Thái Tử! Ngươi Dám Lừa Ta? - Chương 5
18
Đứa trẻ này đã cứu mạng Lâm Ngư, việc của làng chài cũng bị Thái tử trấn áp.
Hàng trăm sinh mạng đã thiệt mạng trong ngôi làng đó, một khi truy trách, hắn cũng không cần phải làm Thái tử nữa.
Hắn đưa Lâm Ngư trở lại Đông Cung để quản thúc.
Nguyệt Ba cầu xin ta thay làng chài làm chủ, ta thực sự không thể thông cảm với những kẻ âm mưu lừa dối ta ở kiếp trước, chỉ có thể nói với Nguyệt Ba rằng trong tương lai ta chắc chắn sẽ trả lại công bằng cho những người đã chết đó.
Cho dù chuyện này có trình lên Hoàng đế, Hoàng đế cũng sẽ trấn áp sự việc, không cho phát sinh thêm vì sợ gây lên sự phẫn nộ.
Cho nên ta chỉ có thể đợi, ta biết ả ngốc Lâm Ngư đó sẽ không để ta đợi quá lâu.
Quả nhiên, sáu tháng sau, ả lại gây ra rắc rối lớn.
Tây Nam có lũ lụt, Hoàng đế giao cho Thái tử phụ trách quản lý thiên tai.
Ngân khố đã phân bổ một lượng lớn vàng bạc cho Đông Cung để Thái tử và các mưu sĩ của hắn điều động cứu trợ thiên tai.
Nhưng cuối tháng, quan viên Tây Nam vội vàng báo cáo hàng cứu trợ bị thiếu, chăn mền chứa đầy lông gà vịt chưa qua xử lý, nửa số gạo là sỏi.
Trong thời gian đó, Thái tử chợt nhận thấy toàn thân Lâm Ngư thơm ngát, không còn mùi cá nữa, thế nên tình cũ sống lại, thân mật với ả cả ngày lẫn đêm, bất chấp việc ả mang thai.
23
Sau tầng tầng điều tra, đã phát hiện ra Thái tử phi chiếm đoạt số bạc cứu trợ thiên tai. Lâm Ngư thiển cận, vừa nhìn thấy vàng đã lấy đi dùng, thậm chí còn không thèm xem kỹ quan ấn được in dưới thỏi vàng.
Không biết ả làm sao tiếp xúc được với một thương nhân Tây Vực, một lượng vàng đổi lấy một túi phấn thơm Tây Vực, loại phấn thơm này sử dụng hương liệu nổi tiếng quý giá của Tây Vực nên vô cùng hiếm có.
Ít nhất năm túi phấn thơm mới có thể ngăn chặn mùi cá tanh trên người Lâm Ngư.
Cứ như vậy, bá tánh Tây Nam phải chịu ảnh hưởng của lũ lụt ăn không đủ no, vô số người chết lạnh chết bệnh trong trận thiên tai này.
Còn Thái tử phi Lâm Ngư mỗi ngày bỏ ra năm thỏi vàng mua cho mình loại phấn thơm độc nhất của Tây Vực, chỉ để lấy lòng Thái tử trên giường.
Thời điểm sự việc bị bại lộ, Lâm Ngư còn chỉ vào phủ của Tề vương chửi bới: “Vào ngày đại hôn, chàng chê ta trên người có mùi tanh khó ngửi, trái lại Tống Thanh Ngọc lại thơm ngát nổi tiếng ở kinh thành, đều là lỗi của Tống Thanh Ngọc, là ả dụ ta mua loại phấn thơm Tây Vực đó!”
Lâm Ngư chưa kịp nói xong thì Thái tử đã tát vào mặt ả, cái tát này khiến Lâm Ngư bất tỉnh.
Sau khi Lâm Ngư tỉnh lại, ả đột nhiên nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước, ả phát giác mọi chuyện không ổn vội vàng muốn nói với Thái tử biết tất cả những chuyện này có thể là bị người rắp tâm tính kế.
Nhưng ả chưa kịp nói thì Thái tử đã bưng một ly rượu độc đến trước mặt ả.
“Uống ly rượu này, ngươi sẽ chết!”
“Điều sai lầm nhất mà ta đã làm là lấy ngươi làm Thái tử phi! Nếu Tống Thanh Ngọc làm chính thê của ta, ngai vàng nằm trong tay của ta từ lâu rồi!”
“Đồ tiện nhân như ngươi, thật cản trở!”
Thái tử nắm lấy cằm Lâm Ngư, mạnh bạo đổ rượu độc vào miệng ả mà không cho ả cơ hội giải thích.
Ngay sau đó Lâm Ngư nghe được những lời nói quen thuộc từ kiếp trước, nhưng những lời này, hiện tại lại là Thái tử nói với ả:
“Không bằng nói cho ngươi biết, ba năm qua, mỗi lần Cô cùng ngươi ngủ chung giường, trong tâm đều nghĩ đến Tống Thanh Ngọc!”
“Mỗi lần ngươi gọi Cô là phu quân, Cô cảm thấy vô cùng buồn nôn!”
“Điện hạ…” Lâm Ngư giống như ta kiếp trước, không coi trọng tôn nghiêm, hèn mọn nắm lấy tay áo của hắn: “Chàng không thể giết ta… Ta đang mang thai… Hài tử vô tội…”
Lý Thừa Nghị hai mắt đỏ hoe: “Con của ngươi cũng giống như ngươi, ngươi không thể làm được gì cho Cô!”
“Nếu có thể, Cô muốn cùng Tống Thanh Ngọc có một đích tử!”
“Chỉ có nàng ấy và các con của nàng ấy mới có thể thực sự giúp Cô giành được thiên hạ!”
“Hơn nữa, đứa trẻ này…”
Lý Thừa Nghị đột nhiên ấn vào cái bụng cao ngất của Lâm Ngư: “Đứa nhỏ này thật sự là con Cô? Hay là ngươi cùng với một tên thị vị nào đó ở Đông Cung!!”
Lâm Ngư đau đớn nôn ra máu đen.
Vào thời khắc trùng sinh, ả nghĩ mình có thể lật bàn, giành chiến thắng lần nữa.
Nhưng ả chưa kịp nói gì, cũng chưa kịp làm gì làm gì thì đã bị ly rượu độc của Thái tử chặt đứt.
Đôi mắt đang nhìn chằm chằm của ả dần trở nên trống rỗng, một vũng máu lớn đặc quánh chảy ra từ cơ thể ả – đứa trẻ vốn đã chết non, thảm hại rơi ra ngoài.
19
Lý Thừa Nghị quay người bỏ đi mà không thèm nhìn đứa trẻ lấy một cái.
Đêm đó, hoàng đế hạ lệnh phế truất vị trí Thái tử của Lý Thừa Nghị, giáng hắn làm Biên Thành Vương.
Tề Vương được ta điều dưỡng cơ thể dần dần trở nên tráng kiện, được phong làm trữ quân, ta đương nhiên trở thành Thái tử phi.
Lý Thừa Nghị chịu không nổi đả kích lâm trọng bệnh, ba tháng sau mới có thể đứng trên triều đường lần nữa, hắn tự thỉnh cầu đi biên quan trấn thủ.
Vì Lâm Ngư, Hoàng đế không còn có kỳ vọng gì với hắn nữa.
Nên cũng đồng ý cho hắn ra biên cảnh chịu khổ.
Trước khi Lý Thừa Nghị xuất trinh, hắn đã giết chết tất cả những tâm phúc cận vệ.
Hắn nghi ngờ rằng thị vệ của mình đã khiến Lâm Ngư có thai.
Hắn thà giết nhầm người còn hơn bỏ sót.
Ngày hắn xuất trinh, ta là người duy nhất đứng trên thành lâu nhìn hắn, Lý Thừa Nghị dường như nhận ra ánh mắt của ta, hắn ở trên ngựa quay đầu lại nhìn ta một cái.
Chỉ một cái nhìn đó thôi đã khiến ta cảm thấy khó chịu toàn thân, ta cảm thấy ánh mắt của hắn đã thay đổi – giống như một linh hồn tà ác sống lại trên nhân giới, khóa chặt kẻ thù của mình.
Chớp mắt qua đi, vào cuối mùa hè năm thứ ba, Thịnh Văn Đế lâm bệnh nặng.
Đêm đó, Lý Thừa Ngôn vào cung hầu bệnh, vào lúc hoàng đế băng hà, một ngọn hải đăng đột nhiên bùng lên ở cổng thành.
Lý Thừa Nghị dẫn 30.000 quân bao vây hoàng thành.
Lý Thừa Ngôn kinh hãi: “Phụ hoàng vừa mới băng hà, sao tin tức có thể truyền đến biên giới nhanh như vậy!”
Sắc mặt ta ngưng trọng, Lý Thừa Nghị khi đến đã chuẩn bị rất tốt, Chỉ có thể là vì hắn đã đoán trước được rằng hôm may vào giờ khắc này Hoàng đế sẽ băng hà.
Hắn cũng đã sống lại.