Thái Tử Gia 9.9 Tệ Của Tôi - Chương 2
7.
Anh luôn nói anh là người não yêu đương.
Não yêu đương rất nặng.
Lớn như thế này rồi còn não yêu đương, đúng là hiếm thấy.
“Chuyện đó, sao WeChat của anh lại bị người khác mang đi bán?” Nếu không hỏi, tôi thật sự không cam tâm.
Anh nhướng mày: “Chuyện này anh sẽ cho người điều tra.”
Cũng đúng, đây không phải chuyện tôi cần quan tâm.
Hai người chúng tôi yên lặng một lúc.
Để làm dịu đi cảm xúc xấu hổ, tôi lại hỏi: “Vậy không có ai khác mua được WeChat của anh sao?”
Anh nhìn tôi như đang nhìn đồ ngốc: “Chuyện này em cũng tin sao?”
Thật ra tôi cũng không tin.
Thậm chí tôi còn tải cả app chống lừa gạt xuống.
Đang nói chuyện thì đã đến nhà Tạ Tuyên.
Nhà anh rất lớn, tôi không khỏi cảm thán một câu: “Thật lớn.”
Tạ Tuyên đột nhiên cười: “Tặng cho em nhé, được không?”
Tôi lắc đầu: “Không cần, anh kiềm chế cái não yêu đương của mình lại đi, em có nằm mơ cũng không dám ở nhà lớn thế này đâu.”
Anh dẫn tôi đi về phía biệt thự: “Em không sợ anh sao? Cứ đi về với anh như vậy?”
“Sợ.” Tôi nghiêm túc suy nghĩ: “Tóm lại, cho dù có chuyện gì thì em cũng cảm thấy mình không lỗ.”
Trai đẹp thế này, chỉ như vậy thôi cũng không lỗ.
Theo châm ngôn của chị em tốt của tôi thì chính là: Tín nữ nguyện cả đời ăn mặn để đổi lấy một anh trai vừa có tiền vừa có sắc.
“Phòng em ở trên tầng hai, em lên xem thử xem có thiếu gì không.”
Lúc này tôi mới phát hiện anh đúng là não yêu đương level max.
Cả phòng có phong cách giống hệt với lúc tôi nói trên trời dưới đất trên WeChat, ngay cả thứ tôi thuận miệng nói thích cũng có trong phòng.
“Phòng này… anh chuẩn bị bao lâu?”
“Từ câu đầu tiên của em anh đã muốn chuẩn bị cho em căn phòng em thích.”
Não yêu đương đôi khi cũng rất say lòng người.
“Khi còn bé ở nhà, thứ em muốn nhất chính là một căn phòng thuộc về riêng mình.” Tôi cười nhìn anh: “Đây là cuộc sống người giàu các anh sẽ không bao giờ tiếp xúc. Lúc đó em ở trong phòng khách, cái bàn duy nhất em có là bàn máy may của mẹ.”
“Nhưng anh cũng biết đấy, bàn máy may rất nhỏ. Em lên cấp hai, cho dù làm thế nào cũng không thể bỏ đủ sách vở lên bàn. Lúc đó cuối cùng em cũng có một cái bàn cho riêng mình.”
“Mặc dù đó chỉ là bàn như bàn bán hàng ngoài quán, anh biết không, chân bàn luôn rung lắc, em còn phải tìm thêm đồ để đệm vào.”
Những thứ trong căn phòng này thật sự quá đắt đỏ.
Trong tiềm thức, tôi cảm thấy nó cách tôi rất xa.
Nói đến đây, trong mắt anh hiện lên sự đau lòng.
Tôi đột nhiên cười: “Em nói là anh tin sao?”
“Tin.”
“Em đã không còn sống khổ như vậy từ lâu rồi.” Tôi rất kiêu ngạo: “Em trưởng thành rất tốt, bây giờ em đi làm, cũng có thể kiếm tiền.”
Nhưng hành động lúc này của anh khiến tôi cảm giác… Tôi cũng rất muốn làm não yêu đương.
8.
Tôi “trúng” năm trăm vạn cũng phải đi làm.
Đồng nghiệp Tiểu Mỹ đi đến chỗ tôi: “Trưa nay gọi gì ăn được?”
Tôi trực tiếp trả lời: “Hôm nay khẩu vị không tốt, tôi không ăn.”
Chưa được bao lâu, chỉ nghe thấy đồng nghiệp đi xuống tầng lấy đồ ăn lên nói: “Đương nhiên là cô ấy không cần ăn rồi, con nhóc chết tiệt kia, cô ăn ngon như thế từ khi nào vậy?”
Nói xong chỉ ra ngoài cửa sổ: “Người đàn ông của cô nói ở dưới tầng chờ cô, cô mau xuống đi.”
Tôi lại gần cửa sổ nhìn, đồng nghiệp bên cạnh cũng nhiều chuyện đi cùng.
Một đồng nghiệp khác tên Mạnh Tiểu Vân nói: “Chậc chậc chậc, bạn trai cô là ai vậy? Bạn trai cô là shipper sao? Khó trách được ăn ngon.”
Mở cuộc thi đấu cho phái nữ đấy à?
Đã thế kỷ 21 rồi, có phải quá quê mùa rồi không?
Tôi nhìn Tạ Tuyên cầm theo đồ đang vẫy tay với mình.
Cũng đưa tay lên vẫy với anh.
“Cô… cô đang chào ai thế?” Tiểu Mỹ kéo tay áo tôi: “Anh đẹp trai kia sao, cmn, cô nhìn xe kia đi, có tiền nha ~”
Đồng nghiệp cầm đồ ăn nói theo: “Tôi nói là shipper bao giờ chứ, cô quen bạn trai có tiền ở đâu vậy? Ghen tị chết tôi rồi.”
Tôi nói với Tiểu Mỹ: “Tôi đi một chút rồi về.” Không hề phản ứng lại Mạnh Tiểu Vân đang đứng nói mấy thứ kì lạ.
Tôi ở nhà Tạ Tuyên hai ngày rồi quay lại nhà trọ.
Sức quyến rũ của người này quá lớn, thỉnh thoảng còn nói muốn cho tôi xem cơ bụng ngoài đời, tôi sợ tôi nhìn xem chảy máu mũi mà ngất mất.
“Anh đến đây làm gì?”
Tôi chỉ lên tầng: “Những đồng nghiệp kia của em cũng đang khen anh.”
Không hổ là thái tử Bắc Kinh, đứng ở ven đường cũng khiến người khác chú ý.
“Có muốn khiến họ càng ghen tị với em hơn không?”
Anh nghiêng đầu hỏi tôi, không thể không nói, tôi cứ như vậy bị quyến rũ.
Đến khi nụ hôn của anh rơi xuống môi tôi.
Tôi mới phát hiện, tên nhãi này thật tốt.
Ngay cả giá trị cảm xúc cũng quan tâm.
9.
Tôi mang quà anh đưa đến quay lại văn phòng.
“Ông trời ơi, Khương Lai, bạn trai cô giàu vậy sao?” Tiểu Mỹ kích động nhìn tôi, kéo tay tôi nói lớn.
Mạnh Tiểu Vân nhìn tôi, có chút ghen ghét: “Có cái gì mà tốt chứ, ai biết lừa người ta vào tròng kiểu gì?”
“Dùng tiền mua, không được sao?” Tôi hỏi lại.
Tiểu Mỹ bênh vực: “Cũng không biết là ai ghen ghét mà nói người ta chỉ thể yêu đương với shipper. Còn nữa, shipper chọc gì cô sao? Người ta lĩnh lương còn nhiều hơn chúng ta nữa đó.”
Mạnh Tiểu Vân không phản ứng, trực tiếp quay về phòng làm việc.
Tiểu Mỹ còn muốn nói nhưng tôi lại lắc đầu: “Tôi và anh ấy mới quen thôi.”
Tôi quay lại bàn làm việc, cuối cùng cũng nhớ mở một đống đồ trên tay ra.
Hoa, son, bánh gato, thậm chí còn có điện thoại, đồng hồ mẫu mới nhất…
Rõ ràng là đang hối lộ tôi.
Khiến ý chí không kiên định của tôi lung lay.
“Khương Lai, cô có tài đức gì mà lại tìm được bạn trai tốt vậy? Nếu cho tôi, tôi tình nguyện giảm mười năm tuổi thọ.” Có người khoa trương nói lớn ở văn phòng.
Lúc này cấp trên Lý Vũ đi vào.
“Ồn ào cái gì vậy, đây là công ty hay cái chợ?”
“Không ai có việc đúng không? Rảnh quá thì tối nay ở lại tăng ca đi.”
“Còn cô nữa Khương Lai, cô biến giờ làm thành giờ mua sắm đấy à? Cô đến văn phòng tôi chút.”
Tiểu Mỹ nhìn tôi bằng ánh mắt đồng tình.
Tôi cúi đầu vào phòng làm việc của anh ta: “Nói đi, đống đồ trên bàn cô là thế nào?”
“Quản lý Lý, tôi không nhân lúc làm để mua sắm. Những thứu kia là bạn tôi tặng, bây giờ cũng là giờ nghỉ trưa.” Tôi lùi về sau một bước, giữ khoảng cách nhất định với Lý Vũ.
“Cô cách tôi xa vậy làm gì, tôi cũng đâu có ăn cô?” Lý Vũ nói: “Lần này tôi sẽ nâng cô lên trong danh sách tăng chức.”
“Cảm ơn quản lý Lý.”
“Nhưng…” Anh ta ra điều kiện: “Đêm nay cô phải cùng tôi đi gặp người phụ trách dự án cô đang làm, đúng lúc công ty nói tôi đi mời tiệc người ta.”
Tôi nhíu mày, Lý Vũ này luôn như có như không đến gần khiến người khác cảm thấy rất không thoải mái.
“Quản lý Lý, chỉ có hai người chúng ta thôi sao?” Tôi tỏ vẻ khó xử.
“Sao có thể, đương nhiên còn có thêm người khác, lát nữa gọi thêm hai đồng nghiệp nữa.”
Tôi nghe vậy thì yên tâm.
Đến bữa tối lại phát hiện chỉ có thêm một mình Mạnh Tiểu Vân.
“Không phải quản lý Lý nói gọi thêm mấy người nữa sao?”
Mạnh Tiểu Vân thấy tôi cũng rất khó chịu: “Tôi còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi, sao cô cũng ở đây?”
“Dự án do tôi phụ trách, tôi không đến thì ai đến?” Còn nữa tôi cũng đâu có muốn đến.
Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra, tôi không hề nghĩ nhiều chút nào.
Mặc dù người đối diện đúng là của công ty hợp tác, lúc nói chuyện cũng nói đến việc hợp tác nhưng căn bản không phải là người tôi phụ trách tôi liên hệ.
Sau khi nói vài câu hợp tác vui vẻ thì vẫn luôn mời rượu.
Mạnh Tiểu Vân thuộc bộ phận tiêu thụ, tửu lượng đương nhiên không tồi.
Bình thường tôi rất ít xã giao, uống hai ly đã cảm thấy lâng lâng.
Tôi vừa định lén làm đổ ly rượu xuống đất đã bị Mạnh Tiểu Vân bắt được: “Khương Lai, cô say rồi sao, ly cũng không cầm chắc, để tôi giúp cô.”
Sau đó lại rót cho tôi một ly đầy, tôi không thể không uống cạn.
Lúc này điện thoại của Tạ Tuyên gọi đến.
Tôi nhanh chóng nắm lấy cơ hội ra ngoài nghe máy.
Anh trực tiếp vào vấn đề: “Em đang ở đâu vậy?”
“Khách sạn Lập Quân, anh có tiện đến đón em không?”
“Em ở đó chờ anh.”
Tạ Tuyên còn chưa đến, Lý Vũ đã chặn tôi lại trên hành lang.
“Sao cô lại không về phòng, tổng giám đốc Mã còn đang chờ cô đấy.”
“Quản lý Lý, tôi hơi choáng nên muốn ở đây hít thở không khí.”
“Công ty không cần kiểu người rảnh rỗi như vậy.” Lý Vũ nói rồi muốn động tay: “Quay lại phòng với tôi, nếu không ký được hợp đồng này thì tội vạ đâu một mình cô chịu.”
Tôi hất tay anh ta ra: “Quản lý Lý, anh chỉ biết dùng phụ nữ để ký được hợp đồng thôi sao? Dự án này vốn đã được đàm phán xong, cho dù hôm nay tôi không uống rượu thì cũng nắm chắc được dự án này.”
Lý Vũ uống quá nhiều, hôm nay làm càn hơn ngày thường: “Ông đây muốn cô uống rượu thì sao? Sao cô không học được gì từ Mạnh Tiểu Vân vậy, nói uống bao nhiêu rượu thì uống bấy nhiêu, cô đúng là không được dạy dỗ.”
Chất cồn như lấn áp đầu óc anh ta, càng nói càng không biết điểm dừng: “Dù sao cô cũng độc thân, ngủ với tôi một đêm thì sao?”
Tôi nghe đến đây, không còn nhịn được cơn tức giận.
Càng đừng nói đến chuyện lúc này anh ta động tay động chân với tôi.
Thế là khi Tạ Tuyên chạy đến.
Anh ngẩn người nhìn tôi cầm chai rượu đập thẳng xuống đầu Lý Vũ.
Nào cần anh hùng cứu mỹ nhân.
Lý Vũ vừa thấy người đã gào lớn: “Anh trai kia, cứu tôi với.”