào Tâm’ của ta đây!”
Hắn run lên: “Ta… ta không nên lừa ngươi… thật ra ta không thể tiên đoán tương lai…”
“Hả?” Ta chưa hiểu, tay vẫn không ngừng, một chiêu đã ch//ém g//ãy vài cành cây.
Hắn cắn môi: “Ta trước đó cũng không bị bệnh, chỉ vì muốn tránh mặt ngươi mà nói dối… Xin lỗi! Nhưng từ giờ…”
Ta không chút biểu cảm, ch//ém mạnh vào thân cây, kiếm kêu “choang” một tiếng g//ãy đôi, làm hắn sợ đến nín lặng.
Ta cầm thanh k//iếm g//ãy tiến lại gần, hắn lùi hai bước, nhưng vẫn đứng vững, nuốt nước bọt, chấp nhận số phận mà nhìn ta.
Ta đặt tay lên ngực hắn: “Thái tử, ta múa mệt rồi, tim ngài có đập nhanh không?”
Quần áo quá dày khiến ta không cảm nhận được nhịp tim, ta tức giận giậm chân: “Ngài là kẻ lừa đảo! Thật xấu xa, có thể ngài còn không có lương tâm, sao có thể có nhịp tim! Nhưng ta vẫn phải cố gắng làm phi tử của ngài, tại sao chứ!”
Hắn bị ta hét vào mặt thì hơi co người lại, mặt hơi đỏ, nhưng dường như không sợ nữa, còn cười: “Ngươi thực sự muốn lấy ta sao? Ta bảo ngươi làm gì ngươi phải làm, không có sự cho phép của ta, không được tự ý quyết định, khi ta không gọi, ngươi không được đến tìm ta, đợi ta gọi mới được đến.”
Ta nghe có gì đó không đúng: “Vậy thì ta chẳng làm được gì.”
“Ngươi không cần làm gì, đợi ta đến là được.”
Hắn thoải mái vuốt đầu ta: “Đừng lo, chúng ta còn nhỏ, thời gian rất nhiều, ta sẽ gọi ngươi, cho ngươi cơ hội.”
Ta nghĩ cũng khá đơn giản, liền về nhà nghỉ ngơi.
05.
Ta nghỉ ngơi suốt mười năm, trong suốt thời gian đó Thái tử không một lần gọi ta.
Ta đã hiểu chuyện, nhận ra Thái tử chỉ là một tên đại lừa đảo và chẳng hề thích ta chút nào, thấy ta là phiền.
Nhưng không sao, không tranh giành được sự yêu thương thì độc chiếm vậy, loại bỏ tất cả những nữ nhân xung quanh Thái tử, ta sẽ trở thành nữ nhân duy nhất của Thái tử.
Hôm đó, hắn lại đi chơi với một Tô tiểu thư, hai người cùng chèo thuyền trên hồ, nói chuyện rất vui vẻ. Ta lặng lẽ bơi theo dưới nước.
Đến giữa hồ, họ bắt đầu nói chuyện chính, ta ngoi đầu lên để nghe lén.
“Cô nương thật tài hoa, hiểu biết lễ nghĩa, bổn vương thực sự ngưỡng mộ.” Thái tử nói.
“Điện hạ quá khen, điện hạ mới là người tài trí vô song, tiểu nữ không dám sánh bằng.” Tô tiểu thư và Thái tử liên tục khen ngợi nhau.
Thái tử cười: “Nàng khiêm tốn quá, không chỉ có tài năng mà còn can đảm nữa. Không biết nàng đã nghe về tin đồn rằng có ba mươi mốt tiểu thư đã cùng Cô đi chơi nhưng đều gặp sự cố chưa?”
Ta cười thầm trong nước, cô nương thứ ba mươi hai này cũng sẽ không cưới được Thái tử đâu. Chờ ta giả làm quỷ nước kéo nàng xuống nước dìm chet…
“Điện hạ xin đừng cười, từ khi tình cờ đọc bài thơ của ngài một tháng trước, tiểu nữ đã sinh lòng ngưỡng mộ, bạo gan xin cha cho gặp ngài một lần, không sợ điều gì khác.” Tô tiểu thư bẽn lẽn tỏ tình.
Xin lỗi cô nương, từ nay về sau nàng có lẽ sẽ không dám lại gần nước nữa. Ta lén nhìn qua khe hở của thuyền, thấy Thái tử nhướng mày: “Ồ? Nàng thích bài thơ của Cô sao?”
“Như ngài, một người văn nhã, phong độ hiếm có trên thế gian, hôm nay gặp được… không chỉ là thích thơ nữa rồi.”
Nàng e thẹn cúi đầu. Đã đến lúc rồi, ta lặng lẽ bơi đến, chuẩn bị hành động.
Thái tử đột nhiên đứng lên, mắt như có như không nhìn ta, làm ta sợ hãi thu mình lại. Không phải là bị phát hiện rồi chứ… Tô tiểu thư cũng giật mình: “Có chuyện gì vậy?”
Ta nín thở trong nước, không dám ngoi lên, không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy Tô tiểu thư hoảng hốt kêu lên: “Điện hạ, ngài… ngài cởi đồ làm gì vậy!”
Thái tử cười lớn: “Lời tỏ tình của Tô tiểu thư làm Cô cảm động không nói nên lời, chỉ muốn cởi hết đồ bơi vài vòng trong hồ này.”
“Không, không phải… ngài đừng cởi…” Giọng nàng nghe như sắp khóc.
“Cô giờ hưng phấn không chịu nổi, không thể bình tĩnh được nữa!”
Nói xong, cùng với tiếng thét chói tai của Tô tiểu thư, hắn nhảy xuống nước cái “tủm” một tiếng.
Ta mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn từ đầu thuyền rơi xuống, bọt nước sủi lên, tay chân quờ quạng, càng ngày càng chìm sâu.
Hình như Thái tử không biết bơi, đang làm gì vậy? Ta bối rối, không biết có nên cứu hắn không.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định không cứu, dù gì Thái tử chet đuối thì cũng chẳng sao, nhưng ta bị lộ thân phận mới là chuyện lớn.
Ta không cứu, còn có thị vệ, chẳng bao lâu sau, thị vệ nhảy xuống vớt hắn lên.
“Hahaha… quên mất, Cô không biết bơi…”
Hắn nằm trên thuyền, phun nước ra, vẫn cười hào sảng. Tô tiểu thư ngồi bên cạnh, thất vọng đến bật khóc.
Khi trở lại bờ, Tô tiểu thư từ chối sự hộ tống, cáo từ trước, Thái tử mặc quần áo của thị vệ, ướt sũng, run rẩy rời đi.
Lại làm hỏng kế hoạch của một đối thủ, ta vui vẻ bơi một vòng nữa rồi mới quay về.
Ta nghỉ ngơi hai ngày, hoàng cung tổ chức dạ tiệc, ta theo cha vào cung. Cha định lợi dụng quyền thế để đưa ta ngồi ở hàng trước, nhưng ta từ chối.
Thái tử không triệu tập ta, vẫn không muốn gặp ta, nên ta phải lùi lại, không để hắn phiền lòng.
Ta chọn một chỗ trống, ngồi ăn uống thỏa thích, cảm thấy rất hài lòng. Thức ăn do ngự trù chế biến thật ngon, khi ta vào cung, ngày nào cũng có thể thưởng thức.
Thái tử ngồi ở phía trước, trò chuyện và uống rượu với người khác, các vũ nữ bước lên biểu diễn.
Người bên cạnh huých vào hắn, ra hiệu cho hắn xem, nhưng hắn chỉ nói cười vài câu rồi không nhìn nữa.
Ta liếc nhìn hắn vài lần, rồi tiếp tục cắm đầu ăn cánh gà. Ăn xong, ta ngẩng đầu lên thì thấy chỗ ngồi của Thái tử đã trống, ta nghĩ có lẽ hắn đi vệ sinh, không để ý lắm.
Ăn xong ba cánh gà mà Thái tử vẫn chưa quay lại, ta băn khoăn nghĩ liệu có phải hắn rơi vào hố xí rồi không. Thế là đến lượt ta ra tay rồi!
Dù ta có bịt mặt mà cứu hắn, thì cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, sau này vào cung có thể nhờ ân huệ này để được sủng ái. Ta hào hứng lau miệng, lẻn ra ngoài để tìm kiếm.
Nhà vệ sinh không có ai, ta vỗ đầu, hắn đã rơi xuống đó lâu như vậy, không ai kéo hắn lên chắc đã được đưa về phòng rồi.
Ta chưa từng thấy người nào rơi vào hố xí mà sống sót trở về, rất muốn nhìn thử, liền cởi áo khoác ngoài, để lộ trang phục dạ hành, nhẹ nhàng lẻn vào Đông cung, trèo lên mái nhà.
Thái tử thực sự ở đây, đang ngồi trên giường kéo co với một vũ nữ, vẫn mặc nguyên trang phục trước đó, ta cẩn thận nhìn kỹ, xác nhận rằng hắn không bị dính bẩn. Có vẻ như không rơi vào hố xí…
Không đúng, đợi đã, tại sao hắn lại kéo co với vũ nữ trên giường? Hắn biến mất giữa chừng, hóa ra là để hẹn hò với mỹ nữ!
Để ta giả làm quỷ treo cổ dọa họ ngất đi, nếu không ngất thì đánh ngất rồi vứt đi…
“Điện hạ, nô tỳ say rồi, nô tỳ nóng quá, ngài là Thái tử điện hạ sao? Nô tỳ thích ngài lắm…”
Vũ nữ nũng nịu: “Tại sao ngài lại không động đậy, nô tỳ không đủ đẹp sao?”
Ta bò về phía trước, chuẩn bị hành động.
“Cô cả đời chưa từng thấy vũ nữ nào đẹp hơn nàng.”
Thái tử nâng cằm nàng ta lên, trêu chọc: “Nhưng quan trọng hơn là vẻ đẹp của nàng không chỉ nằm ở vẻ bề ngoài, mà còn ở trái tim chân thành, làm người ta rung động.”
“Điện hạ, vậy đừng do dự nữa…” Vũ nữ lại uốn éo, định cởi áo, nhưng bị Thái tử giữ lại.
“Cô không phải người hời hợt như vậy, so với việc thỏa mãn thân xác, còn có một nỗi cô đơn muốn tỏ bày cùng tri kỷ.”
Giọng hắn dịu dàng: “Đừng vội, đêm còn dài, chúng ta còn nhiều thời gian, nàng có muốn nghe không?”
“Điện hạ, ngài nói đi, nô tỳ nghe.”
“Hóa ra nàng hiểu Cô nhất.” Hắn cười dịu dàng: “Trong khoảnh khắc động lòng này, đối diện với tri kỷ, Cô cuối cùng cũng có thể kể câu chuyện ma mà mình yêu thích nhất.”
“À…?”
Thái tử lặp lại: “Câu chuyện ma, nàng không thích nghe sao? Thực ra Cô thích nghe câu chuyện ma hơn là thơ ca, ngôn tình.”
“Không, không phải…” Vũ nữ kia trả lời.
“Không phải, vậy thì Cô sẽ kể.”
Giọng Thái tử đột nhiên mất đi sự vui vẻ, hạ thấp giọng, vang lên trong cung điện trống trải: “Ngày xưa… trước khi hoàng cung được xây dựng, nơi đây là nghĩa địa bí mật của triều đại trước, chuyên để ch//ôn cất những cung nữ, thái giám, phi tần, vũ nữ chet oan…”
“Điện hạ…?” Giọng vũ nữ nghe có chút hoảng sợ, lay lay người hắn.
Thái tử không để ý, giọng nói lạnh lẽo, chậm rãi kể: “Có người tr//eo cổ, có người đ//ập đầu vào tường chet, có người bị ép uống rượu đ//ộc… Khi cung điện của triều đại trước bị lật đổ, chúng ta phát hiện dưới đất ở đây có vô số x//ương trắng chất thành từng lớp, có những cái còn chưa hóa thành x//ương trắng…”
“Điện hạ, đừng kể nữa, xin ngài…” Vũ nữ hoảng loạn lắc hắn.
Thái tử như không nghe thấy, giọng nhẹ nhàng như mơ mộng: “…Hàng đêm, nàng đều có thể thấy vô số linh hồn, mở mắt chảy m//áu nhìn nàng, từ nóc tủ, dưới gầm giường, sau bình phong, ngoài cửa sổ… trên mái nhà!”
Hắn đột nhiên to giọng, chỉ vào vị trí của ta, trợn to mắt.
Ta sợ đến suýt rơi xuống, chợt nhận ra tóc mình đã rơi xuống một chút, vội vàng kéo tóc lên, cầu mong họ không nhìn thấy.
Thái tử thầm thì: “Nàng thấy cái đó không…?”
“Aaaaa!” Vũ nữ hét lên, lăn ra ngoài.
“Đừng đi! Cô chưa kể xong mà! Quay lại nghe chuyện…” Thái tử ngồi trên giường gọi, nhưng không ai quay lại.
Hắn ngồi một lúc, từ từ nằm xuống giường, không cởi đồ, kéo chăn đắp kín người, nhắm mắt lại.
Không ai đóng cửa cho hắn, gió thổi làm cửa đập vào, hắn lặng lẽ kéo chăn qua đầu, cuộn tròn lại, không nhúc nhích.
Tốt! Lại dọa thành công một người nữa. Ta vui sướng, xác nhận Thái tử đã ngủ, lẻn xuống, đóng cửa lại cho hắn.