Thái Bình Thịnh Thế - Chương 2
4
Tướng quân khải hoàn, trong cung mở tiệc.
Bất kể ta và Cố Thanh Nhượng trong lòng thế nào, ngoài mặt chúng ta vẫn phải hòa thuận, tương kính như tân.
Hắn nhìn ta từ đầu đến chân, ánh mắt dừng trên thắt lưng: “Túi thơm thật đặc biệt.”
“Liên nhi thêu đấy.”
“Khăn tay cũng rất đẹp.”
“Liên nhi thêu đấy.”
Ta nghe rõ tiếng nghiến răng ken két, hắn cười lạnh: “Xem ra các nàng sống rất hòa thuận.”
Ta cũng cười: “Đây chẳng phải là tâm nguyện của Hầu gia sao?”
Chẳng lẽ nhất định phải vì hắn mà tranh giành, đấu đá hắn mới vui sao?
Yến tiệc rất náo nhiệt, tiếng sáo đàn ca múa, ánh nến sáng rực. Hoàng thượng luận công ban thưởng, trông có vẻ rất vui, nhưng giữa hàng lông mày lại lộ vẻ mệt mỏi và âu lo.
Hoàng thượng con cái thưa thớt.
Hậu cung chỉ có Hoàng hậu sinh được một đích công chúa và Lưu Quý phi sinh được một đại hoàng tử.
Nhưng đại hoàng tử bị khó sinh, trí tuệ không bằng người thường, không thể đảm nhận trọng trách.
Hai năm trước, Hoàng thượng bỗng nhớ tới một cô gái dân gian mà ngài từng sủng ái, nghe nói nàng đã sinh hạ long thai, chính là hoàng trưởng tử. Hoàng thượng bí mật sai tâm phúc đi tìm, nhưng tin tức bị lộ. Lưu Quý phi liều lĩnh, cấu kết với Ninh Vương. Đại hoàng tử chết trong loạn cung, còn vị hoàng tử thất lạc cũng không tìm được.
Có Hỉ Thước kêu trên ngọn cây, Hoàng thượng bỗng nhớ ra điều gì, ánh mắt trìu mến nhìn Thường Phượng công chúa: “Thường Phượng đã lớn, dù chỉ còn nàng bên ta, nhưng cũng không thể để nàng lỡ làng. Thường Phượng, con có ý trung nhân nào không? Phụ hoàng sẽ ban hôn cho con.”
Thường Phượng công chúa lớn hơn ta một tuổi, ở gia đình bình thường đã lấy chồng sinh con từ lâu. Nhưng Hoàng hậu chỉ có một mình nàng, không đành lòng nên giữ lại thêm vài năm.
Thường Phượng đứng dậy: “Xin phụ hoàng làm chủ.”
Hoàng thượng lập tức ban hôn, xem ra đã có tính toán từ trước. Phò mã là tâm phúc của Hoàng thượng, Nhan Tư Lễ. Xuất thân hàn môn, không có bối cảnh, nổi danh kinh thành nhờ thủ đoạn lạnh lùng.
Ai ai cũng kính sợ mà chán ghét.
Đích công chúa duy nhất lại gả cho kẻ làm ” ưng khuyển ” của triều đình.
Mọi người kinh ngạc không thôi.
Nhưng Thường Phượng công chúa lại bình thản tạ ơn.
Ánh mắt ta bắt gặp Hoàng hậu, nàng mỉm cười mỉa mai.
Hoàng thượng tuổi cao dễ mệt, yến tiệc kết thúc sớm. Hoàng hậu giữ ta lại nghỉ ngơi trong cung.
“Người đó đã tìm thấy chưa?” Ta hỏi nàng.
“Sắp rồi. Hoàng thượng nói tìm thấy hài tử đó sẽ ghi tên dưới danh nghĩa ta. Sau này Thường Phượng và hắn sẽ là huynh muội, phải đùm bọc lẫn nhau.”
Hoàng hậu mỉm cười nhẹ, trong mắt lộ vẻ khinh thường.
“Có vẻ như Hoàng thượng rất coi trọng đứa trẻ đó.”
Người còn chưa tìm thấy mà đã dọn sẵn đường, dùng chính đích công chúa cao quý nhất của mình để lôi kéo triều thần, ép Hoàng hậu, Triệu gia chúng ta, thậm chí cả Cố gia phải đứng về phía ông ta.
Nhan Tư Lễ có thủ đoạn. Triệu gia có nhân mạch. Cố gia nắm binh quyền.
“Sao mà không coi trọng được?” Hoàng hậu nói, “Đó là đứa con trai duy nhất của ông ấy lúc này.”
Nhưng đứa con trai đó thật sự tồn tại sao?
Thường Phượng công chúa đến Côn Ninh cung tìm ta. Đã rất lâu rồi chúng ta không ngủ chung một giường. Nàng chen vào gian phòng nhỏ bên cạnh tẩm điện của Hoàng hậu, nhìn lên trướng thêu hoa cỏ, khẽ hỏi: “Tại sao phụ hoàng không bao giờ nhìn thấy ta? Ta cũng là con của ông ấy. Tại sao ông ấy thà vất vả đi tìm một đứa con trai chưa từng gặp mặt, chứ không chọn ta? Chỉ vì ta là nữ nhi sao?”
Nàng đã uống chút rượu, hơi thở thoang thoảng mùi rượu nhè nhẹ. Đôi mắt không còn sáng rõ như thường ngày, mang theo chút bối rối.
“Thế gian vốn là như vậy.” Ta nhẹ nhàng đáp.
Nàng hỏi: “Nếu Trấn Quốc trưởng công chúa chưa chết, thế gian này có phải sẽ khác không?”
5
Trấn Quốc trưởng công chúa là trưởng nữ của Tiên hoàng.
Một người tài hoa xuất chúng, tài mạo song toàn, vượt trội hơn tất cả hoàng tử cộng lại.
Từ nhỏ, nàng đã thông minh hơn người, tinh thông văn võ, có tài trị quốc an dân.
Khi phía Tây Giang lũ lụt, Hà Nam hạn hán, Cam Lạc bạo loạn, dân chúng lầm than, nàng đích thân đến hiện trường xử lý.
Khi sứ giả địch quốc khiêu khích, nàng một mình đối mặt với sáu đại cao thủ.
Khi quân Khuyển Nhung xâm lấn, nàng tự mình dẫn quân ra tiền tuyến, đánh tan kẻ địch mạnh.
Nàng thậm chí còn có quân đội riêng của mình.
Trường nữ học đầu tiên và nữ y viện đầu tiên của Đại Chu đều do nàng sáng lập.
Nàng được dân gian vô cùng kính trọng.
Tiên hoàng từng có ý định lập nàng làm Hoàng thái nữ.
Nhưng sau đó, nàng chết. Chết trong những mưu toan đấu đá chốn cung đình.
6
“Công chúa,” ta nói, “không có nếu như. Nhưng người có thể thay đổi thế gian này.”
7
Thẩm Liên mang thai. Nàng vốn không muốn chuyển đến viện độc lập, giờ lại càng có lý do chính đáng để không rời đi.
Sau khi nàng mang thai, ta không để nàng động tay vào việc thêu thùa nữa. Nhàn rỗi, nàng ngồi dưới hiên ngắm hoa cỏ, xem nha hoàn đá cầu và đan dây cho vui. Nàng là người rất dễ hài lòng.
Ta đến thăm nàng, nàng kéo tay ta đặt lên bụng mình, đôi mắt cong cong cười nói:
“Bảo Bảo, đây là mẹ của con. Sau này con phải hiếu thuận với mẹ nhé.”
Ta cười nàng ngốc, mang những món trang sức mới đến cho nàng chọn. Nàng nhìn món nào cũng thích, ta liền tặng hết cho nàng.
Nàng đứng dưới ánh nắng nhìn chiếc trâm vàng, nụ cười sáng rỡ như nắng xuân.
Ta nhẹ giọng: “Hầu gia vừa nâng thêm một tiểu thiếp.”
Đó là nha hoàn trong thư phòng, dung mạo không bằng Thẩm Liên, nhưng am hiểu cầm kỳ thư họa, mang theo khí chất thư hương. Khi Cố Thanh Nhượng làm việc, nàng thường đứng bên cạnh hồng tụ thiêm hương*.
*Cả cụm ám chỉ cảnh một người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh người đọc sách, giúp đốt đèn hoặc thêm dầu vào đèn, tạo cảm giác thanh tao, ấm áp và tràn đầy thi vị.
Thẩm Liên ngẩn người, nụ cười biến mất, căng thẳng nắm tay áo ta: “Phu nhân nhất định không được để nàng ta vào chính viện, cũng không thể đối xử tốt với nàng hơn muội.”
Hóa ra nàng quan tâm chuyện này.
Ta mỉm cười: “Đó là điều hiển nhiên.”
Nhưng không ngờ tiểu thiếp mới lại to gan, thừa dịp ta tham gia tiệc đầy tháng ở phủ Vĩnh Xương bá lại dám chạy đến chính viện khoa trương, khiến Thẩm Liên tức giận đến động thai khí.
Ai cũng biết ta và Cố Thanh Nhượng rất coi trọng đứa trẻ này. Tiểu thiếp không dám làm bậy, nhưng miệng vẫn nói nhiều lời khó nghe.
Nàng ta kể mình và Hầu gia ân ái sâu đậm thế nào, Hầu gia đối xử với nàng ta tốt ra sao.
Nàng ta nói: “Đừng tưởng mình mang thai là cao quý. Phu nhân chỉ coi ngươi như công cụ sinh con mà thôi. Đứa trẻ sinh ra rồi, ngươi nghĩ mình còn sống được không? Chắc chắn sẽ giữ con, bỏ mẹ!”
Thẩm Liên dựa vào lòng ta khóc nức nở: “Nàng ta không thể bôi nhọ phu nhân như vậy. Phu nhân là người tốt, phu nhân thật lòng đối xử tốt với muội, muội cảm nhận được mà.”
Ta rút khăn tay lau nước mắt cho nàng, ra lệnh cho người mang thuốc câm đến cho tiểu thiếp mới, đánh mười trượng rồi đày đến trang viên ở quê.
Buổi tối, Thẩm Liên nằng nặc đòi ta ngủ cùng.
Nàng không tiện di chuyển, ta vừa tắm xong định qua đó thì Cố Thanh Nhượng đến. Hắn là người có lòng tự trọng, từ lần bị ta từ chối, hắn chưa bước vào chính viện lần nào.
Lần này đến, chắc là vì chuyện của tiểu thiếp mới.
“Triệu Tri Ý, ngươi là đồ độc phụ…”
Hắn cho rằng ta thủ đoạn độc ác, đầy ngập phẫn nộ muốn vì hồng nhan mà ra mặt, người chưa đến đã mắng.
Nhưng khi nhìn thấy ta tóc mộc áo đơn, thần sắc bình thản, giọng hắn liền mềm lại.
“Dù sao Liên nhi cũng không sao, đánh một trận là được, sao lại bắt nàng ta uống thuốc câm. Truyền ra ngoài không tốt cho danh tiếng của nàng.”
Ta giải thích: “Liên nhi hiền lành, lần này không phạt nặng, lần sau lại còn lần nữa. Nữ nhân mang thai mười tháng chẳng dễ dàng, không thể để nàng chịu uất ức mãi.”
Hắn nhìn ta, vẻ mặt phức tạp, không biết là cảm kích hay thất vọng: “Nàng đối xử với Liên nhi thật tốt. Có người chủ mẫu như nàng, là phúc phận của nàng ấy.”
“Không còn chuyện gì khác sao, Hầu gia?”
Hắn nhìn ta, trong mắt đầy ngậm ngùi, giọng hòa vào gió đêm như đang tự nói: “Khi nàng mười lăm tuổi, đánh nhau với Lục lang nhà Lễ Bộ Thượng Thư, một mình đánh bốn người, khiến họ khóc lóc cầu xin. Khi đó, ta đứng trên tửu lâu nhìn, nghĩ rằng cô nương này thật lợi hại, không thua kém nam nhi, sau này không biết ai có phúc mà cưới được nàng.
“Khi cùng nàng xem mắt, ta rất vui mừng. Ta thấy nàng lúc đó cũng rất vui vẻ, chắc hẳn cũng đối với ta hài lòng. Ta không hiểu tại sao bây giờ chúng ta lại thành ra như thế này.
“Tri Ý,” hắn cầm tay ta, “ta thật lòng muốn sống tốt với nàng. Nếu nàng không quan tâm đến Liên nhi, vậy tại sao không đồng ý sống hòa thuận với ta?”
“Hầu gia,” ta nói, “ta thay ngài quản lý gia sản, điều hành điền trang, duy trì các mối quan hệ, vậy chẳng phải là sống hòa thuận sao?”
“Nhưng nàng không chịu gần gũi với ta!”
“Hầu gia đa tình, có thể yêu nhiều người. Nhưng tiểu nữ chỉ có thể yêu một người.” Ta lặng lẽ nhìn hắn, từ từ rút tay ra. “Hầu gia, như vậy đã đủ tốt rồi, đừng gây thêm phiền phức. Người không thể cái gì cũng muốn.”
Hắn có vẻ hiểu, lại có vẻ không.
Ta rõ ràng đối xử với Thẩm Liên rất tốt.
Ánh trăng sáng trong, soi qua cửa sổ giấy lờ mờ chiếu vào, cách một tấm rèm, nha hoàn bên ngoài khẽ nói: “Phu nhân, Liên di nương làm ầm muốn gặp ngài, nói rằng nàng sợ, không có ngài không ngủ được.”