Thái Tử Gia Bắc Kinh Giả Nghèo - Chương 1
1.
Trong bữa tiệc kỷ niệm ba năm ngày đính hôn của chúng tôi, tôi còn không kịp đi toilet, Kiều Vũ lại đang chơi trò truy thê hỏa táng.
Chỉ là người theo đuổi không phải vị hôn thê là tôi.
Mà là cô bạn gái nhỏ khi hắn giả nghèo trêu đùa.
Kiều Vũ vốn luôn tâm cao khí ngạo, lúc này lại ăn nói khép nép xin lỗi:
“Anh thật sự sai rồi, anh không nên gạt em rằng anh độc thân, cũng không nên đánh cược với người khác giả bộ theo đuổi em.”
Tống Thanh Thanh đỏ vành mắt nói:
“Sao, đường đường là thái tử gia Bắc Kinh, cùng tôi ở phòng trọ nhỏ như ốc sên, xem tôi một ngày làm ba phần công việc cũng mua không nổi cho anh một cái cà vạt, rất buồn cười đúng không?”
Trên người cô ta mặc quần áo nhân viên phục vụ, ánh mắt đảo qua bộ váy lễ hội trên người tôi cùng dây chuyền kim cương trên cổ, ánh mắt phức tạp, lập tức hóa thành tức giận:
“Vị hôn môn đăng hộ đối của anh đang ở kia kìa, chúng ta căn bản cũng không phải là người cùng một thế giới, coi như tôi cầu xin anh, buông tha tôi được không?”
Ngoài miệng cô ta nói như vậy, nhưng lại tùy ý để Kiều Vũ ôm mình vào trong ngực mà không giãy dụa.
Tôi chỉ có thể nói, may mắn bọn họ trốn ở một góc.
Nếu không tôi sẽ trở thành trò đùa cho cả thành phố mất.
Tôi cùng thái tử gia Kiều Vũ là thanh mai trúc mã, đính hôn hai năm, thỉnh thoảng cãi nhau, tình cảm kỳ thật cũng không tệ lắm.
Nhưng lại có một lần hắn uống quá nhiều, ở quán bar cùng anh em đánh cược.
Giả làm người nghèo, trêu chọc nhân viên phục vụ Tống Thanh Thanh làm công ở đó.
Vì thế dưới sự cố ý thiết kế của bọn họ, Tống Thanh Thanh lại cho là thật, còn thu lưu hắn.
Tống Thanh Thanh vì trả nợ một ngày làm ba công việc, Kiều Vũ liền đi giao đồ ăn bên ngoài, đến công trường chuyển gạch, hai người cùng nhau chen chúc trên xe buýt.
Hắn cùng Tống Thanh Thanh ngọt ngào ở chung trong gian phòng trọ đơn sơ kia, cứ như vậy qua ba tháng.
Thẳng đến sinh nhật của tôi tụ hội, Tống Thanh Thanh ở nhà hàng kia làm thêm, phát hiện thân phận thật của hắn.
Kiều Vũ nói với tôi:
“Đừng gây rắc rối, chẳng qua chỉ là đánh cược với bạn bè mà thôi, bây giờ chơi chán rồi.”
Nhưng sau khi Tống Thanh Thanh chảy nước mắt chạy ra ngoài, hắn lại hoảng loạn đuổi theo, thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ.
Một khắc kia, tôi ý thức được, Kiều Vũ, không hề thuộc về tôi.
2.
“Cô ta có gia cảnh tốt hơn em, nhưng đó là điểm khởi đầu do thế hệ trước cho, một khi thoát khỏi hào quang của gia tộc, cô ta làm sao có thể so được với em.”
“Nhìn thấy em rõ ràng gánh vác rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng đối mặt với cuộc sống như vậy, anh mới biết được, cái gì gọi là tự lập tự cường.”
Suy nghĩ của tôi, bị một phen thổ lộ của Kiều Vũ kéo về.
Ánh mắt Tống Thanh Thanh kinh ngạc, lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Kiều Vũ tránh ánh mắt của tôi, như là hạ quyết tâm nào đó, hắn kéo tay Tống Thanh Thanh, trực tiếp đi tới chính giữa sảnh yến hội.
Toàn bộ nơi này náo động.
Ba Kiều sửng sốt, sau đó tức giận che ngực mắng:
“Con phát điên cái gì hả, đây chính là tiệc tối kỷ niệm của con với Hựu Ninh đó!”
Ba Kiều mặc dù biết con trai mình làm chuyện hoang đường, nhưng cũng không muốn bởi vì chuyện này ảnh hưởng đến hôn ước.
Tuy rằng hắn còn đang tráng niên, nhưng nội bộ Kiều gia thân thích rất nhiều, nước rất sâu, quan hệ nội bộ hội đồng quản trị phức tạp.
Có thể kết hôn thành công với Lục gia, không khác gì trợ lực lớn nhất.
Ba mẹ tôi sắc mặt cũng xanh mét:
“Đây là thái độ của Kiều gia các người sao? Lại dám bắt nạt Hựu Ninh trước mặt chúng tôi?”
Nhưng Kiều Vũ mắt điếc tai ngơ.
Hắn nắm chặt tay Tống Thanh Thanh, trong mắt chỉ có cô ta:
“Thanh Thanh, em không phải không chịu tin tưởng chân tâm của anh sao? Nhưng anh muốn nói cho em biết, chỉ sau khi quen em anh mới biết thế nào là tình yêu đích thực.”
Tuy rằng đã biết Kiều Vũ thay lòng đổi dạ, nhưng nghe được những lời này, tôi vẫn ngây ngẩn cả người.
Chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mười tám tuổi đính hôn, hắn đã từng vung tiền mua lấy sợi dây chuyền trên cổ tôi, hôn lên má tôi, cười nói:
“Hựu Ninh, qua vài năm nữa, em sẽ là vợ anh rồi.”
Nhưng bây giờ, hắn ở trước mặt tôi, vì một người phụ nữ quen biết hơn ba tháng, vào ngày kỷ niệm đính hôn của chúng tôi, không tiếc đem tôi đày xuống bùn.
Còn nói bọn họ mới là tình yêu đích thực.
Người chung quanh xì xào bàn tán, nói Thái tử gia Bắc Kinh, vì một cô bé lọ lem ham phú quý, trước mặt mọi người hạ thấp thể diện vị hôn thê.
Mà Kiều Vũ sau khi nghe được, nở nụ cười.
“Các người đều nói Hựu Ninh thật lòng thích tôi, chúng tôi môn đăng hộ đối, Thanh Thanh là yêu tiền của tôi, nhưng mà –”
Ánh mắt hắn dừng ở trên cổ tôi:
“Sợi dây chuyền này, năm cô mười tám tuổi, được tôi mua ở Thụy Sĩ, giá trị hai mươi triệu.”
Lại rơi vào túi xách bên tay tôi:
” Chiếc túi da Hermes hiếm này là sinh nhật năm ngoái của cô, tôi mua tặng cô.”
“Du thuyền, kim cương, túi da, xe sang trọng, những thứ có thể cảm động Lục đại tiểu thư, có thứ nào không cần tiền?”
“Nhưng nếu tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo không xu dính túi thì sao? Cô sẽ nhìn tôi nhiều hơn chứ?”
“Thứ cô thích, có phải hay không còn xen lẫn tài phú, gia thế của tôi, nhưng Thanh Thanh không giống cô, cô ấy thấy tôi nghèo rớt mồng tơi, nhưng vẫn đối với tôi tốt như vậy, chỉ có cô ấy là người duy nhất yêu tôi, không có xen lẫn cái khác!”
3.
Hắn nói năng rất có khí phách, sau đó còn nắm cằm Tống Thanh Thanh, hôn lên.
Tống Thanh Thanh cảm động đến nỗi trong mắt ngập nước mắt, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Bọn họ tựa như nam nữ chính trong phim tình yêu cẩu huyết không được mọi người chúc phúc, để cho khán giả chúng tôi, chứng kiến tình yêu vĩ đại của bọn họ.
Chỉ có trái tim tôi, từng chút từng chút lạnh xuống.
Móng tay của tôi đâm thật sâu vào lòng bàn tay, nhìn Kiều Vũ nói:
“Anh hiểu tôi mà, tôi không phải loại người nắm mãi không buông, anh muốn từ hôn, chúng ta có thể nói chuyện riêng, tại sao phải trước mặt mọi người, nhục nhã tôi như vậy?”
“Hay là nói, chỉ cần anh có thể thành công níu kéo cô ta lại, việc phải đem tôi làm đá kê chân, anh cũng không quan tâm?”
Trong mắt Kiều Vũ hiện lên một tia khó xử, nhưng vẫn không chịu xin lỗi tôi.
Tôi lại nhìn về phía Tống Thanh Thanh:
“Cô vừa rồi nói hận Kiều Vũ, muốn anh ta buông tha cô, vậy vì cái gì cô lại tới nơi này làm công để cho anh ta nhìn thấy, vì cái gì lại để cho anh ta hôn cô chứ?”
Tống Thanh Thanh sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn lớn tiếng phản bác:
“Đó là chuyện của tôi và Kiều Vũ, không liên quan gì đến cô!”
Lồng ngực mẹ Kiều Vũ không ngừng phập phồng:
“Ngay từ đầu tôi tưởng Kiều Vũ chỉ là có chút sai lầm, nhưng cô hiện tại đã biết rõ nó đã có vị hôn thê, còn cùng nó ở cùng một chỗ, ba mẹ cô nuôi cô lớn, chính là để cho cô không biết liêm sỉ làm tiểu tam sao!”
Tống Thanh Thanh mắt ngấn lệ:
“Các người có thể nói tôi nghèo, nhưng các người không thể xúc phạm nhân phẩm của tôi…”
“Mẹ, con không cho phép mẹ nói Thanh Thanh như vậy!”
Kiều Vũ vì cô ta, thậm chí còn dám lớn tiếng với mẹ mình.
“Thanh Thanh không phải tiểu tam, hiện tại, ngay tại chỗ này trước mặt mọi người–”
“Con muốn từ hôn với Lục Hựu Ninh!”
Sau một phen hỗn loạn, cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
“Con đồng ý từ hôn, chú dì, hai người không cần khuyên nữa.”
Tôi nhìn Kiều Vũ đang có vẻ mặt hoài nghi, cười nói:
“Chân ái là trên hết, tôi chúc hai người hạnh phúc.”
Không đợi hắn mở miệng, tôi lại tiếp một câu:
“Nhưng có một điểm tôi muốn sửa lại một chút, không nói đến trình độ gia thế của chúng ta, cho dù người bình thường yêu đương, tiết kiệm tiền cũng có thể tặng thứ gì đó thật tốt cho người yêu trong ngày sinh nhật. Những món quà gọi là đắt tiền của anh, chẳng qua cũng chỉ là đồ tôi dùng hằng ngày, anh cũng chưa từng tặng cho tôi đồ vật gì giá rẻ, làm sao có thể xác định, chỉ có tiền tài, mới có thể cảm động tôi đâu này?”
Tôi lại nói:
“Kiều Vũ, danh hiệu Thái tử gia ở Bắc Kinh không phải ai cũng có thể có được, chờ hai người chính thức ở bên nhau, anh làm sao dám cam đoan, anh sẽ không lấy tiền làm vui lòng cô ta, đến lúc đó, anh làm sao dám xác định, tình yêu của cô ta, có thể còn thuần túy như ban đầu sao?”
4.
Kiều Vũ ngây ngẩn cả người.
Tống Thanh Thanh có chút khẩn trương:
“Cô không cần châm ngòi ly gián!”
Ba mẹ Kiều liếc mắt nhìn nhau, trầm giọng nói:
“Con không phải nói cô ta chỉ thích con sao? Vậy thì trả lại hết tất cả những gì ta đã cho con đi! Ta ngược lại muốn nhìn xem nếu như con thật sự biến thành tên tiểu tử nghèo, cô ta có còn yêu con như vậy không!”
Vốn Kiều Vũ dường như đã bị lời nói của tôi lôi kéo, nhưng uy hiếp cắt đứt nguồn kinh tế vừa xuất hiện, hắn lại biến thành loại si tình vì yêu đối mà kháng toàn thế giới.
Hắn để lại một câu:
“Từ hôm nay trở đi, con sẽ từ bỏ tất cả, sẽ không dùng một đồng tiền nào trong nhà, con muốn cho tất cả mọi người nhìn xem, không dựa vào Kiều gia, con cũng có thể dựa vào chính mình mà làm!”
Nói xong kéo tay Tống Thanh Thanh, xoay người muốn đi.
Tôi gọi hắn lại.
Kiều Vũ cau mày quay đầu lại:
“Cô lại muốn thế nào nữa!”
Tôi nói:
“Chỗ này hơi xa, hai người đi tới trạm xe buýt phỏng chừng phải hơn mười km, hay là gọi xe đi.”
Tiệc tối tổ chức ở biệt thự vùng ngoại ô nhà tôi, các hộ gia đình ở đây, cũng không ai ngồi xe buýt.
Hai người ngây ngẩn cả người, Kiều Vũ trong tay còn cầm chìa khóa Maserati.
Tống Thanh Thanh đi theo cùng với người môi giới việc làm đến đây, nhưng bây giờ, những người đó sẽ không vì cô ta mà đắc tội với Lục gia.
Tôi cố ý nói:
“Anh vừa nói từ bỏ tất cả, nên sẽ không thể để tài xế lái xe đưa hai người về nhà đúng chứ?”
Kiều Vũ hừ lạnh một tiếng, ném mạnh chìa khóa xuống đất:
“Chúng ta tự mình bắt xe đi!”
Tất cả tiền của Kiều Vũ đều là ba mẹ cho, đương nhiên sẽ không thể dùng tiền đó bắt xe được nữa, Tống Thanh Thanh hạnh phúc gật đầu, sau đó mở phần mềm bắt xe.
Một giây sau, sắc mặt tối sầm.