Thác Ái - Chương 2
Tôi không hiểu người nhà họ Giang nghĩ thế nào. Đã coi trọng Giang Tử Lan như vậy, sao lại yên tâm để một đứa trẻ một mình ở lại thị trấn xa xôi này.
Tôi không đuổi cậu bé đi.
Thằng bé là người thân duy nhất còn lại trên thế giới này có quan hệ huyết thống với tôi.
Tôi đã từng vì chăm sóc thằng bé bị sốt cao, mà không ngủ không nghỉ, suốt ba ngày ba đêm.
Cũng từng vì muốn tự tay làm cho thằng bé món đồ chơi mà thằng bé muốn mà tay bị cắt đầy thương tích.
Tôi phải thừa nhận, bản chất của con người đều là ích kỷ. Khi tôi làm những điều này cho thằng bé, tôi không hề muốn nó báo đáp gì. Nhưng sau khi tôi trả giá, thứ tôi nhận được chỉ là sự ghét bỏ, phản cảm và chán ghét của thằng bé, tôi cũng có chút buồn.
Khi thằng bé còn rất nhỏ, nó cũng rất quấn tôi.
Khi ngủ phải có tôi ở bên, ra ngoài phải tôi bế.
Tôi dựa vào sự ỷ lại của thằng bé với mình, đã vượt qua vô số ánh mắt khinh thường và tủi nhục khi ở nhà họ Giang.
Nhưng khi thằng bé bắt đầu có ý thức của riêng mình, học được cách đi, học được cách nói “Không”, thằng bé dần dần không thích tôi nữa.
Bởi vì tôi sẽ ngăn cản thằng bé khi nó ăn quá nhiều đồ ngọt, sẽ nghiêm khắc giáo dục thằng bé khi nó ngang ngược…
Trẻ con mà, không phân biệt đúng sai thiện ác, chỉ biết tôi thường trói buộc nó nên đương nhiên không muốn thân thiết với tôi nữa.
Cho đến ngày hôm đó, Giang Trình đưa thằng bé đi chơi một vòng, sau khi về nhà, Giang Tử Lan hùng hồn nói:
“Con không muốn mẹ làm mẹ của con nữa, con muốn cô Hạ Trúc làm mẹ của con.”
“Mẹ không xứng làm mẹ của con! Cút đi! Đây là nhà của con!”
10.
Tiếu Tiếu từng hỏi riêng tôi, có thể không làm bạn với Giang Tử Lan không, cô bé không thích thằng bé.
“Tất nhiên là được.” Tôi không quan tâm đến điều này nhưng vẫn có chút tò mò: “Tại sao con không thích bạn ấy?”
Tiếu Tiếu là đứa trẻ hào sảng, cô bé rất ít khi thể hiện rõ sự ghét bỏ đối với người khác, hầu hết thời gian đều là vô cảm.
“Bạn ấy đã làm mẹ tổn thương.” Giọng điệu của Tiếu Tiếu bình thản: “Mỗi lần mẹ gặp bạn ấy, mẹ đều rất buồn.”
Tôi sững sờ.
“Bạn ấy biết rõ mẹ buồn nhưng vẫn cứ xuất hiện trước mặt mẹ.” Tiếu Tiếu nói, cúi đầu, có chút buồn bã: “Con có thể đánh bạn ấy một trận không?”
“Người lớn đó thì con tạm thời chưa đánh lại được, chỉ có thể đánh thắng Giang Tử Lan thôi.” Tiếu Tiếu suy nghĩ một lát: “Mẹ có thể cho con đi học võ không?”
“Con sẽ trở nên rất lợi hại, mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Tôi đồng ý cho Tiếu Tiếu đi học võ.
Cô bé học rất nghiêm túc, sư phụ nói, nhà cô Tiếu Tiếu chịu khổ hơn nhiều đứa trẻ lớn.
Tôi nhớ lại Giang Trình từng chỉ vào mũi tôi chế nhạo: “Một người phụ nữ như cô, ai sẽ yêu cô?”
Không phải vậy đâu, Giang Trình.
Bà nội yêu tôi, Tiếu Tiếu cũng yêu tôi.
Mà bây giờ, chính tôi cũng yêu tôi.
11.
Giang Trình thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, mỗi lần đều phong trần mệt mỏi đến, ngồi trong cửa hàng của tôi một lát, gọi hai món ăn, ăn xong thì đón Giang Tử Lan về nhà.
Hàng xóm láng giềng đều hỏi, Giang Trình có phải đang theo đuổi tôi không.
Bọn họ không biết Giang Trình là chồng cũ của tôi, chỉ biết có một * Kim Cương Vương Lão Ngũ đang theo đuổi một người phụ nữ trung niên đã ly hôn và có con như tôi.
(*)Kim Cương Vương Lão Ngũ là một thuật ngữ của cư dân mạng Trung Quốc, ám chỉ một chàng trai vừa độc thân, vừa có nhà vừa cực kì giàu có (thường là những người còn trẻ đã tự mình làm được ông chủ lớn), gần giống với cao phú soái, nhưng cấp độ cao hơn.
Mỗi lần tôi đều cười phủ nhận:
“Người ta không mù, sao lại để mắt đến tôi được.
“Anh ta đến đón con, không phải đến theo đuổi tôi.”
Nếu như trước đây, tôi sẽ đoán xem, rốt cuộc những hành vi này của Giang Trình có mục đích gì.
Nhưng bây giờ, tôi không có chút tò mò nào về anh ta.
Anh ta đến hay đi, tôi đều không quan tâm.
12.
Tôi thỉnh thoảng sẽ nghĩ, rốt cuộc Giang Tử Lan sẽ chơi chán trò chơi “Làm mẹ vui lòng.” vô vị này vào lúc nào.
Thằng bé đã ở thị trấn nhỏ không có thủy cung, không có công viên giải trí, không có trung tâm thương mại lớn này gần ba tháng rồi.
Có lẽ “Cái gì không có mới trở nên đáng quý.” là bản tính xấu xa ẩn sâu trong xương tủy của mỗi người, ngay cả trẻ con cũng không tránh khỏi. Tôi càng lạnh nhạt với cậu bé, cậu bé càng muốn bám lấy tôi.
Trên mặt cậu bé thường lộ ra vẻ cô đơn.
Khi tôi dịu dàng nắm tay Tiếu Tiếu.
Khi tôi cúi người chỉnh lại váy cho Tiếu Tiếu.
Khi tôi bí mật bưng từ trong bếp ra món tráng miệng nhỏ đặc biệt chuẩn bị cho Tiếu Tiếu.
Nhưng mỗi khi tôi nhìn sang cậu bé, cậu bé sẽ quét sạch vẻ cô đơn, nở nụ cười ngọt ngào với tôi.
Sở thích của con người luôn thay đổi theo cảm xúc. Khi tôi thương yêu đứa trẻ này, thằng bé bị va chạm nhẹ, tôi cũng sẽ khó chịu cả nửa ngày.
Nhưng bây giờ, ngay cả khi tôi biết rõ thằng bé đang cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi cũng không có cảm giác gì. Tôi thậm chí còn nghĩ, sao thằng bé vẫn chưa đi nhỉ, thằng bé ở đây, thật sự, rất phiền.
Tôi không ghét thằng bé, chỉ là, không còn thích thằng bé nữa.
Mùa hè đã đến, sau lễ bế giảng, kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu.
13.
Hôm đó tôi vẫn mở cửa hàng như thường lệ, mãi đến tối đóng cửa, cũng không thấy bóng dáng Giang Tử Lan đâu.
Tôi chỉ nghĩ thằng bé cuối cùng cũng chán trò chơi vô vị, định ngoan ngoãn trở về với thân phận của mình, làm một cậu ấm quý giá.
Nhưng khi về nhà vào lúc chạng vạng, tôi lại phát hiện cậu bé đang ôm một hộp bánh kem tinh xảo, ngoan ngoãn ngồi trên bậc thềm trước cửa sân nhỏ.
Giang Trình cũng đi cùng cậu bé.
Bên cạnh còn đặt mấy túi quà.
Ngoại hình xuất sắc của hai cha con khiến những người đi đường đi ngang qua đều không khỏi liếc nhìn kinh ngạc nhưng họ chỉ tập trung vào trước mắt.
“Bố ơi, mẹ sắp về chưa ạ?”
“Sắp rồi.”
“Chúng ta cố ý đến mừng sinh nhật mẹ, còn chuẩn bị nhiều quà như vậy, mẹ có vui không?”
“Mẹ sẽ vui.”
Giang Tử Lan nghe vậy, liền mím môi, trên mặt lộ ra nụ cười mong đợi.
Cậu bé mặc bộ vest nhỏ rất trang trọng, cố ý ăn mặc đẹp. Nhưng thời tiết oi bức, có lẽ cậu bé đã đợi quá lâu, trên trán hơi đổ mồ hôi.
Hoặc có lẽ, cậu bé không phải nóng, chỉ là cảm xúc có chút kích động.
Tôi ở không xa, dừng bước chân lại.
Nhưng Tiếu Tiếu lại không dừng bước, tự mình đi đến trước mặt hai cha con, cất tiếng nói trong trẻo: “Các người nhầm rồi, sinh nhật mẹ không phải hôm nay.”
“Cậu nói bậy!” Giang Tử Lan rất ít khi trực tiếp đối đầu với Tiếu Tiếu. Cậu bé biết tôi thương Tiếu Tiếu, không muốn khiến tôi chán ghét, bình thường đều cố gắng tránh tiếp xúc với Tiếu Tiếu.
Nhưng lúc này, cậu bé lại kích động đứng lên, lớn tiếng phản bác: “Sinh nhật mẹ chính là hôm nay! Mẹ và tôi cùng ngày sinh nhật! Tôi sẽ không nhớ nhầm!”
Giang Trình thấy tôi, cũng đứng dậy theo. Không nói gì nhưng trên mặt ẩn ẩn có vẻ mong đợi.
“Lâm Chi.” Anh ta gọi tên tôi, xa lạ và vụng về: “Chúc mừng sinh nhật.”
Tôi đi tới, vừa lấy chìa khóa ra, mở ổ khóa sân nhỏ, vừa bình tĩnh nhìn anh ta: “Quên nói với anh, bây giờ tôi đã đổi sang ngày sinh nhật khác rồi.”
Nghĩ một lát, tôi lại nói: “Nhưng chuyện nhỏ như vậy, hẳn là không liên quan đến anh nhỉ?”
14.
Tôi trước đây, rất thích đón sinh nhật.
Bà nội là một người rất coi trọng nghi thức, năm nào đến sinh nhật tôi, bà cũng sẽ chuẩn bị cho tôi một bàn đồ ăn thịnh soạn, một chiếc bánh kem đẹp mắt, một món quà tinh xảo.
Trong nhà chỉ có hai bà cháu nhưng không hề lạnh lẽo.
Bà sức khỏe không tốt, không thể đi xa. Nhưng sau khi tôi lên đại học không thể đón sinh nhật ở nhà, năm nào đến thời điểm này, bà nhất định phải bay hàng nghìn dặm đến thành phố tôi ở, cùng tôi thổi nến, ăn bánh kem.
Khi bà nội còn sống, tôi chưa bao giờ cô đơn.
Năm đó đến sinh nhật tôi, bà nội vẫn như thường lệ bay đến ở cùng tôi.
Lúc đó tôi đang mang thai Giang Tử Lan, đã là giai đoạn cuối thai kỳ.
Tôi sợ bà nội lo lắng nên giấu bà tất cả những khó chịu trong thai kỳ, cũng nói dối bà, nói Giang Trình rất quan tâm tôi.
Nhưng thực ra Giang Trình hầu hết thời gian đều không thèm nhìn tôi, tôi và anh ta sống chung dưới một mái nhà nhưng anh ta lại coi tôi như người vô hình.
Lúc đó tôi có thể hiểu cho anh ta.
Đêm đó của tôi và anh ta vốn là sai lầm, thậm chí lúc đầu tôi còn nghĩ, dù sao Giang Trình cũng đã say rồi, đợi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ lén lút rời đi, chỉ cần tôi không nói, sẽ không có người thứ hai trên thế giới biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng tình hình thực tế lại là, suốt một đêm, Giang Trình không ngừng hành hạ tôi. Trong lúc tôi hồi phục sức lực có thể rời đi thì cánh cửa lớn đã bị bà ngoại Giang Trình đến thăm tôi mở ra.
Bà thông cảm cho tôi những ngày này tăng ca vất vả nên cố ý mang canh gà đến cho tôi.
Vì vậy, mọi chuyện bắt đầu giống như con ngựa hoang mất cương, không thể quay đầu lại.
Bà ngoại Giang Trình không quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ của những người trẻ tuổi, bà chỉ biết, Giang Trình đã hủy hoại sự trong sạch của tôi thì phải chịu trách nhiệm.
Còn về việc Giang Trình có người yêu hay không, nhà họ Giang có hài lòng về tôi hay không, tôi có muốn gả cho Giang Trình hay không, bà ấy đều không quan tâm.
Bà chỉ quan tâm, bà không thể đối xử tệ với tôi, càng không thể đối xử tệ với bà nội tôi.
“Lâm Chi, chuyện của con và Giang Trình, bà đã nói với bà nội con rồi. Sức khỏe bà không tốt, con cũng không muốn bà ấy lo lắng cho con, đúng không?
“Bà nhìn ra được, con đối với Giang Trình không phải là không có tình cảm.
“Con là đứa trẻ tốt, bà biết con không muốn phá hỏng tình cảm của Giang Trình và Hạ Dệt. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi.
“Hạ Dệt là người không chấp nhận được hạt cát trong mắt, cô ta và Giang Trình không thể nào ở bên nhau được.
“Nhưng con và Giang Trình, vẫn còn vô số khả năng. Con không muốn thử sao?”
Tôi phải thừa nhận, có một khoảnh khắc tôi đã rung động.
Nhưng trước khi tôi đưa ra lựa chọn, tôi phát hiện mình đã mang thai.
Phản ứng rất lớn, căn bản không thể giấu được.
Vì vậy, tôi không còn đường lui nữa.
Tôi chỉ có thể cứng đầu chịu đựng ánh mắt ghét bỏ của Giang Trình, bắt đầu một cuộc hôn nhân chắc chắn sẽ không hạnh phúc.
Đôi khi tôi rất hận sự nhu nhược trong xương tủy của mình.