Thái Tử! Ngươi Dám Lừa Ta? - Chương 6
20
“Ta đã ngủ yên ở biên giới suốt hai năm chỉ vì ngày hôm nay.”
Lý Thừa Nghị mặc chiến giáp, bộ dạng nghênh ngang đi vào Cần Chính điện, trong tay cầm một con dao, nghĩ lại hai năm qua, hắn đã quyết chí tự cường, nhìn qua cũng không phải vô dụng.
“Tống Thanh Ngọc, chỉ cần ngươi nguyện ý, Trẫm có thể phong ngươi làm Hoàng hậu.”
Hắn đã tự xưng là Trẫm, xem ra đêm nay hắn nhất định phải đoạt được ngai vàng.
Tề Vương nhìn về phía phụ thân, ông như bị ai đánh vào mặt, bộ dạng hoảng loạn vì trở tay không kịp.
Lý Thừa Nghị càng thêm đắc ý, hắn kề đao vào cổ ta: “Tống Thanh Ngọc, lần này ngươi thông minh hơn, đáng tiếc vẫn đánh không lại ta.”
“Phải vậy không?”
Ta ngước mắt lên, lười biếng nhìn vào mắt hắn, rồi lại hạ mắt xuống: “ Lúc này Điện hạ cầm đao trông vô cùng mạnh mẽ. Một người đàn ông đã bị phế nửa thân dưới, trong hai năm vẫn có thể luyện võ đến mức như vậy. Không thể không khen ngợi thiên phú phi phàm của ngươi.”
Vào thời điểm này, ta lại đưa ra chủ đề như vậy, trên mặt mọi người có mặt đều có chút vi diệu, phụ thân ta thậm chí còn đang nhịn cười.
“Ngươi vẫn chưa biết à?”
Ta mỉm cười nhìn Lý Thừa Nghị, vô cùng thương cảm nói với hắn: “Ba năm trước, khi ngươi hôn mê, chính ta đã dùng kim châm cắt đứt gốc rễ con cháu của ngươi.”
“Hoàng đế lúc đó còn cảm tạ ta diệu thủ hồi xuân, nhưng ngài ấy không hề biết rằng Thái tử của ngài ấy cả đời đã bị phế trong tay ta.”
“Là ngươi! Là ngươi làm ra! Ta giết ngươi!!”
Lý Thừa Nghị bị ta chọc giận, muốn một đao giết ta, đột nhiên hắn cảm thấy ngực ớn lạnh, cúi đầu nhìn thấy một mũi tên xuyên qua ngực mình.
Lý Thừa Nghị không thể tin được quay lại, nhìn thấy đại tướng tâm phúc của mình đang nạp lại cung!
“Ngươi?”
“Điện hạ tuyển quân ở biên giới trong hai năm qua có đặc biệt suôn sẻ không? Ngươi có biết tại sao mình lại thuận lợi như vậy không?”
Ta giơ tay hất đao của Lý Thừa Nghị ra khỏi cổ.
“Bởi vì ta nhờ phụ thân cùng đại ca phái mấy đại quân giả dạng người thường đến nương nhờ ngươi!”
“Hai phần ba quân đội mà ngươi dựa vào để làm phản là quân đội Tống gia chúng ta cải trang, còn lại một phần ba đã bị đại ca của ta giết chết ở ngoài thành.”
“Còn tướng quân tâm phúc của ngươi, là tướng quân do Tống gia của ta huấn luyện. Đây, hắn chính là người vừa dùng một mũi tên bắn xuyên qua ngươi.”
Vị tướng gật đầu chào ta rồi lại chào phụ thân theo kiểu quân đội, phụ thân không còn chút bộ dáng hoảng sợ nữa, lần nữa trở về hình ảnh một vị tướng bình tĩnh nghiêm trang.
Phụ thân cũng rất vất vả mới có thể diễn cùng ta.
“Đứa trẻ trong bụng Lâm Ngư kỳ thực chính là hạt giống của ngươi.”
“Ả cũng không có gan dây dưa với thị vệ.”
“Ta cố ý khiến ngươi nghi ngờ bọn họ, khi ngươi vì nghi ngờ mà giết chết toàn bộ tâm phục của mình, ta liền biết tình thế của ta đã an toàn.”
Ta chợt cười: “Lâm Ngư kiếp trước đã nói gì? Ả muốn sinh đích tử cho ngươi, sinh trăm con nghìn cháu!”
Ta bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lý Thừa Nghị, cười nói: “Nhìn xem, chính tay ngươi đã giết chết đích tử của mình, trăm con nghìn cháu của ngươi đều bị kim bạc của ta giết chết.”
21
Mí mắt Lý Thừa Nghị như muốn nứt ra, hắn bị lời ta làm cho tâm thần sụp đổ, kiếp trước hắn thắng lớn, làm lại lần nữa lại thua thảm hại như vậy, hắn nhất định đoán được nguyên nhân, nhưng lại không muốn tin điều đó:
“Làm thế nào ngươi có thể nhận ra tất cả điều này?”
“Ta ghét ngươi đến mức những thay đổi trong mắt ngươi cũng không thể giấu được ta.” Ta ghé sát vào tai hắn nói: “Dù sao thì chúng ta đã là phu thê ba năm rồi!”
Hai năm trước, khi ở trên thành lâu nhìn thấy hắn, ta đã cảnh giác hơn nhiều.
Sau khi hắn tới biên quan, liền nhờ phụ thân và đại ca cử người đến hỏi thăm nhất cử nhất động của Lý Thừa Nghị ở biên quan.
Rất nhanh đã có kết quả.
“Biên Thành Vương đang mua chuộc lòng người, tuyển quân ở biên giới, có ý đồ thành lập quân đội.”
Ta nhíu mày – hắn đang có ý đồ tạo phản.
Ta tính toán một chút, chỉ còn hai năm nữa là vị Hoàng đế tiền nhiệm qua đời.
Giống như ta, hắn có ký ức về kiếp trước.
Nếu hắn nghĩ đến tạo phản, thì ta sẽ cho hắn thấy sức mạnh quân sự thực sự của Tống gia.
Ta nắm lấy mũi tên đang xuyên qua ngực Lý Thừa Nghị, dùng tay không bẻ gãy đầu mũi tên, sau đó cắm đầu mũi tên sắc bén vào trái tim hắn, ngây thơ hỏi:
“Tại sao Điện hạ lại mang quân Tống gia đến chống lại Tống gia của ta?”
22
Lý Thừa Nghị trợn trắng mắt, chết trong tay ta.
Lý Thừa Ngôn thành công lên ngôi, ta chân chính trở thành Hoàng hậu.
Sau khi tân Hoàng lên ngôi, các quan đại thần bắt đầu hối thúc Hoàng đế nạp phi.
Lý Thừa Ngôn ban đầu rất kiên quyết, cho đến khi Thừa tướng giao con gái cho y và hứa rằng chỉ cần con gái ông ta trở thành Quý phi, khi ở trên triều đường ông ta sẽ dùng quyền lực của mình để đấu với Tống gia.
Quyền thần độc đại, sẽ uy hiếp đến Hoàng vị.
Chỉ khi các quyền thần kiểm chế lẫn nhau thì ngai vàng của Hoàng đế mới có thể ngồi yên ổn.
Huống chi nữ nhi Thừa tướng thật sự rất xinh đẹp, Lý Thừa Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy nàng, mắt đều dựng thẳng.
Y bắt đầu thuyết phục ta bằng những lời hoa mỹ: “Hoàng đế cũng có sự bất đắc dĩ của Hoàng đế. Nếu ta vẫn là hoàng tử, chắc chắn sẽ không có ý nghĩ nạp thiếp. Nhưng bây giờ ta là Quân vương một nước. Từ xưa đến nay, Hoàng đế mào không có ba ngàn mỹ nữ trong hậu cung?”
Sau đó lại uy hiếp ta: “Tống gia của nàng giúp ta lên ngôi, nhưng bây giờ Tống gia quyền thần độc đại, để Hoàng đế như ta làm sao có thể yên tâm? Nếu nàng đã có thể giết được Lý Thừa Nghị thì sau này cũng sẽ có thể lật đổ được ta đúng không?!”
Cuối cùng, y nhận ra mình đã lỡ lời liền bắt đầu xin lỗi, nói với ta:
“Thanh Ngọc, nàng là hiền thê, có thể phò tá phu quân thành Thái tử, thành Hoàng đế.”
“Bây giờ, nàng cũng nên làm một Hoàng hậu đức độ, tác thành cho giang sơ đại nghiệp của phu quân nàng!”
“Nàng nên chăm lo cho hậu phương của ta, nên sinh cho ta một hoàng tử, có như vậy, nàng mới thực sự là một hiền thê lương mẫu!”
Ta lặng lẽ nhìn vị Quân vương trước mặt, vuốt ve đứa bé trong bụng.
Thực ra ta không hề cảm thấy thất vọng đau khổ, ngoại trừ phụ thân và đại ca thân yêu nhất của ta, ta không còn kỳ vọng vào bất kỳ người đàn ông nào nữa.
Đương nhiên là ta sẽ không buồn.
Thế là ta đồng ý.
Ngày quý phi vào cung, năng còn đặc biệt đến gặp Hoàng hậu là ta, nàng nói:
“Nương nương mang thai vất vả, năm nay thần thiếp sẽ thay mặt Nương nương hầu hạ Hoàng thượng!”
Quý phi rất kiêu ngạo, nhà mẹ nàng từ tiền triều đã bắt đầu nhắm vào Tống gia ta.
Qua cầu rút ván, qua sông đoạn cầu.
Những chiêu trò bẩn thỉu mà Lý Thừa Nghị từng giở ngày xưa giờ đã được Lý Thừa Ngôn học lại.
Hai người này quả thực là huynh đệ, nội tâm đều tàn nhẫn như nhau.
Nhưng làm sao ta có thể để hắn thành công được?
Đêm đó, trong cung Quý phi có tiếng kêu thảm thiết, Quý phi quần áo xộc xệch chạy ra, luôn miệng gọi Thái y.
Khi Thái y tới, Hoàng đế mắt trợn ngược, miệng méo mó – y bị đột quỵ.
23
“Quý phi không hầu hạ Hoàng thượng chu đáo, phạt tám mươi năm gậy, biếm vào lãnh cung.”
Ta dùng vị trí Hoàng hậu để trừng phạt Quý phi, không ai dám nói gì.
Quý phi hét lên một tiếng, bị kéo vào lãnh cung.
Ta là người phụ nữ duy nhất còn lại bên cạnh Hoàng đế.
Y chỉ vào ta nói ngắt quãng với cái miệng vẹo vọ: “Là… Ngươi…”
“Là thần thiếp. Thưa Bệ hạ.”
Ta nắm tay y, bắt mạch: “Bệ hạ quên rằng thần thiếp từng một châm chặt đứt đường con cháu của Thái tử bị phế truất sao.”
“Đó là cái giá hắn phải trả vì tính kế thần thiếp.”
“Thiếp nghĩ Bệ hạ cũng nên cảnh giác.”
“Nhưng tại sao người lại mắc phải sai lầm tương tự như hắn?”
“Thân thể của Bệ hạ luôn được thần thiếp chăm sóc. Mấy năm nay Bệ hạ cảm thấy sức khỏe của mình rất tốt, cho nên liền cảm thấy thần thiếp không cần thiết nữa.”
“Người sai rồi.”
Ta nhìn vào mắt hoàng đế, dạy hắn hiểu từng chữ: “Bệ hạ ngày đó nói cả đời không nạp thiếp, nhưng bây giờ lại thất hứa, Bệ hạ còn nói sẽ không bao giờ nghi ngờ Tống gia, vậy mà mới lên ngôi có bao lâu đã xoạ tâm nhãn nhi. ?”
*耍心眼子(xoạ tâm nhãn nhi): tính toán thiệt hơn
“Đó là lý do tại sao thần thiếp muốn trừng phạt Bệ hạ.”
Ta chạm vào đứa trẻ trong bụng và nói: “Bệ hạ yên tâm, người thừa kế ngai vàng của Bệ hạ đang ở trong bụng thần thiếp.”
“Người tuy rằng mới làm hoàng đế có mấy ngày, nhưng ứng cử viên làm Thái tử cũng đã có, cái này so với Lý Thừa Nghị không có hậu duệ đúng là mạnh hơn rất nhiều!”
Ta đứng dậy, mặc kệ Lý Thừa Ngôn mơ hồ chửi rủa sau lưng.
Khi đến cửa cung, ta quay lại và nói với y:
“Bổn cung không bao giờ muốn trở thành một hiền thê hay một hiền Hậu.”
“Lý Thừa Ngôn, ngươi không có tư cách sai khiến ta.”,
24
Ba ngày sau, tân Đế băng hà.
Ta mang thai Hoàng tử, lấy uy nghiêm của Hoàng hậu quản lý triều chính, chấn nhiếp lục bộ.
Một nhà Thừa tướng hướng ta cúi đầu xưng thần, Thừa tướng để bảo mệnh đã đích thân đến nhận tội thay con gái mình.
Trong ngoài triều đình không ai dám thách thức địa vị của Tống gia.
Thà tự mình làm Hoàng đế, không cần lo lắng có người qua cầu rút ván.
Một năm sau, Hoàng tử bình an chào đời.
Khi nó ba tuổi, ta ném nó vào trong doanh trại của đại ca để tôi luyện nó thành tài.
Nam nhân thường nói cưới vợ phải cưới hiền thê, một hiền thê sẽ có thể hỗ trợ phu quân hoàn thành đại nghiệp.
Nhưng tại sao ta lại phải trở thành một hiền thê, giúp người khác thành đại nghiệp?
Có năng lực tốt như vậy tại sao lại không tự thành tựu cho chính mình?
Ta là Thái hậu nhiếp chính, thiên hạ ca ngợi ta hùng tài đại lược, có thể mở ra thái bình thịnh thế.
Những lời này dễ nghe gấp ngàn lần “hiền thê lương mẫu”!
-Hoàn-