Thái Tử! Ngươi Dám Lừa Ta? - Chương 1
1
Khi cơn đau dữ dội dâng lên từ bụng dưới, ta nhận ra thứ phu quân đưa cho ta là một ly rượu độc.
Phu quân ta hiện tại là Thái tử Lý Thừa Nghị, sau đêm nay, hắn sẽ trở thành Hoàng đế Đại Yên.
Việc đầu tiên hắn làm khi lên ngôi lại là giết vợ của mình bằng một ly rượu độc.
“Tại sao?”
Ta đau lòng nhìn Lý Thừa Nghị.
Ta và hắn đã thành hôn được ba năm, kể từ khi thành hôn, mối quan hệ của chúng ta rất bền chặt, Tống gia ta cũng đã cố gắng hết sức để giúp hắn giành được ngai vàng.
Ta thực sự không hiểu tại sao hắn lại muốn đầu độc ta.
“Bởi vì từ đầu đến cuối ta chỉ lợi dụng ngươi.”
Lý Thừa Nghị dắt theo một người phụ nữ từ bên ngoài cung điện đi vào.
Người phụ nữ đó mặc một bộ trang phục tinh tế và lộng lẫy, cài trâm phượng Đông Chu của Hoàng hậu.
Ả vừa bước vào đại điện, một mùi cá tanh không thể che nổi xộc thẳng vào mũi ta.
Lý Thừa Nghị nắm tay ả thâm tình ngửi ngửi:
“Ngày ta bị ám sát rơi xuống vực sâu, may mắn được Lâm Ngư giải cứu.”
“Trong sáu tháng dưới chân vách đá, ta và Lâm Ngư đã trở thành phu thê.”
Ta đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, mờ mịt hỏi: “Nàng là chính thê của ngươi… vậy ta là gì? Trong ba năm qua… ta là gì?”
Ba năm trước, Lý Thừa Nghị bị ám sát trên đường trở về Kinh thành, rơi xuống vách đá mất tích, sau nửa năm mới được tìm thấy đưa trở về cung.
Sau khi hồi cung hắn luôn hôn mê không tỉnh, là ta đã sử dụng kỹ thuật châm cứu trên sách cổ giúp hắn khôi phục ý thức.
Lý Thừa Nghị tỉnh lại thì quên mất tất cả mọi người ngoại trừ ta, vừa mở miệng liền gọi ta là Thái tử phi.
Thái tử mất trí nhớ mặt dày theo đuổi ta, cuối cùng được Thịnh Văn Đế đồng ý chỉ hôn.
Như Lý Thừa Nghị mong muốn, ta trở thành chính thê của hắn.
Rõ ràng là hắn đến lừa ta trước, bây giờ lại chán ghét nói: “Ngươi cho rằng mình là ai? Ngươi chỉ là hòn đá lót đường để ta cưới Lâm Ngư mà thôi!”
“Khi đó, phần lớn quyền lực trong triều đều do các Hoàng tử khác nắm giữ, vị trí Thái tử của ta đang gặp nguy hiểm. Làm sao ta có thể bất chấp sự phản đối của mọi người để cưới một ngư nữ làm thái tử phi?”
“Ta cần một vị Thái tử phi có gia thế, có địa vị để giúp ta yên ổn ngồi vững ở Đông Cung. Tống gia có quân công hiển hách, ngươi lại là đích nữ, cho nên ngươi là ứng cử viên thích hợp nhất.”
“Nhưng Tống lão Tướng quân là người dầu muối không ăn nên ta đành phải tìm cách khác.”
“Muốn bắt bí một đại gia khuê tú thì phải vấy bẩn danh tiếng của người đó, cho nên ta đành giả vờ mất trí nhớ, khi gặp liền gọi ngươi là Thái tử phi.”
“Mọi người đều tưởng rằng ngươi câu dẫn Thái tử. Cuối cùng, cho dù Tống lão Tướng quân không muốn, ngươi cũng chỉ có lựa chọn gả vào Đông Cung!”
“Tống Thanh Ngọc, thân là Thái tử phi, ngươi có thể giúp ta yên ổn ngồi ở Đông Cung, lên ngôi hoàng đế, là một hiền thê hoàn hảo.”
Lý Thừa Nghị nắm lấy cằm, dùng ánh mắt đen tối nhìn ta: “Nhưng ba năm nay, mỗi lần cùng ngươi chung chán gối, trong tâm ta chỉ nghĩ đến Lâm Ngư!”
“Mỗi lần ngươi gọi ta là phu quân, ta đều cảm thấy vô cùng ghê tởm!”
Ta đau đớn phun ra một ngụm máu, nước mắt rơi xuống khóe miệng hoà với máu nhỏ xuống đất.
Ta che bụng dưới, cảm nhận được máu thịt rơi xuống.
“Hoàng thượng…” Ta không để ý đến tôn nghiêm của mình, hèn mọn nắm lấy tay áo của hắn: “Người không thể giết ta… Ta đang mang thai… đứa trẻ vô tội……”
Hôm nay vốn dĩ ta muốn nói với hắn ta đang mang thai cốt nhục của hắn, nhưng còn chưa kịp nói gì thì hắn đã lừa ta uống rượu độc.
Khi nghe tin ta có thai, vẻ mặt Lý Thừa Nghị thoáng giãn ra, nhưng chỉ trong chốc lát.
Hắn đứng dậy ôm bụng Lâm Ngư: “Trong bụng A Ngư là đích trưởng tử duy nhất của ta.”
Ta phát hiện bụng của Lâm Ngư dưới lớp áo gấm phồng lên, ít nhất cũng đã được năm tháng.
Năm tháng trước, Lý Thừa Nghị thề non hẹn biển lừa ta để cha huynh ta giúp hắn điều động quân đội.
Sau lưng ta, hắn lại có quan hệ bất chính với Lâm Ngư, còn có con.
2
Lâm Ngư vẻ mặt ngượng ngùng để Lý Thừa Nghị vuốt bụng mình, sau đó bước tới gần ta, dùng phong thái Chính cung như thể bố thí nói:
“Cảm ơn ngươi đã chiếu cố phu quân của ta ba năm nay. Vị trí Thái tử phi là do phu quân hứa hẹn cho ta, ngươi ngồi ở vị trí này ba năm, ta cũng không tính toán với ngươi.”
“Phu quân nói rằng chỉ khi chàng ấy đủ mạnh mẽ mới có thể bảo vệ ta. Chàng ấy bảo ta hãy kiên nhẫn chờ, đợi chàng ấy thành việc lớn”.
Lâm Ngư vẻ mặt ưu việt sau khi khổ tận cam lai:
“Ta ở làng chài chờ chàng đã ba năm, ta là người vợ tao khang của chàng, ngươi cùng lắm chỉ được xem là một tiểu thiếp hèn mọn!”
“Vị trí Hoàng hậu này là ta xứng đáng có được.”
Ta tức giận trừng mắt nhìn ả ta, Lâm Ngư lại tỏ ra vô tội, đổi chủ đề: “Ngươi không tò mò về hoàn cảnh hiện tại của gia tộc mình sao?”
Ả ta nở một nụ cười hả hê.
Tim ta chợt thắt lại, vùng vẫy đứng dậy: “Ngươi đã làm gì gia tộc ta?”
Tống gia nhiều thế hệ đều tham gia quân ngũ, phụ thân tuy nắm giữ quân quyền nhưng luôn như đi trên băng mỏng, chưa bao giờ tham gia vào các cuộc tranh chấp đảng phái trong triều đình.
Chính vì ta gả vào Đông Cung, phụ thân vì lợi ích cả đời của ta mà từ bỏ lập trường trung lập suốt nhiều năm, gia nhập phe Thái tử, giúp hắn đoạt lấy ngai vàng.
“Bệ hạ đã tru di cửu tộc Tống gia vì tội phản quốc. Đứa trẻ trong bụng ngươi cũng là một trong chín đời nhà họ Tống, chết thì chết.”
“Ta sẽ sinh cho Bệ hạ trăm con nghìn cháu, thay ngươi hưởng phúc của Hoàng hậu… a!!”
Lâm Ngư nói được một nửa, ta dùng chút sức lực cuối cùng trước khi chết, rút chiếc trâm phượng cài trên đầu ả ta, dùng đầu nhọn nhất đâm vào bụng ả!
Lý Thừa Nghị lao tới đá ta vào tường, ta nặng nề ngã xuống đất, từ mũi miệng chảy ra một vũng máu lớn.
Ta rất hận.
Cả gia tộc của ta đều cùng chôn theo mối tình của đôi gian phu dâm phụ!
Nếu có kiếp sau, ta nhất định, nhất định muốn lũ khốn này chết thảm! !
3
“Tiểu thư, Tiểu thư, dậy đi.”
Ta chợt tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy nha hoàn Thúy Tâm đang thúc giục ta.
” Tiểu thư, Bệ hạ đang cho triệu kiến người.”
Ta nhìn xung quanh, lao tới trước gương, nhìn thấy bản thân của ba năm trước.
Ta sững sờ một lúc rồi cười lớn!
Ta được sống lại! Ông trời đã không bạc đãi ta!
Thúy Tâm nhìn ta như nhìn một người điên: “Tiểu thư, đừng cười nữa, muội sợ lắm!”
“Nơi này là ở Đông Cung, Thái tử điện hạ hôn mê bất tỉnh, cô nương không được cười lớn!”
Ta mới nhớ ra ngày này ba năm trước, ta vào Đông Cung châm cứu cho Thái tử.
Các thái giám bên cạnh Thịnh Văn Đế cũng đến thúc giục, ta cầm lấy cây kim bạc lao tới Noãn các, nơi Thái tử đang dưỡng thương.
Thái giám thấy ta quen cửa quen đường, ngạc nhiên nói: “Cô nương đây là lần đầu tiên vào Đông cung, sao lại quen thuộc đường đi như vậy?”
Khi chúng ta đến Noãn các, Thịnh Văn Đế và phụ thân ta đều ở đó.
Hai ngày trước, Lý Thừa Nghị được thị vệ tìm thấy ở bãi biển đưa về cung, vừa về đến Đông cung liền sốt cao hôn mê không tỉnh.
Thái y viện bó tay, không còn cách nào khác đành phải đến Tống phủ cầu ta giúp đỡ – Ta chỉ là một nữ tử nơi khuê phòng, lúc rảnh rỗi sẽ nghiên cứu một ít sách cổ, lại có thiên phú nhất định nên rất nhanh đã học được một bộ châm pháp chữa bệnh cổ xưa dùng để cứu mạng người.
Kiếp trước, Lý Thừa Nghị chính là dựa vào bàn tay này của ta để đẩy lùi tình trạng sốt cao, khôi phục ý thức.
Ta cúi người hành lễ trước Thịnh Văn Đế, Thịnh Văn Đế liền thúc giục ta cứu người là quan trọng không cần câu nệ lễ nghi.
Lý Thừa Nghị là Đích trưởng tử của Thịnh Văn Đế, lần này lại trở về từ cõi chết, càng là mất đi mà tìm lại được.
Bây giờ cũng là lúc Thịnh Văn Đế có tình yêu sâu sắc nhất với Lý Thừa Nghị.
Cho nên kiếp trước Lý Thừa Nghị vừa gọi ta là Thái tử phi, Thịnh Văn Đế liền nghĩ đến việc chỉ hôn.
Kiếp này, ta yêu cầu Thịnh Văn Đế cho mọi người rút lui, một mình bước vào sau bình phong, nhìn Lý Thừa Nghị đang hấp hối trên giường.
“Tiện nhân, rơi vào trong tay ta.”
Ta lấy cây kim bạc dày nhất ra, đặt tại tử huyệt trên trán Lý Thừa Nghị:
“Xem ta có đâm chết ngươi không!!!”
4
Ngay khi ta chuẩn bị châm Lý Thừa Nghị một châm, âm thanh cuộc trò chuyện của Thịnh Văn đế và phụ thân vang lên từ bên ngoài bình phong.
Tâm trí vốn đang bị thù hận xâm chiếm của ta lúc này mới bình tĩnh lại.
Kiếp này phụ mẫu và đại ca đều còn ở đây, Tống gia được Thịnh Văn Đế sủng ái, ta còn chưa bị lừa vào Đông Cung.
Một châm này hạ xuống, ta chắc chắn có thể trả thù cho kiếp trước của mình.
Nhưng nếu Thái tử chết dưới mũi châm của ta, Tống gua sẽ bị liên lụy.
Lý trí quay trở lại, mũi châm của ta chệch khỏi điểm chí mạng.
Sau đó ta vén quần áo ở bụng dưới của Lý Thừa Nghị lên.
Kiếp trước Lâm Ngư đã nói cái gì?
Ả muốn sinh cho Lý Thừa Nghị trăm con nghìn cháu?
Trên sách y cổ có ghi lại một loại “kim vàng đoạn căn” chuyên khắc nam tử.
Ta lấy cây kim vàng ra, đặt nó vào huyệt Thủy Đạo của Lý Thừa Nghị.
Huyệt này chỉ cần người châm cứu khéo léo là có thể khiến một người đàn ông trưởng thành — Cả – Đời – Không –Thể – Lên!
Chỉ thấy Lý Thừa Nghị trong cơn hôn mê, phần thân dưới không nhịn được co giật hai lần.
Ngay sau đó, đường cong nho nhỏ nhô lên trên háng hắn hoàn toàn xẹp xuống.
Đích trưởng tử? Trăm con nghìn cháu?
Bà đây cho ngươi một châm để ngươi Đoạn! Tử! Tuyệt! Tôn!
5
Một châm này dùng để an ủi linh hồn đứa trẻ vô tội đã bị độc chết trong bụng ta ở kiếp trước.
Nửa giờ sau, châm cứu hoàn thành.
Lý Thừa Nghị toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cơn sốt cao đã hạ xuống, hai má trở nên hồng hào.
Thái y bắt mạch, thở phào nhẹ nhõm: “Tống tiểu thư đúng là diệu thủ thần châm, Thái tử điện hạ đã chuyển nguy thành an rồi!”
Thái y bắt mạch cũng không nhìn ra Thái tử có điều gì khác lạ.
Kỹ thuật châm cứu của ta vô cùng xảo quyệt, cho dù trong hoàn cảnh bình thường, thái tử cũng sẽ không nhận ra rằng mình đã “bị phế”.
Chỉ khi chân chính dùng thứ đó, hắn mới nhận ra rằng mình Lực – Bất –Tòng –Tâm.
Thịnh Văn Đế vui mừng khôn xiết hỏi: “Khi nào Thái tử sẽ tỉnh lại?”
Ta chủ động trả lời: “Bệ hạ, Điện hạ trong vòng ba ngày sẽ tỉnh lại.”
“Tại sao cần ba ngày nữa?”
Ta nhấc váy quỳ xuống báo lại: “Thuốc có ba phần độc, châm cứu cũng có ba phần nguy hiểm.”
“Phương pháp châm cứu này đã được truyền lại từ một cuốn sách cổ cách đây một trăm năm. Sách ghi lại rằng người được châm cứu sẽ hôn mê trong ba ngày, sau ba ngày bệnh sẽ khỏi và tỉnh lại.”
Ta toàn nói bừa.
Thực ra ở kiếp trước, Thái tử đã tỉnh lại ngay sau khi được châm cứu.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh dậy là gọi ta là Thái tử phi, hòng bôi xấu thanh danh âm mưu hãm hại ta.
Lặp lại một đời, ta làm sao có thể để hắn tỉnh dậy nhanh như vậy được ?
Những cuốn sách y cổ mà ta nghiên cứu đã bị chính tay ta đốt sạch ngay sau khi ta sống lại.
Đương nhiên, không ai biết trong những cuốn sách đó cụ thể viết những dị thuật gì.
Mọi quyền giải thích đều thuộc về ta.