Tên Trộm Không Tồn Tại - Chương 4
Ừ thì, trừ việc tôi xâm nhập gia cư bất hợp pháp, nhưng nếu tôi phối hợp Đường Hâm khống chế gã, thì có phải được tính là đoái công chuộc tội hay không? Không chừng, tôi sẽ thoát luôn tội trộm cắp.
Nghĩ đến đây, tôi thậm chí hơi hưng phấn.
Tôi yên lặng đáp lại: “Phòng vệ chính đáng.”
Lúc này, hắn lại nhắn tới một tin.
“Anh trốn ở đâu, tủ quần áo? Phòng vệ sinh? Phòng chứa đồ? Ban công? Hay là dưới gầm giường?”
Tôi đang muốn nhắn tin trả lời.
Thì điện thoại lại hết pin tắt nguồn.
16
Tình huống bây giờ là, Đường Kiện, anh của Đường Hâm muốn Đường Hâm phân thây rồi đi vứt xác.
Nhưng Đường Kiện cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
Vì phòng ngừa Đường Hâm phản kích, gã đã nhốt Đường Hâm và cái xác vào phòng vệ sinh, sau đó đặt một thùng dầu ngay cửa.
Gã nói chỉ cần Đường Hâm không nghe lời, liền đổ dầu vào phòng vệ sinh rồi đốt cả hắn và thi thể.
Cá chết lưới rách, đừng hòng có ai còn sống.
Đường Hâm hết cách, lại không biết chỗ tôi nấp, đành làm theo lời gã.
Đường Kiện đặt cây đèn cầy gần đấy, gã nói Đường Hâm dám phản kháng liền đổ nến lên, sau đó lại kề dao lên cổ, buộc Đường Hâm tự trói tay chân rồi bò vào phòng vệ sinh.
Đường Kiện điên rồi.
Cả em ruột mình gã cũng không tha.
Tôi không thể đợi thêm nữa, nhất định phải tìm một cơ hội, phối hợp Đường Hâm, tóm gọn Đường Kiện trong một lần.
Nhưng trên người tôi không có bất kỳ vũ khí nào.
Chỉ có một dây kẽm nhỏ dùng để mở khóa.
Mà trong tay gã còn có dao.
Bây giờ còn thêm một thùng dầu và một cây nến đã được đốt.
Chỉ cần sơ ý một chút, là gã có thể đốt cháy thùng dầu.
Cả bọn chúng tôi sẽ chôn thây trong biển lửa.
Chuyện đến nước này, thật khó giải quyết.
17
Huống chi bây giờ Đường Hâm căn bản không biết vị trí của tôi.
Tôi phải cho hắn biết tôi đang trốn dưới gầm giường.
Tôi lặng lẽ dịch sang bên cạnh, vừa định chui ra.
Đường Kiện lại đột nhiên ngồi xổm xuống.
Tôi giật mình, vội vàng bò vào giữa.
Ở giữa là chỗ dựa vào tường, rất tối.
Chỉ cần gã không nằm rạp xuống đất nhìn vào trong thì sẽ không nhìn thấy.
Gã ngồi sụp xuống đất, tát lên mặt thi thể.
Rồi thì thầm vào tai cái xác ấy, khẽ nói:
“Đừng có gấp , lát nữa nó sẽ xuống dưới cùng mày.”
“Người có lỗi với tao, đừng mong sống sót.”
Vậy mà, gã thật sự muốn giết Đường Hâm.
Gã nói xong rồi túm lấy chân thi thể, muốn kéo cô ta vào phòng vệ sinh.
Đường Hâm bị trói chặt hai tay hai chân nhốt trong phòng vệ sinh.
Đại khái là cảm thấy trong phòng không còn nguy hiểm.
Gã đặt dao lên bàn.
Như vậy mới có thể dùng hai tay để kéo xác
Dao!
Gã không cầm dao!
Cơ hội của tôi đến rồi kìa?
Lâm Tư Tinh đã chết từ lâu.
Thi thể cứng ngắc, gã nắm chặt hai chân Lâm Tư Tinh.
Một người kéo thì hơi tốn sức.
Tôi ở dưới gầm giường canh thời cơ để hành động, chuẩn bị lao ra.
Gã quay lưng về phía tôi, từng chút từng chút đi đến phòng vệ sinh.
Chổ này cách ngọn nến hơi xa.
Ngay lúc ấy.
Tôi vụt chạy khỏi gầm giường, dồn hết sức đá gã một cú ngã lăn ra đất.
Gã giãy dụa cố gắng bò dậy.
Tôi vội lao đến cạnh bàn, cầm dao lên.
“Đừng cử động, không tôi sẽ giết anh.”
18
Đường Kiện giật mình.
Tiếng tôi quá lớn, gã thiếu chút bị dọa đến mức ngã ngồi ra đất.
Gã sững sờ, không hiểu tại sao lại có người ở trong phòng mình.
Chỉ trong chốc lát.
Gã đã bình tĩnh lại.
Gã quăng chân của Lâm Tư Tinh xuống, giơ hai tay lên.
“Mày là ai? Sao lại ở trong nhà tao?”
Sau đó, gã cứ như vừa chợt nhận ra, bật cười: “Hóa ra, mày mới là thằng giao đồ ăn. Giỏi lắm, mày luôn trốn dưới giường tao à.”
“Rốt cuộc mày là ai?”
“Mày có liên quan gì đến con đàn bà đê tiện kia?”
Tôi không để ý đến gã, chỉ đưa dao chỉ ngay gã, không cho gã tiến đến.
Lúc này, tôi mới lấy di động của gã.
“Mật mã là gì, tôi muốn báo cảnh sát.”
Nhưng tôi vừa nói xong, Đường Hâm lại đấm vào cánh cửa nhà vệ sinh: “Tôi có chuyện phải nói với anh ta.”
“Anh mau thả tôi ra.”
Tôi mở cửa phòng vệ sinh.
Lúc này Đường Kiện lại nở nụ cười si ngốc.
“Nào ai có ngờ, cái con ả đê tiện này không phải đội cho tao một cái nón xanh, mà còn tới tận hai cái.”
Đường Hâm hỏi: “Có ý gì?”
Gã nhíu mày chỉ về phía tôi: “Không phải còn một thằng này sao? Luôn núp dưới giường.”
Tôi vội khoát tay: “Không không không, tôi chỉ là trộm thôi, đến trộm đồ ai ngờ mấy người lại đột nhiên trở về nên tôi mới trốn dưới giường. Hắn nói nhăng nói cuội, đừng tin hắn.”
Đường Kiện cười gằn: “Trộm? Không thể nào!”
“Nếu là trộm thì sao cái nhẫn mà con đàn bà đê tiện này thích nhất lại trong tay mày chứ? Lúc tao phát hiện cô ta mất chiếc nhẫn, tao tìm mất mấy ngày vẫn không tìm được, hóa ra, cô ta đưa nó cho mày rồi, một cái nhẫn đồ bỏ mà mày còn đeo trên cổ như bảo bối.”
“Nếu là đồ ăn trộm, thì mày phải giấu chứ sao trắng trợn đeo trên cổ như vậy?”
Mắt gã nhìn thẳng vào dây chuyền trước ngực tôi, trên đó quả thật đang đeo một chiếc nhẫn như mặt dây chuyền.
Lẽ ra tôi luôn nhét nó trong lớp áo, nhưng có lẽ do nằm sấp dưới sàn quá lâu, mặt dây đã tuột khỏi cổ áo.
Tôi vội giải thích: “Đừng nghe hắn, hắn đang khích bác ly gián, đây có phải nhẫn đâu, đây chỉ là một sợi dây chuyền bình thường thôi mà!”
Cũng may Đường Hâm không nghe lời gã, chỉ hỏi đi hỏi lại: “Sao anh lại giết Tư Tinh? Vì sao? Vì sao lại giết cô ấy?”
Cảm xúc của Đường Hâm như muốn đổ sụp, tôi chợt cảm thấy hình như hắn hơi lụy tình, sợ sẽ xảy ra chuyện.
Tôi kéo hắn ra.
“Đừng nói nữa, mau báo cảnh sát đi, điện thoại của tôi hết pin rồi, mau lấy điện thoại của anh báo cảnh sát.”
Nhưng hắn lại phớt lờ tôi, chỉ chăm chăm nói: “Em và cô ấy yêu nhau thật lòng, là anh! Chính anh đã cướp cô ấy!.”
“Giờ anh lại giết cô ấy.”
“Báo cảnh sát cái rắm ấy, giờ tôi chỉ muốn hắn phải chết!”
“Tôi muốn hắn lập tức đền mạng cho Tư Tinh.”
Hả?
Tôi nhận ra mọi chuyện hơi sai sai.
Nhưng không còn kịp nữa.
Một giây sau, Đường Hâm nhặt dao, chém về phía Đường Kiện.
Đường Kiện tránh được, nên nhát dao đó chỉ chém trúng tay gã.
Hai người lao vào đánh nhau.
Tôi cũng không rãnh rỗi, thừa dịp thổi tắt nến.