Thái Tử Gia Bắc Kinh Giả Nghèo - Chương 4
13.
Tôi bật cười.
“Kiều Vũ, khi anh hai bàn tay trắng, anh mới có thể tìm được người thật lòng yêu anh, sao anh có thể bởi vì sợ mất đi tài phú, liền bỏ qua cơ hội tìm kiếm tình yêu đích thực chứ.”
“Để không cản trở việc anh tìm kiếm tình yêu đích thực của mình, anh yên tâm, Lục gia chúng tôi sẽ không nhằm vào Kiều thị, nhưng cũng sẽ không nhúng tay vào dù chỉ là một chút.”
“Suy cho cùng, điều đúng đắn nhất mà tôi từng làm trong đời chính là hủy bỏ hôn ước với anh, tôi chê anh ghê tởm, vậy làm sao tôi có thể quay đầu đây?”
Tôi đem lời Kiều Vũ mắng lúc ấy trả lại cho hắn.
Sau khi Lục gia tỏ rõ thái độ sẽ không nhúng tay vào.
Thân thích lòng mang bất chính, các vị thành viên hội đồng quản trị, cùng với đối thủ cạnh tranh của Kiều gia đã xảy ra hỗn chiến.
Mỗi người đều muốn cắn một miếng thịt trên người mẹ con Kiều gia.
Ba Kiều vốn lập di chúc để bảo vệ Kiều Vũ, nhưng bởi vì lúc trước hắn vì Tống Thanh Thanh đối nghịch với ba Kiều, nên trong cơn tức giận ông đã đem di chúc hủy bỏ.
Mà sau khi Kiều Vũ nhận sai về nhà, ba Kiều vốn còn muốn quan sát một đoạn thời gian, nhìn xem nước trong đầu đứa con ngốc này có thật sự đã được đổ sạch sẽ hay chưa, nên chưa có lập di chúc.
Nhưng tạo hóa trêu người.
Chờ đến khi Kiều Vũ biết được chuyện này từ luật sư, ruột đều hối hận đến xanh mét rồi.
Hắn vốn có thể sống cả đời vô ưu vô lo, một cuộc sống người thường khó có thể tưởng tượng.
Nhưng chính bản thân hắn đã từ bỏ tất cả những điều này vì cái gọi là tình yêu đích thực.
Sau đó, không có cách nào để quay trở lại.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của tất cả mọi người, Kiều thị hoàn toàn không có quan hệ gì với mẹ con Kiều Vũ nữa.
Nhưng mọi chuyện không tệ như Kiều Vũ nghĩ.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo*, chỉ cần không tiêu xài phung phí như trước, bọn họ cũng có thể so với trên không đủ, nhưng so với dưới thì có thừa*.
* Câu tục ngữ này thường được dùng để miêu tả những gia đình hoặc cá nhân từng giàu có, tài giỏi, dù gặp khó khăn nhưng vẫn kiên cường hơn những gia đình, người bình thường. Ví dụ, một gia đình từng giàu có, ngay cả khi phá sản, vẫn khá giả hơn một gia đình có điều kiện tài chính kém hơn.
*ý là tuy không giàu nhưng cũng không nghèo, cơm no áo ấm.
Nhưng hai người này, một người cũng không làm được.
Mẹ Kiều hàng năm chỉ vì bảo dưỡng mà mỗi năm tiêu tiền vào thẩm mỹ viện hàng trăm hàng chục triệu.
Kiều Vũ chịu khổ nửa năm, vừa mới trở lại cuộc sống xa hoa trụy lạc, tâm lý tiêu xài bồi thường còn chưa hoàn toàn thỏa mãn, liền hoàn toàn mất đi hết thảy, hắn làm sao tiếp nhận được.
Chỉ một năm ngắn ngủi, bọn họ đã chẳng còn gì để mất.
Kiều Vũ mượn tiền của mọi người xung quanh, nhưng cuối cùng không có ai thèm để ý đến hắn.
14.
Kiều Vũ không hề suy nghĩ gì mà chạy đến tầng dưới của Lục thị chặn tôi, muốn cầu hòa với tôi.
Sau đó hắn trực tiếp bị bảo vệ ném ra ngoài.
Buồn cười, bây giờ tôi là Lục tổng, không phải mèo chó gì cũng có thể nói chuyện với tôi.
Mà Tống Thanh Thanh sau khi tìm được Kiều Vũ, lại khóc lóc cầu xin hắn quay lại.
Nhưng cô ta vẫn là chưa hiểu rõ Kiều Vũ.
Kiều Vũ lúc trước có thể dứt khoát vì cô ta, cùng người trong nhà quyết liệt, chẳng qua là hắn biết, ba mẹ không có thật sự buông bỏ hắn.
Hắn có đường lui.
Nhưng hiện tại, hắn thật sự phải trải qua cuộc sống lông gà vỏ tỏi, vì mấy đồng tiền mà tính toán chi li.
Tống Thanh Thanh ở trên Douyin viết:
“Lần này, cuối cùng chúng ta cũng hoàn toàn bình đẳng, em sẽ thật tâm yêu anh, chúng ta cùng nhau điều hành cuộc sống gia đình nhỏ bé của chính mình.”
Cô ta thậm chí còn sử dụng bộ óc không thông minh của mình để kiếm thu nhập bằng cách mở một tài khoản đôi và trở thành một blogger dựa trên khuôn mặt đẹp trai của Kiều Vũ.
Mà Kiều Vũ đã dạy cho cô một bài học.
Sau khi tích lũy được một chút fan, Kiều Vũ nhanh chóng từ trong fan chọn ra một phú bà trẻ tuổi để ngoại tình.
Lần thứ hai biết được tình trạng của hai người bọn họ, là video Douyin mà bạn thân gửi tới.
Tiêu đề kể về vụ sập phòng của một người nổi tiếng đẹp trai trên Internet.
Tôi nhấn vào xem, là Tống Thanh Thanh và Kiều Vũ, ở bên đường cãi nhau.
Một chiếc xe thể thao đỗ bên đường, bên trong có một người phụ nữ khoảng ba mươi đang chờ.
Tống Thanh Thanh khóc lóc nói:
“Kiều Vũ, sao anh có thể đối xử với em như vậy, em mới là người thật sự yêu anh, anh phá sản em vẫn còn nguyện ý nuôi anh, vì anh mà trả giá toàn bộ, người phụ nữ này đối với anh chỉ là hư tình giả ý!”
Mà Kiều Vũ thì châm một điếu thuốc, hút một hơi, cười nhạo một tiếng:
“Tôi chẳng có gì mà cô ấy vẫn tiêu rất nhiều tiền cho tôi, điều này chứng tỏ cô ấy chỉ quan tâm đến tôi, sao có thể không phải là tình yêu đích thực?”
15.
Tống Thanh Thanh ngây ngẩn cả người.
Có lẽ là cảm thấy cảm thấy câu nói này có vẻ quen thuộc.
Tôi ở ngoài màn hình, chỉ cảm thấy trào phúng.
Có thể Kiều Vũ đã từng nghiêm túc nói câu này.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là hắn đang bào chữa cho việc chê nghèo yêu giàu của mình.
Dù sao trong tài khoản của Tống Thanh Thanh, có thể nhìn ra, cô ta hầu hạ Kiều Vũ và mẹ Kiều Vũ như bảo mẫu.
Người phụ nữ ấn còi thúc giục, Kiều Vũ đang chuẩn bị lên xe, lại bị Tống Thanh Thanh gắt gao túm lấy.
Trong giọng nói của cô ta tràn đầy khẩn cầu:
“Đừng bỏ em, A Vũ, em đang mang thai…”
Mà Kiều Vũ không chút lưu tình hất cô ta ra:
“Vậy thì phá đi.”
Sau đó ngồi lên xe phú bà, nghênh ngang rời đi.
Tuy rằng sập phòng không có cách nào dựa vào nổi tiếng trên mạng nữa duy trì sống nữa, nhưng Kiều Vũ chỉ cần khuôn mặt này còn, sẽ có tiểu phú bà cam tâm tình nguyện vì hắn tiêu tiền.
Bạn thân khi gửi tin nhắn cũng thể hiện đầy cảm xúc bất bình:
“Thật sự là ông trời không có mắt!”
Tôi trấn an:
“Không sao đâu, xã hội này chính là như vậy, tam quan đi theo ngũ quan.”
Kiều Vũ đã hoàn toàn sa đọa.
Như tôi đã nói trước đây, tôi quá lười để đối phó với Tống Thanh Thanh không có đầu óc và bây giờ tôi càng không muốn hạ mình xuống để gây rắc rối cho Kiều Vũ.
Loại người như bọn họ, sẽ chỉ tự chuốc lấy sự hủy diệt cho chính mình mà thôi.
Lại qua nửa năm, tôi đối với công việc của công ty càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, cũng thông qua nghiệp vụ, quen biết bạn trai mới môn đăng hộ đối.
Hôm đó hẹn hò xong về đến nhà, thấy mẹ tôi vẻ mặt thổn thức, ngồi trên sô pha.
Tôi liếc nhìn dò hỏi, bà thở dài nói:
“Tiểu tử Kiều gia kia, lên tin tức xã hội rồi.”
Tống Thanh Thanh là người có tính cách cho đi điển hình và cảm thấy hài lòng khi bị người khác hút máu.
Mà sau khi em họ vào tù, thái độ của ba mẹ đối với cô ta xuống dốc không phanh, hiện tại Kiều Vũ cũng không cần cô ta nữa.
Ban đầu cô ta muốn cố gắng sinh ra đứa trẻ và tiếp tục cống hiến cuộc đời mình cho đứa trẻ.
Nhưng khi mang thai tới tháng thứ tám, cô ta bị sảy thai.
16.
Tống Thanh Thanh hoàn toàn điên rồi.
Cô ta mang theo bào thai chết non đi tìm Kiều Vũ, Kiều Vũ vừa kinh hoảng vừa tức giận, không chút lưu tình mắng nhiếc cô ta.
Tống Thanh Thanh không nói gì, trực tiếp móc dao ra, rạch nát mặt Kiều Vũ.
Trước khi bị cảnh sát mang đi, Tống Thanh Thanh còn vừa khóc vừa cười:
“Mặt của anh đã khó coi rồi, những người phụ nữ kia khẳng định đều không còn thích anh nữa, chỉ có em, mặc kệ anh biến thành cái dạng gì, em đều yêu anh.”
“Kiều Vũ, anh quên rồi sao? Anh đã nói, em đối với anh mới là chân ái.”
Sau khi xem xong, tôi cũng thở dài.
Tất cả chung quy cũng đều là do Kiều Vũ, tự làm tự chịu.
……
Ba năm sau, tôi và bạn trai mới bước vào lễ đường hôn nhân.
Ngày kỷ niệm ngày cưới, anh tặng tôi một chiếc nhẫn kim cương còn lớn hơn trứng bồ câu.
Tôi cố ý trêu chọc anh:
“Ông xã, em rất cảm động, nhưng những thứ anh cảm động em đều cần rất nhiều tiền, anh không sợ tình yêu của em đối với anh không thuần túy sao?”
Anh cầm tay tôi đặt ở bên môi hôn một cái:
“Bản chất của con người là khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn và thích những thứ đắt tiền hơn. Khi anh yêu một người, tự nhiên sẽ muốn đem những thứ tốt nhất khắp cuộc đời này đều nâng đến trước mặt cô ấy, chiếm được sự thiên vị của cô ấy.”
“Về phần em nói thuần khiết hay không thuần túy”
Anh cũng biết về quá khứ của tôi và Kiều Vũ, đôi mắt phượng phía sau tròng kính hơi cong lên:
“Cái gì mới gọi là thuần túy đây? Giữa người với người hấp dẫn lẫn nhau, không phải là bởi vì trên người đối phương có một điểm sáng thu hút chúng ta sao? Anh chỉ là may mắn, tài phú gia thế của anh cho anh khởi điểm mà người thường khó có thể với tới, để cho anh có tài nguyên trưởng thành thành một người đủ ưu tú về mọi phương diện, hấp dẫn được em, bà xã thân yêu của anh, đối với câu trả lời của anh, em có hài lòng không?”
Tôi cười híp mắt tiến lại gần hôn anh một cái.
Trên đường trở về, tôi ngồi ở ghế lái phụ xe của chồng mà thấy chán muốn chết.
Một lát sau, tôi chợt thấy một người giao hàng vượt đèn đỏ và ngã xuống bên đường.
Người qua đường tốt bụng vây quanh, muốn lấy mũ bảo hiểm của hắn xuống kiểm tra tình trạng của hắn, kết quả nhịn không được kêu lên một tiếng.
Đơn giản bởi vì trên khuôn mặt kia tất cả đều là vết sẹo.
Là Kiều Vũ.
Hắn đau đớn kêu một tiếng, nghiến răng muốn đứng lên, miệng lẩm bẩm.
“Tôi sắp trễ giờ rồi.”
Hắn khập khiễng muốn nâng xe dậy, quần áo nhân viên giao hàng màu vàng trên người tất cả đều là vết bẩn trên mặt đất.
Vừa ngước mắt lên, tầm mắt liền đối diện với tôi.
Hắn mấp máy môi, trên khuôn mặt tràn đầy phong sương, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vài phần bóng dáng năm đó.
Sau đó hắn không nói gì, cuống quít lên xe điện, rời đi như chạy trốn.
“Làm sao vậy Hựu Ninh?”
Giọng nói của chồng tôi kéo suy nghĩ của tôi trở lại.
Tôi lắc đầu:
“Không có việc gì.”
Kiều Vũ rơi vào tình cảnh như hôm nay, tất cả đều là do hắn gieo gió gặt bão.
Tôi không bỏ đá xuống giếng, cũng sẽ không tùy tiện phát ra lòng trắc ẩn.
Đủ loại quá khứ, đều tan thành mây khói.
————————————–
(Hoàn)