Tên Trộm Không Tồn Tại - Chương 6
Nhân viên giao hàng từ chối bảo mình chỉ là người giao thức ăn, không biết sửa ống nước, nhưng Lâm Tư Tinh không buông tha, vừa đấm vừa xoa, kéo người giao hàng Lâm Chu vào phòng.
Người giao thức ăn không ngờ, mình vừa vào phòng thì Đường Kiện đang trốn ngoài hành lang để bắt ghen đã cầm dao lao tới.
Đường Kiện bị cơn giận che đi đầu óc, gã tận mắt nhìn thấy vợ mình dây dưa với người giao thức ăn.
Gã đỏ mắt vì ghen.
Gã cầm dao, như con dã thú phát cuồng.
Gã đè Lâm Chu xuống đất, luôn miệng gào lên: “Tao giết mày.”
Thấy mọi chuyện không ổn, Lâm Tư Tinh vội vàng báo cho Đường Hâm biết, cô ta không ngờ mọi chuyện lại đến mức này, bèn báo cho Đường Hâm đến khuyên anh mình đừng làm bậy.
Sau đó cô ta nói cho Đường Kiện biết mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, đây là lần đầu tiên cô ta gặp người giao hàng này.
Nhưng Đường Kiện quyết tâm muốn giết người giao hàng.
Lúc này, Lâm Tư Tinh mới tỉnh ngộ, cô ta không muốn người vô tội phải chết, nên xông đến giật dao trong tay Đường Kiện.
Trong lúc bối rối, cây dao đó đã cắt đứt cổ Lâm Tư Tinh.
Cảnh này, bị Đường Hâm vừa chạy tới gặp được.
Hai người huynh đệ tình thâm, chuẩn bị giấu chuyện lỡ tay giết Lâm Tư Tinh, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, hai người lại định hợp sức giết người giao thức ăn, dàn cảnh là ngoại tình bỏ trốn, dù sao người đó cũng thấy gã giết người nên Đường Kiện cho rằng chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.
Nhưng lúc chuẩn bị giết người giao hàng, người em lại đổi ý.
Hắn có làm gì đâu, tội gì phải mạo hiểm mang tiếng đồng phạm, nên hắn khuyên anh mình đi tự thú.
Nhưng người anh lại cảm thấy em mình lâm trận bỏ chạy, không muốn đứng cùng chiến tuyến với mình.
Họ cãi nhau, sau đó Đường Kiện lỡ tay đâm xuyên ngực Đường Hâm.
Đường Hâm làm đổ gạt tàn, bên trong có tàn thuốc chưa tắt nên dẫn đến cháy nhà.
Tia lửa nhanh chóng nuốt trọn hai người.
Cuối cùng chỉ còn sót lại mình người giao hàng vô tội.
24
“Hay lắm hay lắm, anh tốt thật đấy, bỏ luôn tội trộm cắp của tôi, lại đắp cho tôi hình tượng một người giao hàng vô tội.”
Tôi vỗ tay rồi nói tiếp: “Không hổ danh là biên tập, một câu chuyện đơn giản lại có thể được thêm mắm dặm muối nghe kích thích như vậy.”
Hắn cất sổ ghi chép rồi giương mắt hỏi tôi.
“Như vậy, thầy Lâm, thầy thích phiên bản nào?”
Tôi đốt thuốc.
“Tôi thích bản thứ ba hơn.”
Hắn tò mò hỏi: “Ồ? Còn có bản thứ ba à?”
Tôi cười xấu hổ.
“Tự tôi viết đó, không thể cho là thật đâu, chuyện tôi viết không so được với mấy biên tập chuyên nghiệp mấy người, nên nghe chơi là được, đừng cho là thật nhé.”
Hắn hào hứng.
“Mời ngài nói.”
Sau đây, chính là phiên bản thứ ba.
25
Tôi tên Lâm Chu, từng yêu một người đàn bà đã có chồng.
Cô ta đã kết hôn.
Nhưng chẳng được chồng thương, gã thường xuyên bạo hành, vũ nhục cô ta.
Không chỉ vậy, gã còn một người em ruột thường xuyên khi dễ cô ta.
Gã tận mắt thấy em trai mình làm nhục vợ mình, nhưng lại tỏ ra rất hưởng thụ.
Có đôi khi là từng người một, có đôi khi là cả hai.
Cô ta cảm thấy rất kinh tởm, là kinh tởm tự đáy lòng.
Rất nhiều lần cô ta muốn tìm đến cái chết, nhưng cô ta phải giết chết hai tên súc sinh này.
Đương nhiên, những chuyện này đều do Lâm Tư Tinh kể tôi nghe.
Tôi chỉ là một người giao đồ ăn bình thường thôi.
Có lần tôi tình cờ nhận được đơn đặt hàng của Lâm Tư Tinh, mỗi lần cô ta đều mang khẩu trang và mũ, đồng thời chỉ hé cửa, ánh mắt né tránh, như một con nai tơ bị dọa, không dám gặp người lạ.
Dần dà, tôi cảm thấy tò mò.
Cô ta rất hiền lành, có đôi khi tôi mắc mưa, lúc nhận đồ ăn, cô ta sẽ đưa tôi khăn giấy.
Còn có một lần, chủ quán ở group chửi tôi, nói tôi là một tên giao hàng mạt hạn, cô ta cũng nói giúp tôi.
Trong mắt cô ta, nghề nghiệp không phân sang hèn, người cũng có năm bảy loại.
Trong mắt cô ta, tôi không phải là người giao thức ăn, tôi là Tiểu Lâm, là Tiểu Chu, là Lâm Chu, tôi có tên.
Từ từ quen thuộc.
Rất nhanh.
Tôi đã biết bí mật và nỗi khổ của cô ta.
Vốn dĩ, cô ta bị người nhà bán cho Đường Kiện, gia đình cô ta cần tiền sính lễ của Đường Kiện để chữa bệnh cho em trai, đây cũng chính là nguyên nhân cô ta không dám giết Đường Kiện.
Mấy năm qua, cô nhờ tiền của Đường Kiện mới có thể chữa bệnh cho em mình, nên cố nén giận.
Cô ta từng nhắc đến chuyện ly hôn, nhưng vừa nhắc đến, Đường Kiện liền tuyên bố sẽ giết cả nhà cô ta.
Đường Kiện là thằng điên, cô ta biết, cái gì gã cũng dám làm.
Đó là người em trai mà cô ta đã liều mạng cứu.
Sau này, cô ta cũng không nhắc đến chuyện đó nữa.
Sau lần đó, mỗi lần cô ta đặt đồ ăn, tôi sẽ là người đầu tiên nhận, khi xác định gã không ở nhà, tôi sẽ bỏ tờ giấy nhỏ vào trong hộp thức ăn.
Tôi nói “Nếu cô gặp khó khăn thì tôi có thể giúp cô” .
Nhưng tờ giấy của tôi, một lần lại một lần như đá chìm đáy biển.
Không nhận được hồi âm, tôi đoán là cô gặp chuyện khó nói, hoặc bị hai gã đàn ông kia đánh nhiều quá nên sợ.
Một khoảng thời gian dài, tôi không dám hỏi quan hệ giữa cô và hai người đàn ông ấy.
Bởi tôi sợ, chồng cô ta sẽ kiểm tra di động, cho nên bọn tôi chỉ nhắn nhau qua giấy.
Sau đó, bọn tôi bài tỏ tình cảm cho nhanh qua những tờ giấy ấy.
Lại một khoảng thời gian sau ấy, tôi thấy hai người đàn ông bước vào phòng cô ta.
Ngày thứ hai, lúc cô ta mở cửa, toàn thân xanh tím, đôi mắt xinh đẹp nay đã sưng thành hạch đào.
Tôi không nhịn nổi.
Tôi không thể nào nhìn người mình yêu bị tra tấn như thế này.
Tôi không thể báo cảnh sát, vì nếu báo sẽ có xác suất rất lớn được xếp vào mâu thuẫn trong gia đình, như vậy, thứ chờ đợi Lâm Tư Tinh, chỉ là chuỗi ngày tra tấn tàn bạo hơn trước.
Nhưng tôi cũng không thể trực tiếp giết bọn họ, vì nếu làm vậy tôi sẽ bị tử hình.
Tôi ngẫm nghĩ.
Sau đó, tôi tìm được một cách.
Tôi dàn xếp mọi chuyện, tự tạo cho mình thân phận là một tên trộm, dù sao giữa tội trộm cắp và cố ý giết người, thì tội trộm cắp cũng nhẹ hơn.
Vì để tạo cho mình một nhân thân tốt, tôi đã mất nửa năm, cũng âm thầm chuẩn bị chứng cứ để thoát tội.
Sau khi chuẩn bị hết mọi việc, tôi cùng Lâm Tư Tinh nội ứng ngoại hợp.
Chúng tôi chọn một ngày, trước đó, tôi sẽ trốn xuống gầm giường.
Lúc hai anh em này lần lượt vào phòng để ức hiếp người phụ nữ kia, tôi sẽ phối hợp với cô ta, giết chết bọn họ.
Nhưng lúc giết Đường Hâm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong lúc vật lộn, tôi đã yếu thế hơn Đường Hâm, khi thấy con dao kia sắp đâm vào người tôi.
Lâm Tư Tinh đã lau ra cản lại.
Trong lúc xô đẩy, cô ta đã chết.
Nhưng dù sao cô ta cũng được giải thoát rồi.
Cô ta không còn bị giam hãm, cả thân thể và linh hồn đều được tự do.
Sau khi nỗi đau lắng xuống, tôi rưng rưng nước mắt dàn xếp hết mọi chuyện cho công tác điều tra.
Canh thời gian, đặt đồ ăn, nhắn tin, rồi dùng điện thoại Đường Hâm nhận hàng.
Tôi in dấu tay của Đường Kiện lên trên thùng dầu, đổ xuống, rồi dùng một mồi lửa thiêu cháy cả căn phòng.
Ba người bên trong đã hóa thành tro.
Mà chân tướng, cũng tan biến trong ngọn lửa.
Dù sao, người sống, mới có tư cách nói cái gì là “Chân tướng” .
26
“Câu chuyện của tôi kể xong rồi đấy.” Tôi dập tắt tàn thuốc.
Nhưng người biên tập đang ngồi trước mặt lại không có phản ứng.
Nhất thời hắn không bình tĩnh nỗi, tựa hồ còn đang đắm mình trong câu chuyện của tôi.
Tôi xấu hổ cười một tiếng đánh gãy sự tưởng tượng của hắn: “Thật xin lỗi, tôi bêu xấu rồi.”
Hắn vội vàng khoát khoát tay: “Không không không, câu chuyện của ngài thật sự vô cùng đặc sắc, hoàn toàn bổ sung được những lỗ hỏng không logic trong câu chuyện trước đây, ví dụ như, tại sao ngài trốn dưới gầm giường mà không ai phát hiện, hóa ra là do Đường Kiện vừa vào thì đã bị ngài giết rồi, nên đương nhiên không phát hiện.”
“Còn có, sao Đường Hâm lại đột nhiên trở mặt thành thù với Đường Kiệt? Sao hai anh em này lại muốn giết nhau? Hồi trước tôi thấy chuyện này hơi vô lý, ai ngờ là do ngài giết, ha ha ha ha.”
“Đường Kiện tự nhiên lại trở mặt, chẳng phải tình cảm của bọn họ tốt lắm à? Đương nhiên, điểm này cũng có thể được lý giải, ha ha ha, quá đặc sắc, nghe y như thật.”
Tôi cười trêu: “Cái gì là thật, cái gì là giả, các anh mới là dân chuyên, tôi bịa đại một chuyện vậy thôi, chứ có khả năng thật thì không chừng tôi cũng đi làm biên kịch hay viết tiểu thuyết rồi.”
Hắn phụ họa: “Với năng lực của ngài thì chắc cũng có thể đó, bất quá ba câu chuyện này không biết thầy thích cái nào hơn.”
Tôi lại châm điếu thuốc, chậm rãi nhã ra một vòng khói.
“Tôi thích cái nào cũng không quan trọng, mà quan trọng là … Độc giả có thể tiếp nhận phiên bản nào.”
“Anh nói thử xem?”
Hắn như chợt nhận ra điều gì đó, bèn gấp quyển sổ lại, trước khi đi, hắn như nhớ ra điều gì bèn nháy mắt với tôi: “Đúng rồi, thầy Lâm Chu, chiếc nhẫn trên dây chuyền của ngài đẹp thật đó, trông thật tinh xảo.”
Không đáp.
-HẾT-