Tên Trộm Không Tồn Tại - Chương 5
Hai người lăn lộn đánh nhau, nhất thời, Đường Hâm chiếm thượng phong.
Hắn siết chặt Đường Kiện hung dữ nói: “Em đã sớm biết anh sẽ không tha cho em, giờ em sẽ báo thù cho Tư Tinh, xuống Địa ngục đi.”
Trong tay Đường Kiện không có đao!
Nhưng trong túi quần có bật lửa.
Sự thật là đa số nhân vật phản diện đều chết do nói nhiều.
Quả nhiên.
Một giây sau.
Đường Kiện móc bật lửa từ trong túi ra, bật lên, rồi ném về phía thùng dầu.
Ánh lửa bùng lên nhanh chóng đốt lên ngăn tủ, màn cửa và các vật dễ cháy.
Thấy tình hình không ổn.
Tôi kéo Đường Hâm chuẩn bị chạy đi.
Nhưng hắn lại bị Đường Kiện cả người đang bốc cháy ôm chặt hai chân.
19
Vì để Đường Kiện buông tay, Đường Hâm mới đâm từng nhát từng nhát dao lên người Đường Kiện.
Nhưng Đường Kiện lại nhe răng, giống như ác quỷ đòi mạng, liều chết ôm chặt Đường Hâm.
Tôi kéo một lúc vẫn không thể tách hai người họ ra.
Lửa nhanh chóng lan ra, chậm rãi cắn nuốt Đường Hâm.
Sau một tiếng nổ lớn.
Tôi bị hơi nóng bắn thẳng ra khỏi phòng.
Tôi may mắn thoát khỏi vụ cháy, bám lên cửa, cố nén đau đứng dậy.
Cửa mở.
“Trên đây, chính là mọi chuyện đã phát sinh vào ngày 30 tháng 3 trong căn phòng 702 chung cư Đức Nguyên.”
Tôi đã khai như thế trong phòng thẩm vấn.
20
Một tháng, sau khi vụ án xảy ra.
Tôi xuất viện.
Cũng may, tôi chỉ bị gãy xương, không có thương tổn nặng, vết bỏng trên cánh tay và trên người cũng đã phục hồi được bảy tám phần, còn lại có thể từ từ điều trị.
Vì tôi là người đã tận mắt thấy hiện trường vụ án, nên cảnh sát sau khi hội ý đã mời cố vấn tâm lý đến điều trị cho tôi. Đương nhiên, tôi cũng bị bắt vì tội trộm cắp.
Án tù dành cho tội trộm cấp vốn dao động từ 3-10 năm.
Nhưng tôi phạm tội chưa thành, lại còn dũng cảm đấu tranh với tội phạm giết người, tuy cuối cùng không cứu được ai, nhưng xét thấy tôi đã cố gắng hết sức, nên được phán hai năm tù treo.
Cũng vì trải nghiệm ly kỳ này mà sau khi tôi ra viện, đã có người đến thăm.
Hắn nói hắn là biên tập, muốn viết câu chuyện của tôi thành thành truyện ngắn.
Lẽ ra tôi định từ chối.
Nhưng hắn hứa sẽ trả rất nhiều tiền bản quyền cho tôi.
Tôi động lòng.
Phỏng vấn rất đơn giản.
Là hình thức một hỏi một đáp.
Chuyện này vốn không phải là bí mật, hôm xảy ra vụ nổi, các tạp chí lớn nhỏ đều thêm mắm dặm muối đưa tin lên bài.
Cho nên tôi cũng nói rõ với hắn.
21
Một tuần sau.
Hắn lại đến tìm tôi, cho tôi xem bản sơ thảo.
Bản thảo viết rất tốt.
Dựa vào phiên bản của tôi, lại viết cho anh em họ Đường một cuộc đời vô cùng bi thảm, cũng viết thêm về lý do họ trở mặt thành thù.
Hắn còn tiện tay viết một câu chuyện tình yêu lâm li bi đát cho Đường Hâm cùng Lâm Tư Tinh.
Như vậy cũng có thể giải thích tại sao Đường Hâm lại bỏ qua cơ hội phòng vệ chính đáng mà liều mạng giết Đường Kiện trả thù cho Lâm Tư Tinh.
“Đúng rồi, thầy Lâm Chu, tôi có vài chuyện muốn hỏi.”
Người biên tập lấy quyển sổ ghi chép ra.
“Ừm, anh cứ hỏi.”
“Là lần đầu tiên điện thoại reo ấy, sao Đường Kiện không tìm dưới giường trước? Còn có, lần thứ hai lúc hắn tắt đèn, sao ngài lại có thể giấu điện thoại dưới thi thể một cách đơn giản như vậy chứ, chẳng lẽ lúc Đường Kiện tìm thấy điện thoại bên dưới cái xác không nghi ngờ là có người nhét vào sao? Cái này không hợp logic lắm.”
Tôi cười cười.
“Tôi cũng thấy không hợp logic, nhưng sự thật là vậy, đời này, đâu phải chuyện nào cũng như mình nghĩ.”
“Phải biết, khi anh loại bỏ hết mọi điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là chân tướng của sự thật*.”
(*câu này là câu kinh điển của Sherlock Holmes)
“Tôi không biết tại sao hắn không tìm dưới giường trước, nhưng đúng là hắn không tìm, nên tôi mới có thể nhân cơ hội tắt đèn giấu điện thoại bên dưới cái xác, lúc đó, tôi không còn lựa chọn nào khác nữa.”
Hắn hơi suy tư, rồi lại hỏi: “Trước đây ngài thật sự không quen biết hai anh em Đường Hâm cùng Đường Kiện à? Cũng không biết Lâm Tư Tinh?”
Tôi khẽ gật đầu: “Quả thực không biết.”
Hắn mở tư liệu ra.
“Nhưng là tư liệu của tôi biểu hiện, ngài từng làm người giao đồ ăn nhanh, còn làm cùng công ty với Đường Hâm, ngài thật sự không biết hắn?”
“Không quen biết, lúc đó tôi làm nhân viên giao hàng, là để nghiên cứu địa hình, trong một năm đó, tôi vừa đi giao hàng để duy trì sinh hoạt cơ bản, vừa nghiên cứu địa hình, vả lại công ty của chúng tôi có hơn vạn người, chỉ riêng khu vực này cũng có mấy trăm người giao hàng, sao tôi biết hắn được?”
Nhìn bộ dáng muốn hỏi lại thôi của hắn, tôi đành tiếp tục giải thích.
“Mấy chuyện anh hỏi, cảnh sát cũng hỏi hết rồi, hiện trường vụ án, công vụ, vân tay đều rất đầy đủ, bọn họ cũng trích camera giám sát, biết tôi thường xuyên lãng vãng cạnh khu vực nhà Lâm Tư Tinh, cũng nhìn thấy Đường Hâm thường xuyên ra vào nhà Lâm Tư Tinh, kể cả tin nhắn, dù điện thoại bị nổ cũng có thể điều tra.”
“Cho nên, nhìn như không hợp lý, nhưng đây mới là chân tướng, không phải cái gì giống với những thứ mà mọi người nghĩ thì mới là thật đâu.”
Nói đến đây, tôi cười cười.
“Đúng rồi, tiểu thuyết của anh, tôi vừa nghĩ được một cái tên rất hay, cứ gọi là [Tên trộm xui xẻo] đi.”
Hắn dùng bút hí hoáy ghi lên quyển ghi chú.
Cuối cùng hắn hỏi: “Trải nghiệm của ngài thật ly kỳ, luôn trốn dưới gầm giường, lại không có ai phát hiện.”
Hắn dừng một chút, ngẩng đầu, dùng ánh mắt khác thường xuyên thấu qua lớp kính nhìn thẳng về phía tôi.
“Thật xin lỗi, trải nghiệm của ngài, thoạt nhìn có vẻ hợp lý, nhưng lại chẳng logic chút nào.”
Tôi cười cười.
“Vậy anh cảm thấy sao mới đúng?”
22
“Vậy tôi cho ngài xem kịch bản thứ hai của tôi nhé, thật có lỗi, tôi dựa vào linh cảm từ trải nghiệm của ngài để viết thành nó đấy.”
Nói xong, hắn đưa tôi một bài viết khác.
Bản thảo có tên, [Nhân viên giao hàng xui xẻo]
Bên dưới là toàn bộ nội dung.
23
Lâm Tư Tinh là một phụ nữ đã lập gia đình, nhưng vẫn lén lút ngoại tình với em chồng của mình.
Rất nhanh.
Chồng của cô ta, Đường Kiện, phát hiện Lâm Tư Tinh ngoại tình.
Nhưng hành tung của vợ và gã tình nhân kia rất bí mật.
Gã tra xét hồi lâu vẫn không biết được kẻ đó là ai.
Đường Kiện đem chuyện này kể cho em ruột mình là Đường Hâm nghe, còn bảo phải đánh chết cái gã nhân tình này.
Đường Hâm lại kể chuyện này cho Lâm Tư Tinh, nhưng Lâm Tư Tinh chỉ là cười cười, cảm thấy Đường Kiện đang nói nhảm.
Sao gã dám giết người?
Nhưng rất nhanh.
Đường Kiện đã tạo cơ hội.
Hôm đó, Đường Kiện nói với Lâm Tư Tinh, mình sẽ đi công tác.
Nhưng công tác là giả.
Bắt gian mới là thật.
Lâm Tư Tinh cũng nghĩ đến điều này.
Vì để xóa bỏ hiềm nghi giữa mình và Đường Hâm, đến tối, cô ta cố tình gọi đồ ăn khuya.
Biết chồng mình đang canh ngoài hành lang, cô ta cố dây dưa với nhân viên giao hàng, còn lấy cớ và bể ống nước để nhân viên giao hàng vào xem.