Thái Tử! Ngươi Dám Lừa Ta? - Chương 3
6
Những gì ta nói đều rõ ràng hợp lý, kiến thức của Thịnh Văn Đế cũng chỉ nửa vời.
Những thái y kiểm tra mạch đập cho Thái tử đều nói rằng hắn đã qua cơn nguy kịch, việc tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.
Thịnh Văn Đế càng tin chắc rằng ta sẽ không dám làm hại Thái tử ngay dưới mí mắt mình liền bảo ta đứng dậy.
Ta cố tình vấp ngã một cái, phụ thân nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy hỏi ta bị làm sao.
Ta giả vờ yếu ớt nói: “Con cảm thấy hơi choáng váng, chắc là do đói bụng.”
Thịnh Văn Đế nghe vậy, vui vẻ nói: “Tống Tướng quân, nhanh chóng đưa con gái của ông đi dùng cơm đi!”
Ta không ăn ở Đông Cung mà về nhà ăn ngay hai con gà quay vịt quay lớn do chính tay mẫu thân làm, uống hai bát canh lớn sườn heo om hải sâm.
Phụ mẫu nhìn ta ăn như hổ đói, vừa phàn nàn tướng ăn của ta vừa dùng tay lột vỏ tôm cua cho ta.
Đại ca cười cười nói đùa: “Tiểu muội chữa bệnh cho Thái tử, tiểu muội tốt. Thái tử để tiểu muội bụng đói trở về, thái tử xấu”.
Phụ thân trừng mắt nhìn đại ca, trách hắn không cân nhắc lời nói.
Ta nhìn những người thân yêu trước mặt, bật khóc.
Ta là con gái duy nhất của nhà họ Tống, phụ mẫu yêu thương ta như minh ngọc, đại ca bảo vệ ta như trân bảo.
Nhưng ở kiếp trước, chính vì ta gả cho Thái tử khiến họ bị vướng vào cuộc chiến tranh giành quyền lực.
Cuối cùng, phụ mẫu chết không toàn thây, còn đại ca vì quân tiếp viện không đến mà bị quân địch vạn tiễn xuyên tim, chôn thây nơi biên cương.
Họ đều là những vị tướng trung thành, nhưng lại bị tên Thái tử khốn kiếp đó giẫm lên xương cốt chỉ để phong một ả ngư nữ làm Hoàng hậu.
“Tại sao muội lại khóc?”
Đại ca giơ tay lau nước mắt cho ta, ta nghẹn ngào ăn hết chiếc đùi gà to do mẹ làm rồi lau sạch nước mắt.
Đời này, chính Thái tử và ả ngư nữ đó mới phải khóc!
Trong ba ngày Thái tử hôn mê, ta sẽ lừa ả ngư nữ đó về kinh.
11
Thái tử trầm giọng hỏi Lâm Ngư: “Không phải ta bảo ngươi ở làng chài đợi ta sao? Tại sao ngươi lại một mình chạy ra ngoài?”
“Tống Thanh Vũ nói Hoàng thượng sẽ ban hôn cho chàng và ân nhân của chàng, ta là ân nhân của chàng! Ta mới là Thái tử phi của chàng!”
Lâm Ngư ngu ngốc đến mức không hề hạ giọng khi nói: “Chỉ cần Hoàng thượng ban hôn cho ta, địa vị của ta tự nhiên sẽ cao quý. Tại sao ta lại phải bám trụ ở một nơi tồi tàn như làng chài? ”
“A Nghị, chàng nói phải đợi chàng lên ngôi mới có thể phong ta làm Hoàng hậu. Ta nghĩ bây giờ…”
“Câm miệng!!”
Thái tử hoảng sợ dùng tay che miệng Lâm Ngư lại, nhưng Thịnh Văn Đế đã nghe rõ ràng rành mạch nửa câu đầu của ả.
“Tự phụ!!”
Thịnh Văn Đế quát lớn, Lâm Ngư giật mình.
Hôm nay, để thể hiện sự thân thiết của mình, Hoàng đế không mặc long bào, vì vậy Lâm Ngư hoàn toàn không nhận ra danh tính của người này.
Với sự hiểu biết của mình, ả cho rằng vào ngày sinh nhật của con gái Tướng quân, người có địa vị cao nhất trong số khách mời sẽ là Thái tử nên đã hành động không có gì dè dặt.
“Ngươi là ai, dám mắng ta, ta là Thái tử phi tương lai!”
“tự phụ!!”
Thái tử giơ tay tát Lâm Ngư một cái, sau đó đá vào đầu gối ả ta:
“Đây là phụ hoàng của Cô! Đương kim hoàng thượng! Sao có thể cho phép ngươi vô lễ!”
12
Lâm Ngư bị đá khụy gối xuống đất, lúc này mới tỉnh táo lại, nhanh chóng quỳ lạy.
Bởi vì ả không chấp nhận để ma ma của phủ ta dạy bảo nên lễ nghi cực kỳ không chu toàn.
Đang ngồi ở đây còn có rất nhiều quý nữ xuât thân thế gia, nhìn Lâm Ngư như một tên hề, vô lễ ở trước mặt Hoàng đế.
Sắc mặt của Thịnh Văn Đế đã rất khó coi.
Nếu không phải hôm nay là sinh nhật của ta, e rằng ông đã có thể trực tiếp ra lệnh xử tử Lâm Ngư, một tên dân đen phạm thượng.
“Người đàn bà chanh chua thiếu hiểu biết này từ đâu đến sao dám bàn luận về vị trí Thái tử phi, mưu đồ ngai vàng trước mặt ta!”
Thịnh Văn Đế tức giận nói: “Người đến, kéo người đàn bà chanh chua này xuống đánh một trăm gậy rồi ném ra khỏi hoàng thành. Vĩnh viễn không được phép vào kinh!”
Lâm Ngư không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, ả thất thố hét lên, túm lấy quần áo của Thái tử, bị dọa đến mức nước mắt rơi lã chã:
“A Nghị! A Nghị, cứu ta! Ta là ân nhân của chàng!”
Thái tử không lập tức cầu xin cho Lâm Ngư trước mặt Hoàng đế và các quan lại hiển quý, trong tiềm thức hắn cũng không muốn cùng một ngư nữ có quan hệ gì.
Đây cũng là nguyên nhân kiếp trước hắn không dám trực tiếp cưới Lâm Ngư làm Thái tử phi.
Hắn vừa đa tình vừa ham hư vinh.
Ngự tiền thị vệ thực hiện mệnh lệnh của Hoàng đế áp giải Lâm Ngư đi, Lâm Ngư hoảng sợ lấy ra một khối ngọc đồng tâm bị vỡ một nửa:
“Nửa ngọc còn lại trên người Thái tử! Ngày rời khỏi làng chài Thái tử từng nói, ngọc đồng tâm, một nửa của hắn, một nửa của ta, cuối cùng sẽ có lúc đoàn tụ!”
“A Nghị, chàng quên rồi sao?”
Nửa miếng ngọc được Thái tử đeo trên người hàng ngày.
Kiếp trước, ta thành hôn được ba năm, miếng ngọc này cũng được treo trên thắt lưng của Thái tử suốt ba năm. Có lần ta hỏi về xuất xứ của miếng ngọc, Thái tử mơ hồ nói rằng được phụ hoàng ban thưởng, dù không cẩn thận bị vỡ một nửa thì cũng muốn giữ gìn cẩn thận.
Lúc đó làm sao ta biết được rằng miếng ngọc này thực chất là biểu tượng tình yêu của đôi gian phu dâm phụ này?
Ngọc vừa được lấy ra, Thái tử mới chính thức động dung, bước tới bảo vệ Lâm Ngư, quỳ xuống cầu xin Hoàng đế:
“Phụ hoàng, Lâm Ngư vô ý phạm sai lầm, nàng không được dạy dỗ cho nên lễ nghi không chu toàn, xin phụ hoàng tha thứ cho nàng!”
Thịnh Văn Đế tức giận hỏi: “Nói như vậy, ngươi quả thực có quan hệ với ả ngư nữ này?!”
“Ngươi nói ngươi không thể nhớ được tất cả những gì đã xảy ra trong sáu tháng đó. Bây giờ xem ra, chứng mất trí nhớ có thể chữa khỏi mà không cần dùng thuốc?”
“Nhi thần… Nhi thần…”
Đối mặt với lời nói dối bị vạch trần, Thái tử hiển nhiên không chịu đựng nổi.
Ta nhân cơ hội tiến lên: “Thần nữ nhận được sự yêu mến hoàng thượng, nhưng bây giờ Thái tử đã có người trong lòng, thần nữ không có khả năng ép người làm việc khó, xin Bệ hạ hãy thu hồi ý chỉ ban hôn.”
“KHÔNG ĐƯỢC!”
Thái tử bỗng nhiên ngẩng đầu: “Nhi thần tâm duyệt con gái Tống gia, muốn cưới nàng!”
Lâm Ngư trong mắt rưng rưng hỏi: “Chàng tâm duyệt cô ấy, ta thì tính là cái gì?”
Thái tử hất tay ả ra và cầu xin Hoàng đế:
“Xin phụ hoàng ban hôn cho nhi thần, lấy con gái Tống gia làm chính thê, Lâm Ngư nạp làm thiếp!”
Hắn vậy mà muốn cả hai!
13
Trong lúc Hoàng đế đang do dự, phụ thân ta bước tới nói: “Bệ hạ, Tống gia thần có gia huấn con trai lấy thê không được nạp thiếp. Sau khi con gái lấy chồng, nhà chồng cũng phải hứa không được nạp thiếp.”
“Nếu Thái tử đã có người ngưỡng mộ trong lòng, sao không bỏ qua tiểu nữ!”
Dù sao Hoàng đế cũng phải dựa vào quân Tống gia trấn giữ biên cương nên cũng có phần tôn trọng gia huấn của nhà ta.
Kiếp trước ta gả vào Đông Cung, Hoàng đế cũng từng bắt thái tử hứa sẽ không nạp thiếp, ít nhất cho đến khi lên ngôi.
Hôm nay phụ thân đem gia huấn này ra công khai bảo vệ ta, Thịnh Văn Đế có chút xấu hổ, hỏi Thái tử: “Ngươi thật sự muốn nạp ả ngư nữ này vào Đông cung sao?”
Chính Thái tử là người trắng trợn tuyên bố sẽ không thành hôn với bất kỳ ai khác ngoài ân nhân của mình, bây giờ mọi người đều đang chờ xem hắn sẽ đền ơn như thế nào.
Nếu không cưới Lâm Ngư, có lẽ hắn, sẽ bị mọi người trong thiên hạ chỉ trích là kẻ vô ơn, bạc tình phụ lòng.
Một kẻ như vâỵ sao có thể làm vua?
Thái tử ban đầu âm mưu lừa ta, nhưng bây giờ lại tự mình cưỡi hổ khó xuống.
Lâm Ngư rưng rưng nước mắt, nhẹ giọng nhắc nhở Lý Thừa Nghị: “Điện hạ, ngài còn nhớ đại pháp sư đã nói gì không?”
“Ta là chân mệnh thiên nữ của chàng. Chính ta đã cứu chàng trên biển.”
“Chỉ khi chàng đối xử chân thành với ta thì chàng mới có thể gặp được vận may tốt lành, thành công lên ngôi.”
“Điện hạ đối với ta bội tình bạc nghĩa cũng không sao, nhưng chẳng lẽ người lại đùa giỡn với ngai vàng của chính mình sao?”
Ta đứng sang một bên, chỉ có thể nghe rõ vài từ.
Nhưng thông qua cô nương Nguyệt Ba ở làng chài ta biết rằng,sau ngày Lâm Ngư giải cứu thái tử, ả đã nhờ đại pháp sư ở làng chài bói một quẻ.
Quẻ nói Lâm Ngư là chân mệnh thiên nữ của Thái tử, chỉ có cưới Lâm Ngư thì Thái tử mới có thể ngồi vững trên ngai vàng.
Thái tử quả thực đã được Lâm Ngư cứu nên hắn không chút nghi ngờ, kiếp trước thực sự đã giữ lời hứa sau khi lên ngôi nâng Lâm Ngư trở thành Hoàng hậu.
Tưởng chừng như đó là tình yêu đích thực nhưng thực ra nó chỉ vì ngai vàng của hắn mà thôi.
Nhưng Nguyệt Ba nói với ta rằng tên đại pháp sư đó thực ra là một tên giả danh pháp sư đi lừa đảo, kẻ đó sẽ nói bất cứ điều gì miễn là hắn được cho tiền.
Nguyệt Ba còn nói chỉ cần chịu bỏ tiền là có thể ngay lập tức trở thành “Chân mệnh thiên nữ” của Thái tử.
Ta nhanh chóng từ chối, ta không muốn vận rủi này!
Ta nhìn Thái tử tự phụ về sự đa trí của mình lại dễ dàng chần chừ chỉ vì vài câu nói đơn giản của Lâm Ngư, hắn không yêu Lâm Ngư, mà là “chân mệnh thiên nữ” mang lại vận may cho hắn.
Hoàng đế sốt ruột hỏi: “Giữa ả ngư nữ và cô nương Tống gia,ngươi chỉ có thể chọn một người!”
Thái tử do dự, đột nhiên nhìn ta: “Lâm Ngư đã cứu mạng Cô, nàng không thể tỏ ra khoan dung một chút sao? Cô hứa với nàng rằng sau khi thành hôn Lâm Ngư sẽ mãi chỉ là một thiếp thất!”
Ta nhẹ nhàng cúi đầu, xa cách nói: “Thái tử điện hạ muốn nạp thiếp? Liên quan gì đến ta? Ta không có ý định trở thành Thái tử phi của người.”
“Ngươi!” Thái tử tức giận, bắt đầu uy hiếp ta: “Trên đời này có người đàn ông nào nguyện ý từ bỏ tam thê tứ thiếp vì một nữ nhân!”
“Tống Thanh Ngọc, ngươi là tiên nữ trên trời sao? Hiện tại phụ hoàng đã ban chiếu chỉ tứ hôn, không có lý do gì để thu hồi!”
“Tống lão Tướng quân, hôm nay thiên kim Tống gia ngươi nhất định phải gả cho tông thân hoàng thất!”
“Cô muốn xem xem trong hoàng thất có ai nguyện ý cả đời không nạp thiếp chỉ để cưới Tống Thanh Ngọc làm chính thê!”
14
Có rất nhiều hoàng tử có mặt đang ngồi ở ghế trên, hầu hết đều đã có một nhóm thê thiếp.
Chỉ có ba vị hoàng tử còn chưa thành hôn, bọn họ đỏ mắt với binh quyền và danh vọng của Tống gia,vốn cũng muốn tranh giành.
Nhưng Ngũ hoàng tử lại nổi tiếng ăn chơi, trong nhà nuôi dưỡng rất nhiều ca cơ.
Về phần Lục hoàng tử, nghe nói hắn có sở thích Long Dương, tất cả nam sủng hắn chơi có thể lập được một đội quân.
Họ tự mình hiểu mình,im lặng không nói tiếng nào.
Chỉ còn lại Tề Vương.
Ta phát hiện Tề Vương trong bữa tiệc — một kẻ bệnh tật không có cảm giác tồn tại, hôm nay hắn mặc một bộ y phục gấm thêu mây, đang nhàn nhã thưởng trà, như thể cách biệt với thế giới phàm nhân.
“Tống Thanh Ngọc, đừng giả vờ thanh cao nữa.”
Mọi chuyện đến nước này, Thái tử đã đoán được là ta đang phá rối nên không thèm giả vờ nữa mà bộc lộ bản chất thật của mình, cố tình hạ thấp ta:
“Ngươi chỉ có thể gả cho Bổn Thái tử, thu Lâm Ngư làm thiếp cùng ngươi hầu hạ ta!”
“Ngươi cũng thấy rồi! Không có ai nguyện ý vì ngươi cả đời không nạp thiếp!”
“Nhi thần nguyện ý vì Tống tiểu thư mà cả đời không nạp thiếp.”
Thái tử vừa nói xong, Tề Vương liền đứng dậy bày tỏ tình cảm với hoàng đế.
Mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Ngay cả ấn đường của Hoàng đế cũng chuyển động một chút, Tề Vương yếu ớt bệnh tật, không tranh không giành,y từ trước đến nay không bao giờ quan tâm đến ngai vàng cùng quyền lực, chỉ thích thảo luận nghiên cứu tinh hoa của thi pháp cùng các quan văn.
Đây là lần đầu tiên từ khi thành niên, y thỉnh cầu Hoàng đế ân thưởng.
So với sự cố chấp và dối trá của Thái tử, sự chân thành của Tề Vương vào lúc này dường như vô cùng quý giá.
Hoàng đế gần như đồng ý ngay lập tức,ông liền hỏi ý kiến ta.
Thái tử nói đúng, hôm nay Hoàng đế đặc biệt đến đây ban hôn làm quà sinh nhật cho ta.
Sắc lệnh đã ra không thể rút lại, hôm nay ta không thể không chọn một phu tế cho mình.
*Phu tế: chồng
Nhi tử của quan đại thần trong triều không dám tranh giành với Thái tử, trong số rất nhiều hoàng tử, chỉ có Tề Vương là sự lựa chọn tốt nhất.
Tuy rằng ta không có ý định gả cho Tề Vương, nhưng nếu không gả cho Tề Vương thì chỉ có thể vào Đông Cung.
“Thần nữ–”
Ta và Tề Vương nhìn nhau một cái, liền lãnh đạm cụp mắt xuống: “Thần nữ nguyện ý.”