Thái Tử Phi Tự Lực Cánh Sinh - Chương 2
03.
Qua được hai tháng, cha dẫn ta đi dạo ngắm hoa, hình như là Hoàng đế tổ chức một hoạt động gì đó, yêu cầu các quan viên mang gia quyến ra ngoại ô thưởng hoa.
Cha ta đến trước, Hoàng đế cho mọi người xung quanh lùi ra, rồi nói chuyện với ông. Ta bất ngờ gặp Thái tử bên cạnh, ngạc nhiên gọi: “Ngài không phải nói rằng chúng ta sẽ không gặp lại sao?”
Hắn nhớ lại một lúc, có chút bối rối: “Chỉ cần ta muốn, thì có thể.”
“Khả năng này thật tiện lợi.” Ta cảm thán, hắn liếc ta một cái, rồi nhanh chóng tránh ánh mắt.
Ta thấy sắc mặt hắn vẫn chưa tốt lắm, không yên tâm kéo tay áo hắn hỏi: “Ngài thực sự đã khỏi cảm chưa?”
“Khỏi rồi.” Sắc mặt hắn dịu đi một chút, gật đầu, nhìn ta, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rồi lại nói: “Ta đã trở lại thư viện.”
“Ta biết, công công đã nói với ta.”
Hắn mím môi, cúi đầu, nói nhỏ: “Vậy…trước đó ngươi đến tìm ta mỗi ngày là có chuyện gì sao?”
Nghe đến đây ta mới nhớ ra, vội buông tay hắn ra, lùi lại ba bước. “Ngài nói vậy là sao?”
Khuôn mặt hắn có chút chua xót. Ta ăn sáng xong chưa rửa tay, sợ lại làm hắn bệnh.
Chưa kịp giải thích, đột nhiên có rất nhiều người đến, chen vào giữa chúng ta, cha ta cũng quay lại, mọi người chào hỏi nhau, vui vẻ trò chuyện.
Thái tử không nhìn ta nữa mà quay sang nói chuyện với người khác, không còn quan tâm đến ta.
Không ai chủ trì, mọi người đi một đoạn rồi ngồi xuống đất, người lớn vây quanh Hoàng đế, trẻ con thì vây quanh Thái tử, nói chuyện vui đùa.
Ta ngồi ở ngoài rìa, buồn chán nghe mọi người nói những chuyện vô vị như thơ ca, đàn hát, cờ vây, thư pháp, nghe mà thấy khó hiểu.
Thái tử được mọi người vây quanh, cười rạng rỡ như gió xuân, thỉnh thoảng liếc nhìn ta. Ta nhìn hắn một lúc, nghĩ bụng lần sau sẽ không đến nữa.
Một ngày tốt đẹp bị lãng phí như thế, ta thực sự không thể chịu đựng được nữa, bèn hỏi: “Có ai thích chơi bùn không?”
Mọi người nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ, có một cô nương hỏi: “Những năm trước không thấy ngươi, ngươi là ai?”
“Ta là An Phù.”
Nghe vậy, càng nhiều người nhìn ta hơn: “Phụ thân ngươi là An đại tướng quân?”
Ta nói phải, mọi người im lặng, liếc nhìn Thái tử. Thái tử ngồi giữa đám đông, cười hiền lành: “Không sao, vốn là đi dã ngoại, không cần quá câu nệ.”
Cô nương kia cười đứng dậy: “Thật ra ta cũng khá thích chơi bùn, để ta đi cùng, tìm lại cảm giác ngày xưa.”
“Đúng vậy, đã lâu rồi chưa chơi.”
“Chỉ để tìm lại cảm giác thôi…”
Lác đác thêm vài người đứng dậy, ta kéo khoảng một nửa số người ở đó đi. Sắc mặt Thái tử rất khó coi, cố gắng đứng dậy: “Thật ra ta cũng…”
“Ngài không được.” Ta nghiêm túc ngăn hắn lại: “Ngài không thể chơi bùn, sẽ ốm đấy.”
Hắn đứng hình, không biết ngồi hay đứng, ta giải thích cho mọi người: “Lần trước ngài ấy chơi một chút mà bệnh cả tháng.”
“Ồ.” Mọi người hiểu ra.
Mặt Thái tử tái xanh, ta dẫn mọi người đi: “Nếu ngài có mệnh hệ gì, tất cả các vị ngồi đây đều phải bị tru di cửu tộc, không thể để ngài chơi…”
Chúng ta đến bờ sông chơi bùn, xây thành lũy, đóng vai đánh trận và cắm cờ, đánh nhau đầy nhiệt huyết, quên cả thời gian, thu hút ngày càng nhiều người đến xem.
“Haha, chiếm được thành dưới rồi.”
“Chia làm ba đường, chiếm lấy thành này.”
“Không xong rồi, phía sau có địch tấn công, các ngươi dám phục kích ở đây!”
Sau nửa ngày chiến đấu căng thẳng, kinh nghiệm phong phú của ta đã thắng thế, cắm lá cờ cuối cùng và đẩy sập toà thành đối diện, tuyên bố chiến thắng.
“Ha ha ha, chúng ta đã đánh sập rồi!” Bên phe ta reo hò vui mừng, bên đối diện thì giậm chân tiếc nuối.
Mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi. Có người nói: “An muội muội quả không hổ danh là con nhà tướng, khả năng bày binh bố trận mạnh mẽ từ khi còn nhỏ.”
Ta tự đắc lau mũi, đứng bật dậy: “Đâu có gì đâu. Để ta biểu diễn một màn ‘bẻ liễu rủ’ cho các ngươi xem.”
Mọi người nhường đường, ta phấn khởi chạy đi, chọn một cây to bằng sải tay ôm lấy, khí tụ đan điền, hét lớn một tiếng, dồn hết sức mạnh, từng chút một kéo nó ra khỏi đất.
“Ôồồồồồ!” Mọi người phía sau trầm trồ khen ngợi, khiến ta tràn đầy năng lượng, mặt đỏ bừng, tay ôm lấy cây… nhưng cảm giác quen thuộc này là gì, bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất sao?
“Con đang làm gì đấy!” Bên tai vang lên tiếng hét giận dữ của cha.
Ta ôm cây, còn cha thì xách ta, quay đầu cúi người chào Hoàng đế đứng một bên: “Đứa con bất hiếu này không biết trời cao đất rộng, là lỗi của thần dạy dỗ không nghiêm, thần sẽ dạy dỗ nó ngay.”
Mọi người xung quanh im lặng, cúi đầu nhìn Hoàng đế. Dù hoàng đế cười hiền lành, nhưng cơ mặt ông ấy lại giật giật: “Không sao, trẻ con nghịch ngợm một chút… các người trước tiên hãy đặt cây xuống đã.”
Cha đặt ta xuống, trồng lại cây vào hố, rồi xách ta đi.
“Vui không?” Cha đưa ta đến chỗ vắng, trừng mắt: “Làm nổi bật bản thân? Tập hợp người? Bày binh bố trận? Sao con không trực tiếp nổi loạn luôn đi?”
Ta xúc động cúi đầu, nước mắt tuôn rơi: “Con biết sai rồi, cha đừng đánh con.”
“Con còn sợ bị đánh, cha cứ tưởng con không sợ bị ch//ém đầu, tru di cửu tộc nữa chứ.”
Cha nói nhỏ, sợ người khác nghe thấy. Sau khi mắng ta một trận, cha mới thả ta ra: “Con nhớ kỹ cho cha, sống khiêm tốn, nếu không kiếp sau mới làm người được!”
Trên đường trở về, ta ngồi trong góc lau nước mắt, khóc đến kiệt sức.
“Tiểu Phù, muội khóc nửa canh giờ rồi đấy.”
Cô nương đã chơi với ta trước đó ôm đầu ta, thở dài: “Thật giỏi, hồi bé tỷ cũng không khóc được nhiều như thế.”
Những người bạn xung quanh bàn tán: “Cô nương mạnh mẽ, cả khóc cũng dữ hơn người khác…”
Ta khóc đến chóng mặt, cô nương kia xoa mặt ta: “Thôi nào, đừng khóc nữa, tỷ tỷ phải đi rồi, có thời gian sẽ tìm muội chơi.”
Lư tỷ tỷ đứng dậy vẫy tay chào ta, ta ngước lên nhìn tỷ không nỡ: “Hu hu.”
“Này, cha tỷ gọi rồi, tỷ cũng phải đi đây.”
Một người khác đứng lên, xoa đầu ta, an ủi qua loa: “Đừng buồn nữa, ai mà chưa từng bị đánh chứ.”
Mọi người lần lượt đứng dậy, không hẹn mà cùng nhau xếp hàng rời khỏi, ai nấy đều xoa đầu ta, có người thậm chí chẳng nói lời nào.
Họ đều đã đi, chỉ còn lại Thái tử. Hắn khẽ ho, vẫy tay gọi ta: “An Phù, lại đây.”
Ta mơ màng sờ đầu đi ra, nghẹn ngào hỏi: “Có chuyện gì?”
Hắn lại ho một tiếng, nhìn ta chằm chằm, mắt lóe lên ánh sáng: “Ngươi… không đói sao?”
“Đói.” Ta nói với cái miệng buồn bã và xoa bụng.
Mặt trời lặn về phía tây, mọi người đã rời đi, cha vẫn đang nói chuyện với Hoàng đế, không biết khi nào mới đưa ta về nhà ăn cơm.
Thái tử nhìn xung quanh, lấy từ trong ống tay áo rộng của mình ra hai cái bánh. Ta trợn tròn mắt, không kiềm được mà nhìn vào ống tay áo hắn, nhưng bị hắn giữ lấy cổ tay áo đẩy ra: “Ngươi làm gì đấy, không được…”
Ta đành phải nhìn cái bánh, hắn nhìn ta một lúc rồi mới đưa bánh cho ta, vẫn đề phòng ta thò tay vào ống tay áo hắn: “Ăn đi.”
“Cảm ơn.” Ta nhận bánh rồi, chẳng nghĩ ngợi gì thêm, mở lớp giấy bọc ra và cắn ăn ngay, đó là bánh đậu sa vỏ giòn, nhân mềm mịn, tan ngay trong miệng, vị nhẹ nhàng ngọt ngào, khác hẳn với những gì ta thường ăn.
Thái tử nói: “Ngươi ngồi xổm bên cạnh ta, đừng để người khác nhìn thấy.”
Ta vừa ăn bánh vừa ngồi xuống, hắn đặt tay lên đầu ta: “Ăn chậm thôi, có vẻ họ sẽ nói chuyện lâu đấy, không cần vội.”
Ta ăn xong cái bánh, hắn lại đưa cho ta cái còn lại.
“Ngài không ăn sao?” Ta ngước đầu lên, thèm thuồng nhưng ngại không dám lấy: “Ngài ăn đi.”
“Ta không đói.”
Tay hắn thỉnh thoảng xoa lên đầu ta, mắt híp lại vì vui vẻ, nở nụ cười hiền hòa: “Cả hai cái đều cho ngươi.”
“Thái tử, ngài thật tốt.”
Ta xoa tay nhận lấy cái bánh: “Nhưng ta ba ngày chưa gội đầu rồi.”
“Hửm?” Hắn không hiểu.
“Ba ngày chưa gội đầu.”
Ta lặp lại: “Toàn là bùn đất, ngài chạm vào, có phải sẽ lại bệnh không?”
Hắn đột nhiên dùng lực xoa đầu ta rối hết lên, cười giận dữ: “Ngươi thực sự nghĩ ta yếu đuối đến vậy à?”
Ta an ủi hắn: “Không sao, ngài là thiên tử tương lai, ‘thiên chi kiêu tử’, yếu đuối một chút cũng không sao.”
“Ta không… nhưng, không phải là vậy…”
Hắn muốn giải thích thêm, lúc đó cha ta và Hoàng đế đã nói chuyện xong và tiến về phía chúng ta.
Thái tử đứng dậy, hành lễ chỉnh tề, Hoàng đế cũng đến, cười mỉm vuốt râu nhìn ta: “Tiểu Phù, chơi với Thái tử vui chứ?”
Người có khả năng diệt cả gia tộc đang nói chuyện với ta! Thật đáng sợ! Cha đã từng nói, mỗi lời nói của Hoàng thượng đều không thừa thãi, mỗi chữ đều mang năm tầng nghĩa, sâu xa khó hiểu, chỉ cần đáp ứng không khéo là sẽ bị diệt cả nhà.
Ông ấy đang ám chỉ điều gì? Ông ấy muốn dẫn dắt điều gì? Ông ấy có đang đợi ta nói sai để diệt cả nhà ta không?
Đầu óc ta như những bánh răng gỗ cũ kỹ kêu kèn kẹt, càng suy nghĩ càng rối, sợ đến mức run lẩy bẩy, không có chỗ trốn, chỉ còn cách rụt ra sau lưng Thái tử.
“Ha ha ha, quan hệ thực sự rất tốt mà…” Ông ấy cười, nheo mắt nhìn Thái tử.
Thái tử run lên một chút, lùi nửa bước sang bên cạnh, làm lộ ta ra. Ta tiếp tục rúc vào, nắm chặt tay áo hắn.
Hắn từ từ gỡ tay ta ra: “Bẩm phụ hoàng, quan hệ cũng bình thường, nhi thần đang ở tuổi học hành, trong lòng chỉ có bài vở.”
Hoàng đế hài lòng dắt Thái tử đi, cha ta lau mồ hôi lạnh: “May là con không nói gì.”
Ta cảm thấy sống sót sau hiểm nguy, cũng lau mồ hôi: “Cha, cha có hiểu ý ông ấy không?”
“Không hiểu, ngoài việc đánh đâu thắng đó, cha chưa bao giờ hiểu ngài ấy nói gì.” Ông ấy nói thẳng thắn: “Nhưng con gần đây nói gì cũng gây họa, vì vậy tốt nhất là im lặng.”
Ta còn sợ hãi: “Con vẫn không muốn làm phi tử, thật đáng sợ, chơi với Thái tử sớm muộn cũng bị diệt cả nhà.”
“Chính vì thế mới phải đi! Con nghĩ không vào cung thì không bị diệt à? Cả gia đình chúng ta đều ngu ngốc, vì thế chúng ta càng cần một người ẩn nấp trong cung, để bù đắp cho trí thông minh bị thiếu sót.”
Cha nắm chặt vai ta: “Đây là một trong số ít trí tuệ của cha, chắc chắn không sai.”
“Nhưng con cũng không thông minh lắm mà…”
“Phù nhi, con phải cố gắng, con nghĩ xem, cha, ca ca, tỷ tỷ con, ai mà không mạo hiểm m//ạng sống đánh trận ngoài chiến trường, còn con không chịu nổi chút khổ cực này sao!”
Ông ấy nghiêm khắc trách ta: “Cha biết nhiệm vụ của con rất khó khăn, chúng ta đang bước đi trên đầu d//ao, con như đi trên dây thép, nhưng con cháu An gia có thể bị khó khăn đánh bại sao!”
Ông nói khiến ta cảm động, nắm chặt tay đầy khí phách: “Được, con nhất định sẽ nỗ lực trở thành phi tử vì sự an nguy của gia tộc!”
“Con nhỏ như vậy đã quen biết Thái tử, đó là lợi thế tiên phong, nhất định phải nắm chắc, có thể chủ động quyến rũ ngài ấy.”
Cha cùng ta bàn bạc: “Cái gì không biết thì đi hỏi mẹ con, năm đó cha bị mẹ con mê hoặc đến ngây ngất.”