Thái Tử Phi Tự Lực Cánh Sinh - Chương 1
1.
Ta và Hoàng đế là thanh mai trúc mã, ta và hắn sớm đã có những suy tính không tốt về nhau.
Hắn sợ gia tộc ta phản loạn, ta lại sợ bị hắn tịch thu gia sản. Cha ta là Đại tướng quân, ca ca là Tiểu tướng quân, tỷ tỷ ta cũng là nữ tướng quân.
Ban đầu ta cũng có cơ hội trở thành nữ tướng quân, nhưng vì khi còn nhỏ chơi oẳn tù tì thua, chỉ có thể ở phủ đợi vào cung.
Cha nói rằng ta là một quân cờ quan trọng, sau này có thể truyền tin trong cung về cho gia tộc, nếu có ngày nào đó Hoàng đế muốn tịch thu tài sản thì có thể báo trước để họ chạy trốn, ta hỏi vậy còn ta thì sao, ta vẫn còn ở trong cung, nếu họ chạy trốn rồi ta phải làm sao.
Cha ta ấp úng nói: “Con phải tranh sủng, phải làm cho Hoàng đế yêu quý con, để ngài không nỡ giet con.”
Ta hiểu rồi, ý là không quan tâm đến ta. Thật là, một lần thua cả đời thua, từ khi ta oẳn tù tì thua, số phận ta đã giống như chiếc bè trôi dạt, cô độc và lạc lõng, cả đời chỉ có thể dựa vào một người.
Năm ta bảy tuổi, ta gặp hắn. Khi đó, ta đang lang thang trên phố, thì một chiếc xe ngựa chạy ngang qua, khiến người đi đường náo loạn và làm đổ hàng hóa của các tiểu thương nhưng không có ý dừng lại.
Ta nghĩ rằng ngựa chắc đã phát đ//iên, ta phải bảo vệ mọi người trên con phố này!
Vì vậy, ta lấy một viên đá xanh ném vào đầu ngựa, xe ngựa lật ngược xuống đất. Các hộ vệ lao ra từ bốn phía bắt ta.
Dù ta có mạnh, nhưng khó mà chống lại được nhiều người, bị áp giải bên đường. Lưỡi d//ao kề cổ ta, trong xe một giọng trẻ con cất lên: “Vì còn nhỏ nên cho nàng ta cơ hội sửa sai, đưa về thẩm vấn.”
Hộ vệ đáp: “Điện hạ rộng lượng, nhưng hiện nay có rất nhiều thủ đoạn ám sát trong giang hồ, có lẽ là dùng bí thuật biến thành trẻ con.”
Ta khóc nức nở: “Hu hu hu, ta thật sự là trẻ con, các người đừng giet ta, hãy tìm cha ta đi, ông ấy tên là An Cường, sống ở ngôi nhà thứ hai trên phố Ngô Đồng, rẽ trái từ đây…”
Không khí im lặng một lúc, người bên trong xe gắng gượng giữ bình tĩnh nói: “Để nàng ta vào trong.”
Ta bị áp giải vào xe và gặp hắn. Đó là một thiếu niên mặc trang phục lộng lẫy, chạc tuổi ta, đường nét khuôn mặt như trăng như ngọc, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị, đôi mắt đen lấp lánh chớp chớp, vẫn không che giấu được sự lo lắng.
Dù xe ngựa lật, hắn vẫn ngồi vững vàng trên chiếc ghế nhỏ đặt trên mặt đất, cửa sổ bên hông mở ra trên đầu hắn, ánh sáng chiếu vào, trên chiếc áo trắng viền vàng thêu rồng mờ mờ hiện ra, có một chút thần thánh.
Hắn mở miệng, giọng nói non nớt nhưng lại mang vẻ quen thuộc và già dặn, độ lạnh nhạt và ôn hòa được cân chỉnh vừa đủ, hắn nói: “Ngươi là An Ninh?”
“Đó là tỷ tỷ ta.” Ta đáp.
“Vậy ngươi là An Phù.” Hắn xác định danh tính của ta, thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho những người xung quanh: “Mau cởi trói, các ngươi đã làm An tiểu thư hoảng sợ rồi. Đại tướng quân trung thành tận tụy, con cái của ông ấy sao có thể hành thích, nhất định là đánh hụt nên mới…”
Ta kêu oan: “Ta chưa bao giờ đánh hụt, ta ném rất chính xác.”
Khuôn mặt hắn tỏ vẻ khó hiểu, cười gượng: “Vậy chắc chắn là có hiểu lầm…”
Ta ngạc nhiên nói: “Không có hiểu lầm đâu, ta thật sự nhắm vào con ngựa của ngài.”
Hắn cứng người, ta vỗ vỗ lên đầu gối hắn để an ủi: “Ngài sợ lắm phải không, con ngựa của ngài phát đ//iên chạy lung tung, may mà ta đã ngăn lại, bây giờ không cần sợ nữa.”
Hắn mới dịu lại, nhưng vẫn còn chút bực tức: “Ta có việc gấp… Thôi được, đây chắc chắn là lỗi của ta, cảm ơn An tiểu thư đã ra tay cứu giúp.”
“Không cần cảm ơn.” Ta rộng lượng nhận lấy: “Nghe ngài tự xưng như vậy, ngài thuộc cung nào?”
Hắn ngồi thẳng, trong sự kiêu ngạo có chút tự hào: “Đông Cung.”
“Ồ!” Ta không khỏi mở to mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần: “Thì ra ngài là Thái tử, vị phu quân tương lai của ta.”
Thái tử ngơ ngác một lúc, nhìn ta đầy khó tin: “Ta… Cô sẽ lấy ngươi?”
“Cha ta đã nói, khi ta lớn sẽ đưa ta vào cung, làm phi tử của ngài.”
Ta lại sờ vào y phục của hắn, chất liệu vải mềm mịn, hình rồng được thêu rất sống động, ta búng vào mắt rồng.
Mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt nặng nề: “Tướng quân thật sự có ý định này…”
Ta gật đầu: “Đợi đến khi ta trưởng thành, ta sẽ đến cung tham gia tuyển tú. Cố gắng trong nửa năm lên Mỹ nhân, ba năm lên Tần, năm năm lên Phi. Còn làm Hoàng hậu thì cần chút may mắn, không ép buộc được.”
Người hắn hơi lảo đảo, vẻ mặt hoảng hốt: “Tướng quân thật sự đã lên kế hoạch kỹ lưỡng như vậy…”
“Điều kiện tiên quyết là ngài phải đợi ta, đừng chet sớm nhé.”
Ta vỗ vai hắn, hắn lắc lư một chút, xem ra sức khỏe thật sự không tốt, ta hơi lo lắng.
Hắn tránh tay ta, tựa lưng vào tường, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Vậy thì… ta sẽ đợi vậy…”
2.
Ngày hôm sau, cha ta từ triều đình trở về, mắng ta một trận thậm tệ.
“Đứa trẻ xui xẻo này, con đã nói gì với Thái tử, suýt chút nữa chúng ta bị triều đình truy sát đấy!”
Ta sợ hãi khóc lên: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“May mà Hoàng thượng nhân từ, tha thứ cho con vì lời nói ngây thơ, ngài ấy nói nếu con đã thích Thái tử, thì sau này có cơ hội sẽ sắp xếp.”
Cha ta vừa khóc vừa nói, rồi quỳ xuống kéo ta: “Giờ đã đến nước này, không thể lùi bước, Phù Nhi, con nhất định phải làm Thái tử vui lòng!”
Thế là ta đi tìm Thái tử, đến trước cửa thư viện tìm hắn chơi.
“Thái tử vẫn chưa ra sao?” Ta kéo một người lại hỏi.
“Không thấy đâu, chắc là còn ở trong.” Người đó trả lời ta.
Mọi người gần như đã đi hết, ta đành phải vào trong tìm. Thư viện vắng vẻ, ta vừa gọi tên hắn vừa đi qua từng phòng tìm kiếm.
“Thái tử, ngài ở đâu?”
“Thái tử, thái tử?”
“Thái tử, ngài có ở đây không?”
Khi đến căn phòng cuối cùng, ta đẩy cửa ra, cánh cửa gỗ kêu lên một tiếng kẽo kẹt. Trông như không có ai, nhưng chỉ còn căn phòng này chưa tìm, tìm xong rồi đi cũng không muộn.
Căn phòng này dường như đã bị bỏ hoang từ lâu, trong căn phòng tối tăm đầy những bàn ghế cũ kỹ, ta bước lên sàn gỗ kêu cọt kẹt, từng bước tiến về hàng cuối cùng.
“Thái tử, ta đến tìm ngài đây.”
Gió thổi qua cửa sổ giấy rách nát và mạng nhện, một mảnh vải trắng viền vàng dưới gầm bàn ở góc phòng hiện lên.
Hóa ra hắn trốn ở đây. Ta bước ra, cúi người xuống và ngó đầu vào, mỉm cười.
“Tìm thấy ngài rồi.”
Thái tử trốn dưới gầm bàn, vừa sợ vừa lo lắng nhìn ta, như thấy ma.
“Ngài đang chơi trốn tìm à?”
Ta cười toe toét: “Thật tuyệt, ta thích chơi trốn tìm nhất, ngài trốn lại đi, ta sẽ tìm ngài, được không?”
Hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng khuôn mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy: “Không… không chơi trốn tìm nữa.”
“Vậy ngài muốn chơi gì?”
Ta đứng thẳng dậy, không hài lòng. Hắn cắn răng đứng lên, cơ thể hơi run: “Ta… ta phải về rồi.”
“Được thôi, về nhà ta, chúng ta chơi bùn đất đi.”
Ta vui vẻ đồng ý, kéo hắn đi.
“Đau quá…”
Nghe thấy tiếng kêu đau nhỏ bé của hắn, ta quay lại nhìn, mắt hắn ngấn nước, yếu ớt kéo tay ta: “An Phù, ta đi với ngươi là được, đừng nhéo ta…”
Ta chơi bùn đất với Thái tử cả ngày, hắn hoàn toàn không biết chơi, ta dạy hắn chơi rất vất vả, nhưng cũng cảm nhận được niềm vui khi được hướng dẫn người khác.
Chơi đến khi trời tối, Thái tử nói với ta: “Ta thực sự phải về rồi, mẫu hậu đang đợi ta, về muộn sẽ bị đánh.”
“Được thôi.” Ta không muốn rời xa, nhìn hắn đầy mong đợi: “Ngày mai ngài còn đến không?”
Khuôn mặt hắn trắng bệch, dù ta chưa bao giờ thấy mặt hắn hồng hào: “Không đến nữa, cũng không đi học nữa, ngày mai ta bị cảm rồi…”
“Sao ngài biết ngài sẽ bị cảm?”
Ta kinh ngạc: “Ngài biết tiên tri sao, đây là năng lực của dòng họ hoàng thất phải không?”
Mắt hắn láo liên, ừ một tiếng, ta hỏi đầy ngưỡng mộ: “Vậy ngài còn thấy được điều gì nữa không?”
Hắn cúi đầu, lại lén nhìn ta: “Ta thấy… chúng ta không gặp lại nữa, cũng không thành thân.”
“Sao có thể như vậy, nhà ta bị triều đình truy sát sao?” Ta lo lắng.
Hắn vội vàng phủ nhận, ta mới an tâm, lại kéo tay áo hắn: “Vậy sau này không có cơ hội nữa… ngài có thể tặng ta bộ quần áo của ngài không?”
Hắn ngạc nhiên nhìn ta, ta hơi ngại ngùng xoa mũi: “Quần áo của ngài đẹp quá, trên đó còn có hình con rồng, chúng ta quen biết nhau như thế này rồi, ngài… cho ta mượn mặc thử đi.”
Hắn cho ta mượn quần áo, từ chối lấy váy của ta, rồi run rẩy bước đi, ta vui vẻ mặc quần áo đẹp về khoe với cha.
Cha đuổi theo đánh ta: “Tổ tiên ơi, quần áo này con có thể mặc sao? Truyền đến tai Hoàng thượng, ngài ấy không ch//ặt đầu con mới lạ, mau cởi ra, mai ta mang đi xin lỗi.”
Ông ấy xin lỗi xong trở về lại mắng ta một trận: “Không có việc gì lại chơi bùn đất, còn khiến Thái tử bị bệnh, giờ thì tốt rồi, nếu Thái tử có mệnh hệ gì, chúng ta chờ bị tru di cửu tộc đi!”
Ta ngớ người: “Là tại bùn đất sao?”
“Thái tử là người quý giá thanh cao, uống một ngụm trà thô cũng ho, con lại lấy bùn đất bẩn thỉu của con làm bẩn ngài, sao ngài chịu nổi, không bệnh mới lạ!”
Ông ấy nói nghe cũng có lý, ta tin, vừa cảm thấy Thái tử yếu đuối, vừa lo lắng. Thế là ta ngày nào cũng đến thư viện thăm hắn, đợi suốt một tháng cũng không gặp được.
“Hôm nay Thái tử cũng không đến à?” ta lo lắng hỏi người ra ngoài.
Họ nói đúng vậy, ta sợ hãi ngồi xổm xuống khóc: “Hu hu, ngài ấy sao vẫn chưa khỏi? Đã một tháng rồi, không khỏi nổi sao?”
Hóa ra hắn nói chúng ta không gặp lại nữa, là vì hắn sẽ chée sao? Ta vừa khóc vừa đi về nhà, chuẩn bị thông báo cho cha chạy trốn.
Trên đường về ta mua một con ngỗng quay, dạy dỗ một đám du côn, trêu đùa một lúc với mèo, về đến nhà mới nhớ việc chính.
Cha không có ở nhà, trong phòng khách có một thái giám.
“An tiểu thư, Thái tử nhờ lão nô đến nhắn nhủ.”
Hình như ông ta đến tìm ta, vừa vào nhà đã cười tươi tiến lại gần. Ta lo lắng: “Nhắn gì, là di chúc sao?”
Thái giám cười gượng: “Tiểu thư nói gì vậy, điện hạ bị cảm đã khỏi rồi, mai sẽ đến thư viện, điện hạ nghe nói tiểu thư mong ngóng ngài ấy, nên đặc biệt nhờ lão nô đến thông báo.”
Vậy thì tốt, ta yên tâm chơi một mình.