Thái Tử Gia Bắc Kinh Giả Nghèo - Chương 3
9.
Kiều Vũ ngữ khí không vui nói:
“Anh đã nói bảo em họ của em nhanh chóng dọn ra ngoài, nó không tìm việc làm cả ngày ở lại nhà chúng ta có ý nghĩa gì chứ!”
Tống Thanh Thanh cắn môi:
“Nhưng nếu em mặc kệ nó, nó ngay cả cơm ăn cũng không có, nhà em chỉ có một đứa con gái là em, sau này còn phải trông cậy vào em họ chăm sóc ba mẹ em.”
Đèn đỏ kéo dài có hơn một trăm giây, nghe vài câu, tôi cũng đại khái hiểu được.
Hình ảnh Tống Thanh Thanh như một bông hoa nhỏ màu trắng tự lập, làm ba công việc một ngày để trả nợ đã khiến Kiều Vũ vô cùng cảm động.
Nhưng số tiền kia, căn bản không phải cô ta nợ, mà là vị em họ này ham ăn biếng làm thiếu nợ trên mạng.
Nghe nói chị họ bám được vào Thái tử gia Bắc Kinh, liền nhanh chóng đến nương tựa.
Cô ta không chỉ là tiểu bạch hoa thánh mẫu, mà còn là lớn lên trong tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Một người đàn ông xa lạ đáng thương không quen biết, cũng đều có thể được cô ta nhặt về nhà nuôi.
Huống chi là em họ ruột của mình.
Nhưng đạo lý đó đặt ở trên người Kiều Vũ, hắn sẽ tràn đầy tán thưởng đối phương thiện lương kiên cường, còn đặt đặt ở trên người người khác, hắn liền không thoải mái.
Kiều Vũ xoa đuôi lông mày:
“Em chính là quá lương thiện, Thanh Thanh, anh hiện tại mới vừa chuyển chính thức, phải trả tiền thuê nhà, phải tích góp tiền mua nhà, còn phải trả tiền lúc trước em nợ, em đừng tăng gánh nặng thêm cho anh có được hay không?”
Tống Thanh Thanh nước mắt tràn ra hốc mắt:
“Anh bây giờ cảm thấy em là gánh nặng ư?”
Đèn xanh sáng lên, xe chậm rãi chạy về phía trước.
Tài xế cảm thán:
“Kiều thiếu gia vẫn là còn quá ngây thơ, chuyện trong nhà cô gái này, về sau cậu ấy phải chịu hết rồi.”
Tôi mặt không chút thay đổi nói:
“Tự chính bản thân anh ta chọn, vậy thì tự chịu thôi.”
Qua vài ngày, nhân viên nói với tôi, Kiều Vũ nghỉ việc.
Tôi hiểu Kiều Vũ, hắn ngậm thìa vàng lớn lên, vô cùng ham chơi, lúc ở nước ngoài, bài tập đều là tìm người viết hộ, mỗi ngày đua xe nhảy nhót mở party, vài năm qua kiến thức chuyên ngành gì cũng không học được.
Lúc ấy ba mẹ Kiều gia nghĩ hắn tuổi trẻ không hiểu chuyện, về sau trưởng thành sẽ từ từ dạy dỗ lại.
Cho dù thật sự không học vấn không nghề nghiệp cũng không sao, tài phú trong nhà hắn có tiêu cũng tiêu không hết.
Ai cũng không nghĩ tới hắn sẽ tự chuốc lấy cực khổ.
“Trình độ học vấn của anh ta đẹp như vậy, kết quả căn bản cái gì cũng không biết, nhưng mà điều đó không quan trọng, vốn dĩ ông chủ tuyển anh ta chính là bởi vì bối cảnh sau lưng của anh ta, nhưng em họ của bạn gái anh ta lại mượn tiền trả không được, Kiều Vũ cũng không chịu giúp, người em họ kia liền trộm máy tính của anh ta đi bán, làm rò rỉ thông tin công ty.”
10.
Kiều Vũ mang đến tổn thất nghiêm trọng cho công ty.
Ba mẹ Kiều khi nghe nói chuyện này vẫn tiếp tục nhẫn tâm, không chịu giúp đỡ.
Kiều Vũ đem tất cả tiền kiếm được lúc trước đều bồi thường cho công ty, công ty cũng không dám quá tàn nhẫn, nhắm mắt mà nhận.
Vị nhân viên này nói sinh động như thật.
“Cô bạn gái nhỏ Kiều thiếu gia kia cũng không đơn giản, ngày đó cô ta xông vào công ty chúng tôi, quỳ gối trước mặt lãnh đạo cầu xin người ta đừng trả thù.”
“Cảnh sát bắt giữ em họ cô ta, cô ta lại nói đó là hương khói duy nhất trong nhà bọn họ, khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, chậc chậc, cô không biết đâu, Kiều thiếu gia lúc đó mặt đều tái xanh rồi.”
Kiều Vũ trước kia là một người cao ngạo cỡ nào.
Bởi vì Tống Thanh Thanh, một lần lại một lần bị khó xử trước mặt mọi người.
Em họ Tống Thanh Thanh vẫn là phải vào cục cảnh sát.
Hai người cãi nhau một trận, nhưng vẫn không chia tay.
Bởi vì vết nhơ này, sau đó hắn đi tìm việc làm nhiều lần vấp phải trắc trở, chỉ có thể quay đầu lại một lần nữa đi làm các loại công việc giao hàng, lái xe.
Gặp lại Kiều Vũ, là một trong một bữa tiệc.
Trong lúc chúng tôi ăn uống linh đình, hắn mang theo túi thức ăn đi vào:
“Ai là khách hàng số cuối 9247?”
Nhìn thấy chúng tôi, hắn sửng sốt, trên mặt hiện lên khó xử, buông đồ ăn bên ngoài xoay người muốn đi.
Một người bạn cũ nhiệt tình chào đón và kéo hắn ngồi xuống:
“Tôi nói này Kiều đại thiếu gia, bộ cậu thật sự nghiện đóng vai à?”
Những người thông minh đó đều biết, Kiều gia không có khả năng thật sự đoạn tuyệt với đứa con trai này của mình, khi hắn nghèo túng, dù bọn họ không tài trợ tiền tài cho hắn, nhưng ăn bữa cơm cũng không thành vấn đề.
Còn có thể ở trước mặt hai vị trưởng bối của thái tử gia Bắc Kinh này lấy được chút hảo cảm.
Vì thế Kiều Vũ từ chối mấy lần, cuối cùng vẫn là ngồi xuống.
Hắn khẽ nhấp một ngụm rượu, trên mặt hiện lên sự thích ý đã lâu không có.
Hắn gầy đi rất nhiều, cũng trở nên đen sạm hơn.
Trước kia khi Kiều Vũ đánh cược giả nghèo, cho dù đến công trường chuyển gạch, đưa đồ ăn bên ngoài.
Nhưng sau khi ngụy trang kết thúc, hắn quay đầu có thể trở lại biệt thự mấy chục vạn một mét vuông của mình, nằm ở trong bồn tắm mát xa uống rượu vang đỏ hưởng thụ nhân sinh.
Mà hiện tại, sau khi hắn kết thúc một ngày mệt nhọc, chỉ có thể ở trong gió lạnh đạp xe điện về nhà, hoặc là khổ sở chờ chiếc xe buýt thường xuyên đến trễ kia, trở lại phòng đơn nhỏ mà bọn họ thuê chung.
Kiều Vũ hẳn là đã lâu không có loại cảm giác được vây quanh này.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn mang theo hơi say, theo bản năng nói như hồi trước:
“Tôi mời.”
Nhân viên phục vụ tay nhanh mắt, còn ngọt ngào cười bổ đao:
“Xin chào, tiên sinh, tổng cộng hết hai mươi ba vạn sáu ngàn.”
Kiều Vũ giật mình một cái, đầu óc liền thanh tỉnh.
Anh em vội hòa giải:
“Tôi thanh toán tôi thanh toán, hôm nay đã nói là tôi làm chủ mà.”
Kiều Vũ ngồi đó, có chút quẫn bách cúi đầu, làm bộ như không có việc gì, chờ người chuyển khoản.
Tôi nhịn không được, cười nhạo một tiếng.
Kiều Vũ đỏ mặt, mạnh miệng nói:
“Không cần, chút tiền ấy tôi vẫn có thể trả.”
Những người còn lại vội hùa theo:
“Đúng vậy đúng vậy, Kiều thiếu gia chúng ta không dựa vào nhà cũng có thể kiếm được nhiều tiền.”
Vốn dĩ sự việc cứ như vậy kết thúc, nhưng không lâu sau, Tống Thanh Thanh xông vào.
Cô ta không để ý những người khác ở đây, lớn tiếng chất vấn Kiều Vũ:
“Kiều Vũ, anh có phải điên rồi không! Một bữa cơm ăn hết hai mươi ba vạn?”
11.
Thì ra đó là thẻ tín dụng Kiều Vũ mới làm, và nó liên kết với số điện thoại di động của Tống Thanh Thanh.
Hắn bên này vừa trả tiền, bên kia Tống Thanh Thanh liền nhận được tin nhắn thông báo.
Cô ta trực tiếp tức điên rồi.
Hai mươi ba vạn, chẳng qua cũng chỉ là chi tiêu cả đêm trước đây của Kiều Vũ.
Bị Tống Thanh Thanh chỉ trích như vậy, Kiều Vũ đã không xuống đài được.
Hắn một bên nói “Chúng ta trở về nói sau”, một bên lôi kéo cô ta đi ra ngoài.
Nhưng Tống Thanh Thanh thấy tôi cũng ở đây, càng tức giận:
“Kiều Vũ, anh có ý gì, anh ấy vậy mà lại ở cùng một chỗ với Lục Hựu Ninh?”
Cô không buông tha nói:
“Anh cho rằng anh vẫn là thái tử gia Bắc Kinh sao? Giả bộ giàu có cái gì, em ở chợ vì tiết kiệm tiền mua hành mà cùng mấy bác gái ở đó nài nỉ rách miệng, đem nước rửa mặt giữ lại xả toilet, anh thì quay đầu liền ăn một bữa cơm hai mươi ba vạn?”
Tấm vải che mặt bị xé xuống trước mặt nhiều người như vậy.
Trong hai mươi năm cuộc đời, Kiều Vũ chưa bao giờ xấu hổ như vậy.
Hắn siết chặt nắm đấm, thở hắt ra một hơi nói:
“Nếu anh thật sự ở bên Lục Hựu Ninh, thì sao có thể có chuyện như này chứ?”
“Anh tại sao phải vì một chút tiền như vậy mà khiến cho mình trải qua cuộc sống khổ cực, còn không phải vì em sao, Tống Thanh Thanh, em có lương tâm hay không hả?”
Nhưng Tống Thanh Thanh càng thêm cuồng loạn:
“Kiều Vũ, anh hối hận rồi đúng không, anh chê tôi nghèo không xứng với anh có phải hay không! Hối hận thì trở về làm thái tử gia của anh đi, đừng liên quan gì tới tôi nữa.”
Cô ta đứng đó vừa nói vừa khóc, cô ta cho rằng Kiều Vũ vẫn giống như trước kia ăn nói khép nép đến dỗ cô ta.
Nhưng cô ta nói đúng.
Qua nửa năm khổ cực, Kiều Vũ đã sớm không còn là thái tử gia Bắc Kinh trong đầu toàn tình yêu nữa.
Một bên là khối tài sản khổng lồ có thể có về trong tầm tay nếu tự biết thừa nhận sai lầm của mình, một bên là vợ chồng bần tiện với những chuyện lông gà vỏ tỏi.
Kiều Vũ vẫn là lựa chọn vế kia.
Hắn bình tĩnh nhìn Tống Thanh Thanh, sắc mặt xám xịt.
Như là hối hận, lại như là giải thoát:
“Được, chúng ta chia tay.”
Hắn đoạt lấy chìa khóa Mercedes trong tay một người bạn tốt khác, tiếng động cơ nổ vang lên, hắn lái xe nghênh ngang rời đi.
Mặc cho Tống Thanh Thanh ở phía sau khóc lóc đuổi theo như thế nào, cũng không có dừng lại.
12.
Vì tình yêu, sau khi đối kháng với mọi người nửa năm, Kiều Vũ trở về Kiều gia.
Người Kiều gia lại tìm tới cửa, trong lời ngoài lời, ám chỉ Kiều Vũ biết sai rồi, cũng trưởng thành rồi, mong có thể khôi phục hôn ước hai nhà.
Tôi không hề nghĩ ngợi một lời từ chối.
Là tổng tài lý trí ôn nhu môn đăng hộ đối không tốt, hay là mấy em trai cún nhỏ hoạt bát dễ thương không tốt hay sao mà muốn tôi quay đầu lại treo cổ ở trên gốc cây lệch cổ này?
Kiều Vũ cũng vào công ty mình, dưới sự hướng dẫn của ba mình mà bắt đầu quen thuộc công việc của công ty.
Hắn một lần nữa trở lại cuộc sống xa hoa trụy lạc trước kia, chỉ là còn không có hưởng thụ bao lâu, ba Kiều đột nhiên ra đi.
Sức khỏe của ông vốn không tốt, hàng năm kiểm tra sức khỏe định kỳ, bác sĩ gia đình đều nhắc nhở ông phải chú ý vấn đề tim mạch.
Tiệc tối kỷ niệm ngày đính hôn lần trước, bộ dáng ông ôm ngực xanh mét trông không đúng lắm.
Chỉ là lúc ấy tất cả mọi người cho rằng ông là quá tức giận nên mới vậy.
Mà sau khi Kiều Vũ về nhà không bao lâu, trong một lần họp hội đồng quản trị, ba Kiều đột nhiên đau tim.
Không cứu được.
Kiều thị loạn thành một nồi cháo, tin tức không che giấu, giá cổ phiếu giảm mạnh.
Mẹ Kiều đã quen làm phu nhân, hoang mang chỉ biết khóc, Kiều Vũ làm sao có thể gánh vác được.
Thành viên hội đồng quản trị và các thân thích khác, ai cũng muốn nhân cơ hội này mà được chia một chén canh.
Không biết là ai đã lên ý tưởng cho Kiều Vũ, bảo hắn tới tìm tôi.
Ngắn ngủi vài ngày, Kiều Vũ đã trông vô cùng mệt mỏi kiệt sức.
Hắn nói:
“Hựu Ninh, lúc trước là do anh quá ngu ngốc, anh đối xử với em như vậy, em hẳn là rất đau lòng đúng không?”
Tôi nở nụ cười:
“Không sao cả, tôi cho dù thương tâm cũng là ngồi ở trên Rolls Royce thương tâm, nằm ở trên bụng tiểu soái ca khóc, ngược lại là anh, nếu lần này gánh không nổi, sợ là sẽ không làm được Thái tử gia Bắc Kinh nữa.”
Tôi lại bồi thêm một câu:
“Nhưng sáu tháng vừa qua hẳn là đã cho anh rất nhiều kinh nghiệm sống, nghĩ thoáng một chút, ít nhất vẫn còn có thể đi giao đồ ăn bên ngoài.”
Sắc mặt Kiều Vũ khó coi, nhưng vẫn cố chịu đựng:
“Hựu Ninh, lúc trước đều là do anh không đúng, là anh nhìn lầm Tống Thanh Thanh, cô ta chỉ là một người bình thường, là phù đệ ma*, làm sao có thể so được với em, chúng ta một lần nữa đính hôn đi? Anh nhất định sẽ luôn đối tốt với em.”
*chỉ những cô gái bị tẩy não từ nhỏ, mục đích sống chỉ là để cống hiến cho em trai, sau lấy chồng thì bòn rút của nhà chồng cho em trai.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn:
“Thật ngại quá, nếu anh muốn tôi giúp anh, thì ở chỗ thương nhân, gọi tôi là Tiểu Lục tổng, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, nếu anh muốn đánh bài tình cảm…”
“Kiều Vũ, chúng ta lấy đâu ra tình cảm? Sao mặt anh lại dày như vậy?”
Kiều Vũ thống khổ nhắm mắt lại:
“Anh thật sự hối hận rồi, anh đã trải qua những ngày khổ cực, anh không thể chấp nhận được bộ dạng vì mấy đồng tiền lẻ mà cùng người khác tính toán chi li của mình suốt phần đời còn lại, anh cầu xin em, hãy giúp anh!”