Thái Tử Gia 9.9 Tệ Của Tôi - Chương 1
1.
Tôi có chút buồn bực.
Lên mạng tìm kiếm cả nửa ngày.
Rốt cuộc đây là rửa tiền hay là làm giả gì vậy, có phải mấy hôm nữa toàn bộ tiền trong tài khoản tôi sẽ mất hết không?
Nếu chú cảnh sát vì chuyện này mà mời tôi đến đồn uống trà thì sao?
Tôi lo lắng bất an gửi tin nhắn cho đối phương: [Em không chơi nữa, em không muốn tiền của anh.]
Đối phương còn hoảng hơn cả tôi: [Sao vậy, mới nói chuyện được một tháng mà đã muốn quẳng anh đi rồi?]
[Có gì nói chuyện tử tế, sao anh lại chuyển tiền?]
[Không phải em nói anh chuyển tiền sao? Nói đi, tại sao lại muốn chia tay?]
[Thấy tin tức của anh và Lâm Thi Thi, anh có bạn gái rồi.]
Mặc dù tôi cũng không hiểu tại sao mình vẫn còn tiếp tục chuyện tình giả dối này.
Nói thật, tên lừa đảo này cũng thảm thật.
Nói chuyện với tôi một tháng, một xu cũng không lừa được.
Bây giờ còn lấy 50 vạn của người ta, đúng là có hơi không nỡ.
Suy đi tính lại, người bên kia gửi voice chat:
“Khương Lai, chúng ta gặp nhau đi.”
2.
Gặp cái quỷ.
Không thấy mặt còn có thể “hẹn hò online”.
Gặp rồi chỉ sợ đi thẳng sang Myanmar cũng nên.
[Không gặp.]
[Tại sao?]
[Ảnh chụp đều là photoshop, gặp là hỏng. Anh gửi số tài khoản qua đây, em gửi lại tiền đã nhận cho anh.]
Đầu bên kia im lặng.
Tôi đi tông lào, ra ngoài mua cơm tối.
Tôi mang cơm tối quay về nhà trọ, thò tay sờ túi quần.
Trống không.
Không thấy ví tiền của tôi nữa.
Căn cước của tôi, thẻ ngân hàng, thẻ ra vào đều biến mất.
Đi tìm dọc đường về cũng không có kết quả.
Không vào được nhà, tôi lập tức đến cục cảnh sát gần đó báo án.
Thái độ của chú cảnh sát vô cùng dịu dàng, vừa an ủi vừa check camera cho tôi, nói tôi về đợi tin.
Tôi vừa ra khỏi cổng cục cảnh sát, thái tử giả đã gọi video cho tôi.
Cmn, vì tôi nói gặp là chết nên thật sự muốn giải quyết tôi à?
Tôi trực tiếp quay camera vào cổng cục cảnh sát.
Trên màn hình xuất hiện một… anh đẹp trai?
Ôi mẹ con ơi, người thật đấy à?
Người này sao lại giống thái tử Bắc Kinh thật ấy nhỉ?
“Em phạm tội rồi?” Không hổ là thái tử gia, nói chuyện không giống người bình thường chút nào.
“Anh mới phạm tội, em bị mất ví.”
Đối phương hơi ngạc nhiên: “Ngoan, anh mua cái mới cho em.”
Đừng có giả vờ với chị đây, anh đẹp trai ở đối diện là sản phẩm của AI đúng không? Dùng thái tử để giả danh, sau đó làm việc xấu.
Bây giờ tôi chỉ sợ sẽ bị cắt thận thôi.
“Không cần.” Tôi không có tâm trạng buôn chuyện: “Em về trước.”
Tôi dùng lý do đi về để cúp điện thoại.
Thật ra ngay cả cửa nhà tôi cũng không vào được.
Tôi dứt khoát ngồi trước cục cảnh sát ngẩn người, cảm thán bản thân xui xẻo.
Không bao lâu sau, trước mặt xuất hiện một chiếc Maybach.
Thái tử Bắc Kinh hàng thật giá thật Tạ Tuyên mặc tây trang đen đi từ trên xe xuống.
Đúng lúc tôi đang há mồm trợn mắt, chú cảnh sát đi đến.
“Cô gái, cháu xem đây có phải ví của cháu không?”
Tôi không rảnh mà nghĩ đến chuyện khác, lập tức đi đến: “Ôi, đúng là của cháu rồi, cảm ơn chú cảnh sát.”
Cảnh sát cười với tôi: “Vừa rồi tôi ra ngoài tìm thì thấy bị ai đó ném vào trong bụi cỏ. Cháu xem thử có còn giấy chứng nhận ở trong đó không?”
Tôi kiểm tra qua, vô cùng cảm kích: “Thẻ nhà và giấy tờ cá nhân đều ở đây rồi.”
Cảnh sát vỗ vai tôi: “Đừng buồn, mặc dù tiền mặt bên trong đều mất nhưng ít nhất căn cước và thẻ ngân hàng vẫn còn.”
Một câu nói thiếu chút nữa khiến tôi òa khóc.
Cũng không phải vì đau buồn.
Mà là vì trong ví không có tiền mặt.
Vì vốn dĩ ngay từ đầu đã không có.
3.
“Đừng buồn nữa, mất bao nhiêu tiền? Anh cho em.” Tạ Tuyên nghe tôi và cảnh sát nói xong thì nói.
Tôi thật không muốn thừa nhận bản thân không xu dính túi chút nào.
“Không cần.”
“Sao lại không cần rồi? 50 vạn anh cho em đâu?”
“Tôi sẽ trả cho anh.”
Đầu tôi bị ai đó gõ nhẹ, anh tức giận nói: “Ý của anh là như vậy sao? Khương Lai, tại sao em không dám ngẩng đầu lên nhìn anh?”
Vì tôi cho rằng anh là kẻ lừa đảo, nào ngờ lại là người thật.
Bây giờ hóa ra tôi mới là kẻ lừa đảo.
Tôi chột dạ đấy, không được sao?
“Cô gái nhỏ, cháu cẩn thận gặp lừa đảo đấy. 50 vạn không phải con số nhỏ, ngàn vạn lần đừng tùy tiện chuyển cho người khác.”
Chú cảnh sát ở bên cạnh nghe chúng tôi nói, lập tức trở nên cảnh giác, không ngừng giáo dục tôi.
“Không phải không phải.” Tôi lắc đầu xua tay: “Là anh ấy chuyển tiền cho cháu.”
Cảnh sát nhíu mày, hình như không thể hiểu được chuyện này là thế nào.
“Em muốn trả tiền lại cho anh, em muốn chia tay với anh sao?”
Cũng đâu có yêu đương thật, lấy đâu ra chia tay?
“Khương Lai, anh yêu đương không dễ chia tay như vậy. Là em trêu chọc anh trước, em phải phụ trách tới cùng.”
Tôi đã từng thấy anh trên tin tức, lúc đó đã cảm thấy anh vừa lạnh lùng vừa khó tiếp xúc.
Tôi bắt đầu tưởng tượng.
Không phải anh sẽ đánh người đấy chứ?
“Cho em 520 vạn, chúng ta không chia tay!”
4.
Lần này đến lượt chú cảnh sát khuyên anh.
“Cậu nhóc, 520 vạn thật sự không phải con số nhỏ, cậu cũng đừng xúc động như vậy. Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
Tạ Tuyên thành thật khai báo: “Một tháng.”
Chú cảnh sát càng khuyên bảo tận tình hơn: “Chỉ mới quen một tháng mà cậu đã cho người ta hết vốn liếng như thế rồi?”
Nói xong nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Ông trời ơi, sao tôi có cảm giác như mình đang phạm tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản vậy?
Tôi còn chưa kịp giải thích Tạ Tuyên đã nói: “Không phải là cô ấy muốn, là tôi nhất định phải cho cô ấy.”
Anh lại tiếp tục dụ dỗ tôi: “Thêm ảnh cơ bụng được không, mỗi ngày anh gửi cho em một tấm, thế nào?”
Anh đừng nói nữa, chuyện này thật khó từ chối.
“Người trẻ tuổi bây giờ đúng là…” Chú cảnh sát lắc đầu: “Cậu cảnh giác chút đi, sao giống như vừa lừa tiền vừa lừa sắc vậy?”
Anh mỉm cười, đẹp trai đến mức tôi có chút không tỉnh táo.
“Không sao, tôi là não yêu đương.”
Nói xong anh cầm điện thoại lên.
Một lát sau, điện thoại tôi hiện lên thông báo, số dư tài khoản ngân hàng: 5201314 tệ.
5.
“Nói đi, khai báo thành thật vào.”
Chú cảnh sát không nhìn được nữa, cũng không quan tâm đến chúng tôi, tôi bị Tạ Tuyên ra dấu “mời” lên xe.
Anh ngồi bên cạnh tôi, tôi lén liếc vài cái rồi nhìn xuống đôi dép tông lòng của mình.
Ngón chân không khỏi co quắp lại… Sớm biết vậy tôi đã đi giày thể thao rồi!
“Khai báo cái gì?” Cũng không biết điều hòa mở quá thấp hay không, lúc này tôi như ngồi trên bàn chông.
“Em trêu chọc anh lâu như vậy, mỗi lần anh nói muốn gặp mặt em đều tìm đủ các lý do để từ chối, vậy là em đang lừa tình cảm của anh sao?”
“Không có không có.”
Được rồi, xe sang, trai đẹp chưa chắc đã là mộng đẹp.
Càng giống duyên âm hơn.
Nếu tôi nói sai gì đó, có phải tôi sẽ bị ném xuống biển cho cá ăn không?
Sao tôi biết đối phương có phải là lừa đảo hay không được chứ?
Tôi nhanh chóng thành thật khai báo: “Em thật sự không lừa anh, em thật lòng thích anh, nhưng anh cũng biết đó, khoảng cách giữa chúng ta quá xa, em cảm thấy chúng ta không hợp nhau, người nhà anh chắc chắn cũng sẽ không tiếp nhận em, vậy nên tôi phải kịp thời dứt ra.”
Đây đúng là câu trả lời như trong tiểu thuyết bước ra, tôi cảm thấy tự hào vì sự thông minh của mình.
Thời gian làm sự im lặng của bầy cừu.
Cuối cùng anh thở dài, lấy điện thoại ra, thì thầm đọc theo chữ trên điện thoại di động: “Anh đang hỏi em, vì sao lại nói mình: bề ngoài khá đặc biệt, sống cần có dũng cảm. Không cần mua bánh nướng, trên mặt đã có sẵn. Xấu xí thì thôi đi, không biết đối nhân xử thế, không dịu dàng thì bổ sung là được.”
Hả? Hả hả hả?
Thấy tôi thắc mắc, anh nói tiếp: “Nhưng không phải em xinh thế này sao?”
Kết hợp với cục cảnh sát sau lưng tôi, người này đúng là có tố chất làm lừa đảo.
“Nếu đã thích anh như vậy thì hôm nay về nhà với anh đi.”
6.
“Không phải chứ, thế này cũng quá nhanh rồi đó?”
“Bây giờ đến cửa nhà em cũng không vào được, em còn lựa chọn nào khác sao? Hơn nữa thẻ nhà của em đã mất, anh phải tìm người kiểm tra xem nơi em sống có an toàn không.” Tạ Tuyên xích lại gần tôi: “Sao vậy, sợ anh ăn em sao?”
Chỉ cần không phải chặt ra rồi ăn thì tôi cũng không có gì sợ hãi.
“Không phải, nhưng chúng ta vừa gặp mặt, em còn chưa chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ gặp người nhà anh.”
“Nhà anh chỉ có một mình anh.”
Sói vào miệng cọp?
Tôi không khỏi nhíu mày nhìn anh.
Anh cười, lời nói ra càng khiến tôi bế tắc hơn: “Anh khá tò mò, lúc em trêu chọc anh em đã nói vừa thấy mặt anh là muốn ngủ với anh, bây giờ anh đang đứng trước mặt em rồi. Sao em lại khách sáo vậy?”
Đây là lời có thể nói thẳng sao?
Mỗi lần khi trêu chọc anh tôi đều lấy một bức ảnh của thái tử gia từ trên mạng xuống.
Vừa nhìn vừa nghĩ thầm, cho dù đối diện là lừa đảo thì ít nhiều gì cũng có thể lấp liếm cho qua.
Là ví dụ điển hình nhất của câu lên mạng xông pha chiến đấu, bên ngoài lại nhát như chuột.
Kết quả ai người 9.9 tệ lại có thể mua được thái tử gia thật chứ?
Tốt xấu gì cũng là thái tử Bắc Kinh đấy, tiền bán WeChat có phải rẻ quá rồi không?
Nhịn một lúc lâu tôi chỉ có thể nói ra được một câu: “Thật ra gan em khá nhỏ.”
“Lúc nhắn tin trên WeChat anh thấy không nhát gan lắm.” Anh nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng vỗ tay một cái: “Ừm, em nói mọi người đều sợ anh, chỉ có em dám cưỡi lên đầu lên cổ anh rồi ra oai. Em còn yêu anh không thể kiểm soát được, hận không thể ngày ngày dính lấy anh…”
Đó đều là những lời sến súa tôi tìm ở trên Baidu thôi!
Không phải chứ, người này là thái tử gia chỗ nào vậy, đây không phải là máy nhắc chữ vô cảm sao?
Nói như tôi là biến thái vậy.
Tai tôi đỏ bừng, không dám nói lời nào.
Quê đến mức muốn lăn ra luôn tại chỗ.
Anh lại cười: “May mà anh là não yêu đương, nếu không anh sẽ ném em xuống sông cho cá sấu ăn thật đấy.”
Tôi lập tức thấy lạnh sống lưng, cũng không biết lúc nói chia tay thì có bị ném đi cho cá ăn không?
Thấy tôi không nói gì, anh lại hỏi: “Nói đi, lấy được WeChat của anh như thế nào?”
Tôi trung thực thừa nhận: “Mua với giá 9.9 tệ.”
“Ừm?”
“Lúc trước có hai lựa chọn, một cái 19.9 tệ, một cái 9.9 tệ. Em cảm thấy 19.9 tệ đắt…”