Thái Tử Gia Bắc Kinh Giả Nghèo - Chương 2
5.
Bất kể là tỏ rõ lập trường với Lục gia, hay là thực sự muốn Kiều Vũ chịu chút đau khổ.
Ba mẹ Kiều gia đã trực tiếp đóng băng thẻ của Kiều Vũ, thu hồi tất cả bất động sản và xe trên danh nghĩa của hắn.
Tôi đã nghe tin đồn về đêm đó từ những người khác.
Tống Thanh Thanh không nỡ bỏ ra mấy trăm tệ tiền bắt xe, nên hai người không biết xấu hổ bắt xe đến trạm xe buýt, run lẩy bẩy đợi nửa giờ mới được ngồi xe buýt về nhà.
Đêm đó Kiều Vũ đăng lên nhóm bạn bè, là hai bàn tay mười ngón nắm chặt.
“Ở bên em, ngồi xe buýt cũng lãng mạn.”
Kiều Vũ quyết tâm muốn chứng minh lựa chọn của mình là chính xác, thường xuyên đăng lên vòng bạn bè ảnh hắn cùng Tống Thanh Thanh ân ái hằng ngày.
Hắn giống như sinh viên đại học yêu đương trong khuôn viên trường, cùng Tống Thanh Thanh đi làm thêm, cùng nhau phát tờ rơi, cùng đi giả làm búp bê, còn tháo mũ trùm đầu xuống hôn môi.
“Thứ quý giá nhất trên thế giới này, không cần tiền cũng có thể mua được, có vài người, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.”
Còn muốn lén lút chọc giẫm tôi một cước.
Bạn thân cho rằng tôi bị từ hôn, thương tâm khổ sở, đề nghị dẫn tôi đi quán bar chơi.
” Bấm vào đây để xem mười người mẫu nam, tiểu nãi cẩu tiểu lang cẩu muốn cái gì cũng có, người có tiền thì vui vẻ, chính là cái gì cũng đều có thể dùng tiền mua!”
Chỉ là không biết cô ấy cố ý hay vô tình, lại chọn trúng quán bar Tống Thanh Thanh làm việc.
Lúc cô ta đưa rượu cho chúng tôi, hiển nhiên là rất bất ngờ, cả người mất tập trung khiến chiếc khay bị lật và rơi xuống đất, ly và rượu văng tung tóe khắp nơi.
Bạn thân nhìn thấy trên làn váy của mình dính vết rượu đỏ liền thét chói tai một tiếng:
“Cô làm việc như thế nào đấy, cô có biết bình rượu này bao nhiêu tiền hay không, chiếc váy này của tôi là được thiết kế thủ công, bán cả người cô đi cũng bồi thường không nổi!”
Quản lý nghe tin chạy tới, vội vàng không ngừng xin lỗi, kéo theo Tống Thanh Thanh bồi tội cho chúng tôi.
Nhưng cô ta cứng cổ vẻ mặt không phục:
“Lục Hựu Ninh, cô cố ý đúng không? Cô gài bẫy tôi, muốn thấy tôi khó xử đúng không? Tôi sẽ không bồi thường!”
“Cô xinh đẹp, cô có tiền thì thế nào, Kiều Vũ căn bản không yêu cô, cô thật đáng thương!”
Tôi nhìn Tống Thanh Thanh, cảm thấy có chút buồn cười.
Kiều Vũ thích một kẻ ngốc sống trong thế giới riêng của mình, tôi cũng không cần phải tự hạ thân phận, đối nghịch với loại kẻ ngốc này làm gì.
Nhưng mà cũng đúng, nào có người bình thường nào lại đem một người khác giới lai lịch không rõ nghèo rớt mồng tơi mang về nhà, còn vất vả cực khổ làm việc nuôi hắn.
Tôi nói:
“Quên đi, không cần cô bồi thường, ra ngoài đi.”
Tống Thanh Thanh còn muốn nói cái gì đó nhưng đã bị người phá cửa xông vào cản lại.
6.
Là Kiều Vũ.
Hắn nhìn chung quanh một vòng, cởi áo khoác trên người, quấn lên người Tống Thanh Thanh.
“May mắn anh đang lái xe gần đây, nếu không, chờ lúc anh nhận được điện thoại cầu cứu của em từ nhà chạy tới, không phải em đã bị bọn họ bắt nạt đến chết sao?”
Không ngờ rằng vừa rồi gọi quản lý, Tống Thanh Thanh đã liên lạc với Kiều Vũ.
Kiều Vũ vẻ mặt chán ghét nhìn tôi:
“Cô không phải rất kiêu ngạo sao? Không phải không hề muốn bám riết lấy tôi sao? Tại sao phải nhằm vào Thanh Thanh?”
Hắn vừa dứt lời, tôi trực tiếp hắt một ly rượu lên mặt hắn.
Tôi gằn từng chữ:
“Kiều Vũ, đầu óc anh hỏng rồi sao? Tôi cho dù thật sự muốn đối phó với ai, cũng sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như vậy, anh đừng có mà xúc phạm tôi!”
“Trong phòng bao có camera giám sát, vấn đề của ai vừa xem là hiểu ngay, tôi nói không cần bồi thường, và tôi yêu cầu cô ta xin lỗi vì sai sót trong công việc của chính mình, có vấn đề sao?”
Kiều Vũ lau mặt, thần sắc âm trầm:
“Thanh Thanh là người làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm, như thế nào vừa gặp phải cô liền xuất hiện sai sót chứ, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có cố tình thiết kế để cho Thanh Thanh thiếu nợ cô mấy chục vạn, mấy trăm vạn, tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại ở cùng một chỗ với loại phụ nữ trước mặt một bộ sau lưng một bộ như cô!”
“Được.”
Tôi lạnh lùng ngắt lời hắn:
“Nếu tôi đã mang các mác ấy, tôi không làm chút gì cũng không được, phí giặt khô váy của Tiểu Nhã cộng thêm bình rượu hai vạn tám này, bồi thường cho tôi!”
Kiều Vũ lau mặt, châm chọc cười:
“Chút tiền nhỏ này, cũng đáng để mở miệng.”
Mấy vạn đối với thái tử gia Kiều Vũ mà nói, cùng mấy ngàn không có gì khác nhau.
Nhưng Tống Thanh Thanh cắn môi:
“Kiều Vũ, em hiện tại chỉ có ba ngàn tệ, còn phải trả nợ trả tiền thuê nhà…”
Tôi nhìn Kiều Vũ, cảm thấy trong thời gian ngắn như vậy, hắn hẳn là cũng không có khả năng dựa vào lái xe thuê mà để dành được ba vạn tệ.
Quả nhiên, Kiều Vũ cứng đờ ở nơi đó.
Ngược lại Tống Thanh Thanh lại nổi giận đùng đùng:
“Sao cô lại lật lọng chứ? Cô và A Vũ có tình cảm nhiều năm như vậy, sao lại cứ phải làm khó chúng tôi chứ?”
Tôi thiếu chút nữa bị chọc cười:
“Tình cảm? Chúng tôi còn có tình cảm gì nữa?”
Bạn thân lập tức khoanh tay ôm ngực bày ra bộ dáng tiểu thư nhà giàu chanh chua:
“Không thể nào không thể nào, thái tử gia Kiều thiếu của chúng ta, ngay cả chút tiền nhỏ này cũng không lấy ra được ư?”
Mấy người bồi chơi bên cạnh đều cười nhạo.
Có khách đi ngang qua cũng cười nhạo:
“Không có tiền còn học người khác giả bộ cái gì.”
Kiều Vũ chưa bao giờ thực sự bị cuộc đời đánh gục.
Đây hẳn là lần đầu tiên, hắn bị mọi người chế giễu chỉ vì một số tiền nhỏ mà trước kia hắn căn bản cũng không thèm để đến.
Tôi lạnh lùng nhìn Kiều Vũ gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng đều không thu hoạch được gì, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Vẫn là Tống Thanh Thanh nhỏ giọng nói:
“A Vũ, có thể dùng chứng minh thư và điện thoại di động để vay tiền……”
Cuối cùng Kiều Vũ chuyển qua cho tôi ba vạn.
Hắn ôm Tống Thanh Thanh rời đi, trước khi đi còn nói với tôi:
“Điều đúng đắn nhất mà tôi từng làm trong đời là hủy bỏ hôn ước với cô và ở bên Thanh Thanh.”
“Lục Hựu Ninh, con mẹ nó cô thật là làm tôi ghê tởm.”
7.
Ba mẹ Kiều gia hạ quyết tâm, muốn Kiều Vũ chịu đau khổ nhớ lâu.
Cho nên ngày đó, không ai dám cho Kiều Vũ vay tiền.
Ba vạn tiền nợ, làm cho tình huống kinh tế vốn không dư dả của hai người nay càng trở nên tồi tệ hơn
Kiều Vũ ban ngày đi giao đồ ăn bên ngoài, buổi tối làm thuê, mệt chết mệt sống, hai người lại là từ phòng đơn thuê chung, chuyển xuống tầng hầm ở.
Kiều Vũ bắt đầu gửi sơ yếu lý lịch khắp nơi tìm việc làm.
Dù sao hắn cũng được tiếp nhận giáo dục tinh anh từ nhỏ, không thể vẫn cứ ở lại tầng dưới chót, thông qua thể lực đổi lấy thù lao.
Mà Tống Thanh Thanh cũng tốt nghiệp đại học, nhưng bằng cấp của cô ta thấp, cũng không có kinh nghiệm thực tập gì, nhiều lần vấp phải trắc trở.
Ba mẹ Kiều gia lạnh lùng nhìn, không trợ giúp, cũng không ngăn cản.
Rất nhanh, Kiều Vũ dựa vào bằng cấp xuất sắc, thành công nhậm chức tại một công ty internet, sau khi chuyển chính thức lương một tháng được hai vạn trở lên.
Tống Thanh Thanh vào một công ty nhỏ.
Bạn thân tìm được tài khoản Douyin của Tống Thanh Thanh.
Hôm đó, cô ta đăng một video cặp đôi không lộ mặt.
Âm thanh Tống Thanh Thanh trầm xuống:
“Nếu không ở cùng một chỗ với em, anh sẽ vẫn là thái tử gia Bắc Kinh kia, sẽ không vì tiền mà rầu rĩ, A Vũ, anh có hối hận khi ở cùng một chỗ với em không?”
Kiều Vũ nói:
“Làm sao anh có thể hối hận được? Em là toàn bộ ý nghĩa sự nỗ lực của anh.”
Mà tôi cũng không quá để ý hai người này, tôi đã vào công ty của gia đình để chuẩn bị tiếp quản sau này.
Lúc gặp lại Kiều Vũ, là trong một bữa tiệc liên hoan thương vụ.
Tôi là bên A, Kiều Vũ là bên B.
Lúc quản lý kính rượu tôi, Kiều Vũ ngăn lại:
“Cô ấy dị ứng cồn, không thể uống.”
Tôi cười:
“Phiền Kiều tiên sinh gọi tôi là Tiểu Lục tổng.”
Kiều Vũ nhíu mày:
“Em vẫn còn giận anh sao? Đừng gây sự vô cớ nữa.”
Tôi nhìn về phía quản lý:
“Có phải quý công ty không hài lòng với lần hợp tác này, sao một nhân viên lại có thể quấy rầy tôi trước mặt mọi người như vậy?”
Quản lý đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh:
“Sao có thể chứ, có thể hợp tác với Lục thị, là chúng tôi cầu còn không được.”
Quản lý không dám đắc tội tôi, cũng không dám đắc tội Kiều Vũ.
Lúc kết thúc, mọi người ai về nhà nấy, tài xế vừa lái Rolls – Royce đến trước mặt tôi, đột nhiên một chiếc xe điện chen vào.
Tống Thanh Thanh tháo mũ bảo hiểm xuống cao hứng bừng bừng nói với Kiều Vũ:
“A Vũ, em tới đón anh nè, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi đưa đồ ăn bên ngoài đi!”
Tấm chắn gió trên xe điện đều bị hỏng hết, có nhiều chỗ còn mang theo vết bẩn sẫm màu, cô ta xê dịch mông về phía trước, ý bảo Kiều Vũ ngồi lên.
8.
Kiều Vũ xấu hổ đến mức muốn chui vào trong xi măng.
Đồng nghiệp mới của Kiều Vũ không biết chi tiết, chỉ biết rằng hình tượng hắn thiết lập ở công ty, hình như là thái tử gia chiến tranh lạnh với gia đình, tùy thời có thể trở về kế thừa gia nghiệp.
Cho nên hiện tại nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt vô cùng vi diệu.
Hắn cắn răng, miễn cưỡng nói với Tống Thanh Thanh:
“Không phải nói không cần tới đón anh sao, anh có tiền đón xe trở về, hơn nữa anh hiện tại có tiền lương cao, buổi tối chúng ta có thể ở nhà, không cần phải vất vả như vậy…”
Tống Thanh Thanh vẻ mặt không đồng ý:
“A Vũ, sao anh có thể nghĩ như vậy, chúng ta cần phải góp tiền mua nhà kết hôn nữa mà, giá phòng Bắc Kinh đắt như vậy, chúng ta phải tăng thu giảm chi!”
Cô ta nói thật ra không sai, nhưng nó không thích hợp dùng cho Kiều Vũ loại siêu cấp phú nhị đại nằm dài tám đời cũng có hoa này.
Tôi nói:
“Hai người muốn đóng phim thần tượng thì tránh sang một bên, đừng cản xe tôi.”
Tống Thanh Thanh như là bây giờ mới chú ý tới tôi, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa chúng tôi, có chút ủy khuất:
“A Vũ, tại sao anh và cô ta lại ở cùng một chỗ? Anh chưa bao giờ nói chuyện với em như thế này, có phải anh ghét em không… ”
Kiều Vũ vừa nhìn thấy cô ta như vậy, tâm liền mềm nhũn.
Hắn hừ lạnh một tiếng:
“Cô ta chẳng qua là có được nguồn tài nguyên mà bậc cha chú dốc sức làm được, mới có thể cao cao tại thượng như vậy, không có Lục thị, cô ta tính là cái gì?”
Tôi cười: “Chắc tôi sẽ được đầu thai.”
Tôi ngồi vào ghế sau của Rolls Royce:
“Hơn nữa tôi cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không tự tìm tội cho mình, ba mẹ tôi đã cung cấp cho tôi vốn liếng, tôi đây liền hưởng thụ, anh không phục à?”
Tống Thanh Thanh còn muốn tấn công tôi nhưng lại bị Kiều Vũ mạnh mẽ đè xuống.
Lúc chờ đèn đỏ, tôi nhìn thấy Kiều Vũ và Tống Thanh Thanh đang tranh chấp với nhau ở bên ven đường.