Thái Tử Gia Bắc Kinh Là Cháu Của Tôi - Chương 1
1.
Bị viêm dạ dày, đi viện một chuyến, không biết khứa nào lắm mồm đồn tôi có thai.
Sau khi về nhà, chưa kịp mở miệng giải thích, thiên kim giả Thẩm Khê đã nắm tay mẹ tôi, vẻ mặt tủi thân.
“Mẹ, chị có phải cố tình nhắm vào con không? Con có thai, chị cũng bắt chước con mang thai!”
…
Không phải chứ, chuyện có thai cũng có thể bắt chước sao?
Huống hồ, tôi căn bản không có thai!
Sau đó, Thẩm Khê đắc ý lấy kết quả xét nghiệm ra, lớn tiếng tuyên bố: “Ba, mẹ, con mang thai con của thái tử gia Bắc Kinh.”
Nói xong, còn cố tình ưỡn cái bụng nhỏ phẳng lì, vô cùng tự hào.
“Chị, nghe nói trước khi chị về thành phố, chị đã quấn quýt với tên lưu manh trong làng, chị đúng là làm mất mặt nhà họ Thẩm chúng ta.”
Nhà họ Thẩm chúng ta?
Hừ – cô ta đúng là không biết xấu hổ mà.
Đúng vậy, mặc dù cô ta là thiên kim giả, nhưng ba mẹ lại coi cô ta như bảo bối.
So với tôi, thiên kim thật, ba mẹ đã bỏ ra rất nhiều tiền để nuôi dạy Thẩm Khê, chỉ mong Thẩm Khê có thể gả vào hào môn.
Thế nên, tháng trước tôi vừa được đón về, ba mẹ đã mở miệng truyền đạt cho tôi về việc kết hôn với gia đình hào môn, còn mỹ miều gọi là: không thể ở bên con khi con lớn lên, mong được chứng kiến con lập gia đình, lập nghiệp.
Tôi khinh!
Mục đích không phải là để tôi câu được rể quý trong giới nhà giàu cho hai người họ sao.
2.
Tôi tức đến bật cười, tôi không có thai, nhưng lại bị đội cho cái mũ chưa chồng mà chửa.
Tôi và tên lưu manh trong làng chưa từng nói chuyện, nhưng thiên kim giả lại vu cho tôi có quan hệ không rõ ràng với hắn, thật nực cười!
Rõ ràng, ba mẹ không quan tâm đến lời giải thích của tôi, quay sang hỏi han chi tiết về việc Thẩm Khê có thai.
Nghe vậy, Thẩm Khê đỏ mặt, đại khái là một tháng trước, thái tử gia Bắc Kinh về nước, đêm đó, cô ta chủ động vào phòng thái tử gia, giải quyết dứt khoát.
Sau đó, Thẩm Khê tự hào nói: “Con đã bảo người gửi thư cho nhà họ Cố, tin rằng nhà họ Cố sẽ sớm sắp xếp người đến cửa cầu hôn.”
Ba mẹ nghe vậy, mừng rỡ ra mặt, đặc biệt là bố tôi, vẻ mặt vui mừng: “Vẫn là Khê Khê của chúng ta có bản lĩnh, biết giúp đỡ gia đình.”
Rồi lại đổi sang vẻ chê bai, nhìn tôi quát mắng: “Không giống chị con, đúng là đồ nhà quê, không biết tự ái, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thì nhà họ Thẩm chúng ta biết giấu mặt vào đâu?”
Thẩm Khê nghe vậy, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
“Bố, chị từ nhỏ đã sống ở nông thôn, có thể không thích nghi được với nhịp sống ở thành phố, tên lưu manh kia tuy không tốt nghiệp cấp hai, nhưng nhà hắn mở xưởng, lại vừa được đền bù giải tỏa, có chút tiền, hay là bảo bọn họ nhanh chóng đến hỏi cưới đi, tiền đền bù giải tỏa kia vừa vặn làm tiền sính lễ, cũng coi như chị ấy báo hiếu ba mẹ.”
Một tràng pháo liên thanh của Thẩm Khê khiến tôi trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn nói trúng tim đen của mẹ tôi.
“Thẩm Khê quả nhiên là đứa bé từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh chúng ta, đúng là đứa con hiếu thuận, Thẩm Khê nói có lý, phải nhanh chóng gả Thẩm Ức về quê, đừng để ảnh hưởng đến chuyện hôn sự của Thẩm Khê và thái tử gia Bắc Kinh.”
Mẹ tôi cân nhắc rất “chu đáo”, người một nhà này, chỉ nói vài câu đã muốn sắp xếp cho tôi, hoàn toàn không hỏi ý kiến của tôi.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn cả nhà ba người, sau đó, sợ cả nhà này không hiểu tiếng người, tôi nghiêm túc nói từng chữ một: “Tôi không có thai!”
“Các người không tin, tôi có thể đi kiểm tra chi tiết.”
Nhưng ba tôi không cho tôi cơ hội đó.
“Con còn chê chuyện trong nhà chưa đủ nhiều sao? Thẩm Khê đã nói rồi, nhà họ Cố sắp đến hỏi cưới rồi, chúng ta không được chuẩn bị chu đáo sao?”
…
Câu nói của bố tôi khiến tôi hoàn toàn lạnh lòng.
Ha…
Nhà họ Cố?
Tôi muốn xem nhà họ Cố khi nào đến cửa cầu hôn!
Nếu tôi nhớ không nhầm, Thẩm Khê muốn vào cửa nhà họ Cố, còn phải hỏi tôi chứ!
3
Họ một câu tôi một câu, muốn cắt đứt nửa đời sau của tôi, đúng là viển vông.
Đúng lúc tôi định phản bác, thì điện thoại reo.
Cố Mục Thần nhắn tin trên WeChat: “Ức Ức đang làm gì vậy?”
Đây không phải là chú ba của thái tử gia Bắc Kinh sao?
Vừa hay, tôi đầy bụng lửa giận không có chỗ trút, ngón tay bay trên điện thoại: “Đang rất tức giận, muốn đánh người!”
Cố Mục Thần gửi một bức ảnh jpg chú mèo dễ thương xin lỗi, sau đó gửi cho tôi một phong bao lì xì.
“Ức Ức, anh biết lỗi rồi.”
Tôi:???
Tôi bị anh ấy chọc cười, hỏi ngược lại: “Lỗi gì?”
“Anh phải đích thân nói với Ức Ức!”
…
Hừ, đều là chiêu trò của lão nam nhân cả.
Nhìn lại bộ dạng thân thiết của cả nhà ba người cực phẩm này, tôi không khỏi buồn nôn.
Tôi cong môi, nhìn ba tôi nói: “Được thôi, vậy các người cứ chuẩn bị cho tốt đi, chờ Thẩm Khê gả vào nhà họ Cố là được.”
Mơ đi!
Nghe đồn thái tử gia Bắc Kinh của nhà họ Cố là Cố Khai, không dám nói gì khác, nhưng vẫn khá nghe lời tôi, dù sao từ nhỏ đã bị tôi đánh không nhẹ.
Nói xong, tôi đứng dậy chỉnh lại váy, lên lầu về phòng.
Xem nhiều thứ kinh tởm, vẫn nên nhìn Cố Mục Thần nhà tôi để rửa mắt.
Vừa nằm lên giường, tôi gọi video cho Cố Mục Thần, anh ấy gần như bắt máy ngay.
Anh ấy hẳn là vừa họp cổ đông xong, âu phục, cà vạt cùng với kính gọng vàng, đúng chuẩn nam thần cấm dục, đôi mắt lạnh lùng khi nhìn thấy tôi, lập tức trở nên dịu dàng.
Cố Mục Thần đuôi mắt cong lên, giọng điệu kéo dài: “Công chúa Ức Ức nhà anh hôm nay thật xinh đẹp.”
Khóe miệng tôi không nhịn được cong lên, cười nhẹ: “Hừ, đừng nghĩ đến việc nói lời ngon tiếng ngọt, thành thật khai báo với em, sai chỗ nào?”
Anh ấy đúng là một lời không hợp liền nhận lỗi.
Cố Mục Thần có chút bất lực nhún vai, giọng điệu trêu chọc: “Ghen tuông là đức tính của đàn ông, nhận lỗi cũng vậy.”
Tôi trợn mắt nhìn anh ấy.
Tôi chỉ nhìn học đệ nhiều hơn hai lần trong đám đông, anh ấy đã ăn dấm, quả thực là chua đến chết người.
Cố Mục Thần bắt đầu làm nũng: “Ức Ức, anh nhớ em, mấy ngày nay bận xong sẽ đi tìm em, được không?”
Tôi “hừ” một tiếng: “Mơ đi.”
Gác máy tiếp tục kéo vào danh sách đen, tuyệt đối không thể để cho lão nam nhân già thừa cơ hội.
Rõ ràng nhớ lần đầu tiên gặp Cố Mục Thần, khí chất lạnh lùng đó, ngay cả con chó trong làng nhìn thấy cũng kẹp chặt đuôi lùi lại, sao giờ lại biến thành thuộc tính cún vàng động một tí là làm nũng thế này?
Bỗng nhiên, Alipay bắt đầu reo lên.
Tiền chuyển khoản của Cố Mục Thần bắt đầu đến, trên đó còn ghi chú rõ ràng: Tặng.
Khóe miệng tôi không khỏi cong lên, đẹp trai, nhiều tiền, là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy.
Mỗi lần nhớ lại lúc quen biết Cố Mục Thần, tôi đều thấy duyên phận thật kỳ diệu, hồi nhỏ tôi trốn khỏi tay bọn buôn người, may mắn được bà nội cưu mang, theo bà nội học đông y, tuy tôi còn nhỏ nhưng rất thông minh, theo bà nội học vài lần là tôi đã biết.
Còn mẹ của Cố Mục Thần là dì Cố vì tim không tốt nên đến làng tĩnh dưỡng, lúc không khỏe sẽ nhờ bà nội giúp châm cứu, lâu dần cũng quen tôi, lần đó bà nội đi làng bên giúp người ta khám bệnh, thế là tôi thay thế.
Lúc đó Cố Mục Thần mới mười sáu tuổi, đúng là tuổi trẻ bồng bột, ngạo mạn, thấy tôi còn nhỏ, chắc chắn rằng tôi không biết châm cứu, là kẻ lừa tiền.
Thế là lúc đó tôi trực tiếp châm cho anh ấy ba mũi, bắt anh ấy ngoan ngoãn nằm trên giường ba tiếng, không được nhúc nhích.
Sau đó, anh ấy phục rồi.
Cả kỳ nghỉ hè đó, anh ấy cứ lẽo đẽo theo sau tôi nói muốn theo tôi học y thuật, thế là tôi dẫn anh ấy lên núi hái thuốc, trèo cây hái quả dại, xuống sông mò cá, để anh ấy hoàn toàn cởi bỏ sự kiêu ngạo trước mặt tôi.
Nhưng tôi không ngờ anh ấy lại là não tình yêu, còn là một bình dấm chua không nói lý lẽ!
4.
Sáng hôm sau, tôi đến trường trước, hôm nay họp lớp, còn có cả thông báo tuyển dụng tại trường.
Ôi, chớp mắt đã thành đàn chị năm tư rồi, nghĩ đến mấy cậu em khóa dưới ngây ngô này mà thấy hơi luyến tiếc.
Nhưng Cố Mục Thần quản tôi quá chặt, thậm chí tôi còn chưa từng hẹn hò với mấy em cún con.
Cảm giác như bỏ lỡ một trăm tỷ!
Vừa bước vào tòa nhà giảng dạy, tôi đã thấy không ít bạn học lén nhìn tôi, nhỏ giọng thì thầm, bàn tán xôn xao, còn nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
Tôi lập tức hiểu ra, tin đồn đã lan đến trường rồi.
Rốt cuộc là khứa nào lắm mồm, đợi tôi bắt được nhất định phải xé nát miệng nó.
Nói đến thì tôi và Thẩm Khê vẫn là bạn học đại học, trước đây cùng lớp bốn năm mà không nói một câu nào, nhưng Thẩm Khê không ít lần nói xấu tôi sau lưng.
Ai bảo tôi đẹp hơn cô ta chứ?
Tôi nhận.
Tôi không để mắt đến bất kỳ chàng trai nào trong trường, dù sao thì trước mặt đã có viên ngọc sáng như Cố Mục Thần, khiến nhãn quang của tôi trở nên cực kỳ kén chọn, cảm ơn cô ta đã giúp tôi từ chối những chàng trai đó.
Tôi vốn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp sẽ không gặp lại, nên đã nhịn bốn năm.
Kết quả khi đi khám sức khỏe, phát hiện ra tôi có nhóm máu hiếm, vừa hay giúp được hai đứa trẻ song sinh bị tai nạn giao thông cần cứu chữa, đài truyền hình và báo chí liên tiếp đưa tin về việc làm tốt của tôi.
Thế là ba mẹ Thẩm Khê tìm đến, nước mắt lưng tròng nắm tay tôi, nói tôi những năm qua ở ngoài vất vả rồi.
Hay lắm, đợi làm xong giám định quan hệ huyết thống đưa tôi về nhà thì trở mặt, bắt tôi đi xem mắt, rõ ràng là thấy trong nhà chỉ có một đứa con gái như Thẩm Khê là không đủ bán.
Tôi lắc đầu, gạt những thứ xui xẻo này ra khỏi đầu, ngồi vào vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ, ngáp một cái rồi cúi đầu trả lời email công việc.
Bỗng nhiên, nghe thấy tên mình.
Tôi ngẩng đầu lên kinh ngạc, thì thấy Thẩm Khê được mọi người vây quanh bắt đầu nói xấu tôi.