Thái Tử Gia 9.9 Tệ Của Tôi - Chương 5
18.
Tôi còn chưa nghĩ xong nên hỏi Tạ Tuyên như thế nào thì mẹ anh đã gọi điện cho tôi.
“Con à, con đừng tin những tin tức kia. Lâu như vậy Tạ Tuyên mới đưa con về, nếu nó dám thay lòng đổi dạ, dì sẽ trị nó cho con.”
“Dì, con tin Tạ Tuyên.”
Nói trắng ra, nếu như anh thật sự là người thay lòng, chỉ sợ tôi có dây dưa như thế nào cũng vô dụng.
Tôi là một người hay lên mạng, chứng cứ cho vụ scandal này của anh chỉ có duy nhất bức hình kia.
Anh là thái tử Bắc Kinh, lại còn trở thành nhân vật của công chúng bằng cách kỳ lạ, đó là scandal bạn gái.
Tôi lướt Weibo, còn có người đang liệt kê đủ các scandal về bạn gái của anh.
Càng xem càng cuốn hút, xem đến mức tôi quên cả thời gian.
Đến khi Tạ Tuyên gọi điện đến tôi mới nhận ra mình đã muộn giờ đi hẹn hò.
“Em không muốn hỏi anh gì sao?” Anh ngược lại còn chủ động hơn cả tôi.
Tôi hỏi lại: “Hỏi chuyện của anh và Lý Thắng Thắng sao?”
“Không phải chứ, em là bạn gái anh mà em không quan tâm chút nào sao?” Anh nghe xong có chút không vui hỏi lại.
Tôi lập tức hỏi: “Vậy quan hệ của anh và cô ấy là thế nào?”
“Không có gì cả, anh và cô ấy chỉ hợp tác làm ăn thôi.”
“Vậy thì không sao.” Tôi ở đầu dây bên kia gật nhẹ đầu: “Anh cũng không có gì thì sao em phải hỏi, đúng không? Đúng rồi, em thấy anh từng có scandal với một người khác, ngôi sao Bạch Nhan, anh quen cô ấy không? Có thể giúp em xin chữ ký không?”
“Khương Lai, em không ghen thì thôi đi, vậy mà lại còn muốn anh xin chữ ký cho em nữa? Có phải em hơi quá đáng rồi không?”
Anh tức giận đến mức cúp điện thoại.
Không bao lâu sau anh lại gọi điện thoại đến: “Anh cho lái xe đến nhà em rồi, em xuống tầng đi.”
Tôi vừa gặp Tạ Tuyên đã ôm lấy anh.
“Đừng tức giận, không phải là em không để ý mà là vì em quá tin anh.”
Người này vừa thấy tôi đã biến thành gấu túi, nửa đêm ngủ tôi chỉ xoay người thôi anh cũng kéo tôi lại, sao tôi có thể không tin anh được?
Chưa nói đến chuyện anh thường xuyên ném điện thoại cho tôi, để tôi giúp anh trả lời tin nhắn.
Đi ra ngoài đều đưa tôi đi cùng.
Bây giờ nhân viên công ty anh thấy tôi cũng đã tự giác gọi bà chủ.
Anh nói đây là sự tự giác mà một người bạn trai nên có.
“Em không có chút tự giác nào của bạn gái hết.”
“Vậy em nên làm sao đây? Khóc lóc muốn chia tay với anh?”
“Hai chữ chia tay này em đừng mong nhắc đến.” Anh thở dài: “Muốn ăn gì?”
Người não yêu đương như anh nghĩ gì tôi cũng không hiểu được.
Đều là người trưởng thành, tôi tin tưởng anh, đương nhiên không muốn tốn thời gian tra khảo anh.
Nói đến đây, tôi thuận tay mở điện thoại ra.
Lần này tôi không chất vấn cũng không được.
“Chờ chút, những scandal về bạn gái là anh thừa nhận sao?”
“Tạ Tuyên, là em không xinh bằng người ta hay do điều kiện của chúng ta quá chênh lệch? Hay là chúng ta quen nhau ba tháng, anh chán em rồi?”
Tôi cố ý diễn.
Tạ Tuyên căn bản không nghe câu hỏi của tôi, ánh mắt mong chờ:
“Khương Lai, em ghen sao?”
19.
Từ khi quen Tạ Tuyên đến nay, tôi vẫn cảm thấy anh căn bản không phải là người lạnh lùng vô tình, đụng một chút là dùng nắm đấm để nói chuyện như trong tiểu thuyết.
Ngược lại tôi còn cảm thấy anh quan tâm và chu đáo.
Nhưng hành động lúc này của anh lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
Lý Thắng Thắng trả lời lập lờ nước đôi khiến mọi người hiểu lầm:
[Đây là chuyện riêng của chúng tôi, mong mọi người cho chúng tôi không gian thoải mái.]
[Cảm ơn lời chúc phúc của mọi người, tôi đã nhận được rồi nha.]
Đính kèm là ảnh mặc đồ trong bức ảnh hôm đó.
Tạ Tuyên cũng lập tức nhận phỏng vấn.
“Tôi và cô Lý Thắng Thắng chỉ là quan hệ hợp tác, trước đó không quen biết.”
“Đương nhiên hiện tại tôi cũng đơn phương tuyên bố kết thúc hợp tác lần này.”
“Tôi không thích bị người khác hiểu lầm.”
“Tôi đã có bạn gái, cô ấy không thích bị chú ý, hi vọng mọi người đừng quấy rầy cô ấy.”
“Đúng rồi, chuyện này khiến bạn gái tôi rất tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.”
Hợp đồng giữa Tạ thị và Lý Thắng Thắng trực tiếp kết thúc.
Về sau Lý Thắng Thắng cũng không còn xuất hiện trước công chúng nữa.
Thật ra Tạ Tuyên vẫn là người ra tay thẳng thắn không chút do dự.
Chỉ là trước mặt tôi anh mới trở nên dịu dàng.
20.
Đêm trước hôm đính hôn.
Tạ Tuyên ồn ào nói tôi đến chỗ tụ tập để đón anh.
Theo lời của anh thì là: “Như vậy chứng minh bạn gái của anh lo cho anh, khiến anh nở mày nở mặt. Hơn nữa bọn họ không có bạn gái.”
Tôi không còn cách nào khác ngoài đến chỗ họ gặp nhau, phát hiện cửa phòng bao không đóng hết.
Giọng của bạn anh vang lên: “Anh cũng được đó, cô bạn gái này của anh thật sự tin bỏ 9.9 tệ làm quen với anh thật.”
Nghe đến đây, bước chân tôi dừng lại.
“Không thể nói như vậy được, tôi thật lòng thích cô ấy. Lát nữa tôi gửi cho cậu bao lì xì lớn.”
“Nhưng anh là thái tử Bắc Kinh đấy, anh thích một cô gái không phải chỉ cần vẫy tay một cái là được sao. Anh còn không dám tự mình mở miệng mà phải dùng đến cách này, có mất mặt quá không?”
“Còn không phải sao, nghe nói hôm vợ anh ấy đi họp lớp, anh ấy đứng trước cửa khách sạn đợi vợ triệu hồi đấy.”
“Có gì mà mất mặt chứ, các cậu không có vợ, các cậu không hiểu.”
À, anh không mất mặt.
Người mất mặt đổi thành tôi.
“Anh nói từ lúc đại học đã thích cô ấy, sao anh không tỏ tình?”
“Lúc đó cô ấy có bạn trai.”
“Có bạn trai thì sao, ai có thể so được với anh, sao anh lại không tự tin thế?”
Sau này tôi mới biết, anh không phải là bị tôi lừa.
Mà đây là kế hoạch đã được tính toán từ lâu.
Nhưng tôi còn ngốc nghếch nghĩ là thật.
Đợi họ nói chuyện xong, tôi gõ cửa đi vào.
Bạn bè anh vừa thấy tôi đã nói: “Ôi chao, chị dâu, chị đến đúng lúc quá, Tạ Tuyên uống nhiều quá, ở đây kêu gào muốn gặp chị, ồn ào muốn chết, chị mau đưa anh ấy về đi.”
Tôi dìu Tạ Tuyên về.
Cả người anh đè lên người tôi nhưng không dám dùng sức.
“Uống nhiều vậy sao?” Tôi không hỏi chuyện liên quan đến việc anh yêu thầm.
“Ừm. Khó chịu.” Anh nói tiếp: “Em ôm anh một lúc là được.”
“Uống nhiều thì uống giải rượu, ôm thì có tác dụng gì?”
“Không được, chỉ cần em ôm anh là anh tỉnh.” Nói rồi anh cúi đầu xuống, dùng tay xoay mặt tôi lại: “Anh vốn dĩ cảm thấy hôn trước mặt mọi người rất xấu hổ.”
Nụ hôn của anh rơi xuống.
“Bây giờ phát hiện, tình thâm nghĩa nặng, có gì là không thể chứ?”
“Khương Lai, chúng ta kết hôn đi?”
21.
Tôi đưa Tạ Tuyên đến trước mộ của mẹ.
Tạ Tuyên đặt hoa tươi xuống.
“Mẹ, con dẫn bạn trai con đến chào mẹ.” Tôi nhìn Tạ Tuyên: “Anh ấy đối xử với con rất tốt, con muốn gả cho anh ấy.”
Tạ Tuyên cũng nói: “Dì, dì yên tâm, con sẽ chăm sóc Khương Lai thật tốt.”
Tôi nói về mẹ tôi:
“Mẹ em gả cho bố em rất hạnh phúc, mặc dù điều kiện gia đình không tốt lắm nhưng bố em rất thương mẹ.”
“Bố không nỡ để mẹ mệt, cái gì khổ cực bố đều làm hết.”
“Em lên cấp hai họ vẫn còn nắm tay nhau đi dạo dọc bờ sông.”
“Đáng tiếc mẹ không được thấy ngày em kết hôn.”
“Năm em lớp mười một, mẹ bị bệnh, bố em dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà để cứu mẹ.”
“Nhà nghèo rớt mồng tơi nhưng lại không cứu được người.”
“Lúc đó mọi người đều khuyên bố từ bỏ, có nói thế nào bố cũng không nỡ.”
“Sau này một mình bố nuôi nấng em. Liều mạng kiếm tiền, bố luôn cảm thấy có lỗi với em.”
“Nhưng em lại rất biết ơn bố, ít nhất bố không từ bỏ.”
“Nếu như mẹ biết bây giờ em rất hạnh phúc, nhất định mẹ sẽ rất vui.”
Tôi nhìn đóa hoa nhỏ nở trước mộ mẹ.
Có một chú bướm đậu xuống.
Ánh nắng nhẹ nhàng.
Còn có một người yêu tôi.
Tất cả đều rất đúng lúc.
Ngoại truyện:
1.
Tôi và Tạ Tuyên kết hôn.
Bố tôi vô cùng hài lòng với chàng rể này, trong hôn lễ cười tươi như hoa.
Kết hôn chưa bao lâu, tôi mang thai.
Tôi gọi điện hỏi anh: “Tạ Tuyên, anh thích trẻ con không?”
Anh chậm rãi nói một câu: “Không thích.”
Tôi tức đến mức dọn đồ về quê.
Lúc Tạ Tuyên đến tìm tôi, tôi đang ngồi trên ghế nhỏ nghe bố giảng bài.
Anh rất muốn nói chuyện với tôi nhưng lại bị bố tôi ngắt lời: “Đừng có ồn ào, lên lớp.”
Anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi cạnh tôi nghe giảng bài.
Lần này tôi đã được nhìn rõ chữ anh viết.
Đúng là rất đẹp.
Khó trách ấn tượng của bố tôi về anh lại tốt như vậy.
“Tại sao em lại trốn nhà?”
“Bạn học cao cao bên kia, đừng nói chuyện.” Một câu nói của bố tôi cũng đủ để chặn họng anh.
Mãi một lúc sau lớp học của bố tôi mới kết thúc.
Anh vội vàng lại gần: “Vợ, rốt cuộc anh đã làm gì sai vậy? Buổi tối anh về để đưa em đi ăn mà không thấy em đâu.”
Tôi tức giận: “Anh nói anh không thích con nít.”
“Đương nhiên anh không thích con nít, lúc nào cũng khóc được. Nhưng nếu là con chúng ta, anh nhất định…” Anh đột nhiên bừng tỉnh: “Chờ chút, ý của em là… anh làm bố rồi?”
Anh đột nhiên như phát điên, vô cùng vui vẻ, nếu không phải tôi ngăn lại thì có khi anh còn mở báo khoe khoang cũng nên.
“Thích con trai hay con gái?”
“Con gái. Sinh một đứa nhỏ như em, chắc chắn anh sẽ rất thích. Khương Lai, mặc dù anh không thích con nít nhưng anh sẽ rất yêu con của chúng ta, tin anh, anh sẽ cố gắng trở thành một người bố tốt.”
Sau khi con chúng tôi chào đời.
Anh từ sợ vợ trong lời bạn bè trở thành cuồng con.
2.
Hôm nay Tạ Tuyên đưa con gái đi mẫu giáo xong rất ủ rũ.
“Anh sao vậy?”
“Tiểu Mang nói anh đừng đón nó nữa, nó thấy mất mặt.”
“Hả? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vì Tạ Tuyên quá cưng chiều con gái nên tôi thường không thể không nổi giận với hai bố con nhà này. Tôi không tin là có ngày con gái lại chê anh làm bé xấu hổ.
“Nó nói xe của mẹ Bì Bì đẹp, nó muốn mẹ Bì Bì đón.”
Tạ Tuyên dùng Maybach đưa con đi học.
Thấy tôi thắc mắc, anh nói tiếp: “Trên xe mẹ Bì Bì có dán siêu nhân điện quang.”
Tạ Tuyên suy nghĩ gì đó: “Anh có thể giải quyết, em đừng quan tâm.”
Hai hôm sau, Tạ Tuyên lại đi đón Tiểu Mang.
Tiểu Mang vừa về đã kéo tay tôi líu ríu: “Mẹ, xe của bố rất đẹp đó, hôm nay con ở nhà trẻ vô cùng nở mày nở mặt, các bạn đều hâm mộ con.”
Tối khuya tôi mới ra ngoài để nhìn cho rõ.
Trên Maybach dán đầy hình công chúa Elsa.
Tạ Tuyên vô cùng tự hào nói với tôi: “Thế nào, đẹp không?”
Tiểu Mang cũng mong chờ nhìn tôi: “Mẹ, ngầu không?”
Tôi không thể làm gì khác là gật đầu: “Rất đẹp, rất ngầu.”
Cưng chiều con gái đến mức này cũng quá nghiêm trọng rồi đấy?
Cũng may anh thật sự đang cố gắng trở thành một người bố tốt.
Tôi cười nhìn một lớn một nhỏ đang vui vẻ thảo luận mua váy Elsa.
Có lẽ hạnh phúc chính là thế này.
[Hết]