Tên Trộm Không Tồn Tại - Chương 3
Tiếng nhân viên giao hàng vừa có chút nghẹn ngào lại có chút run rẩy.
“Có ngoại tình thì cũng đâu đến nỗi… anh ơi, đây là tội giết người đó, hay là tự thú đi!”
“Tự thú?”
Gã cười giễu: “Kêu tao đi tự thú để lĩnh án tử hình à? Đổi mạng tao lấy mạng nó, đáng à?”
“Nhưng, anh đã giết người, cảnh sát sớm muộn gì cũng điều tra ra, nếu tự thú thì ít nhiều còn cơ hội giảm án, sẽ không bị phán tử hình đâu, nếu anh cải tạo tốt, có thể giảm hình phạt, qua mười mấy năm là được thả thôi.”
“Tự thú? Mơ đi, thà là không làm, còn đã làm thì phải làm cho tới, tao muốn giết thằng đó.”
“Anh, anh điên rồi.”
“Tao không điên! Bọn nó mới điên, dám qua mặt tao làm mấy cái chuyện dơ bẩn này, đúng là muốn chết!”
Hai người bọn họ cãi nhau một trận, hoàn toàn quên sạch chuyện đặt thức ăn.
Nhưng ngay khi tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm.
Thì nhân viên giao hàng lại nói sang chuyện khác.
Hắn bảo: “Anh, vậy hồi nãy ai đặt đồ ăn thế? Sao người ta dặn em không được gõ cửa, còn nói em đừng gọi?”
10
Nghe đến đó, tôi biết điều mình luôn lo lắng đã xảy ra rồi.
Lúc này, tôi không còn do dự nữa, bèn tranh thủ chút thời gian.
Đến lúc này, chỉ còn một biện pháp duy nhất là báo cảnh sát mà thôi.
Điện thoại còn dừng ở giao diện đặt thức ăn.
Tôi nhìn tấm ảnh của nhân viên giao hàng, chợt thấy hơi quen.
Nhân viên giao hàng tên là Đường Hâm, con mắt nho nhỏ, lỗ tai lại to, trông bộ dáng cứ như một con chuột.
Đột nhiên, trong đầu tôi chợt lóe lên ý nghĩ, dường như đã nhớ ra điều gì.
Cái gã Đường Hâm này, không phải là tình nhân vụng trộm của người đàn bà kia sao?
Tôi là người rất cẩn thận.
Vì để vụ trộm đầu tiên được trót lọt, tôi đã nghiên cứu địa hình của nơi này gần nửa năm.
Ban đầu tôi phát hiện luôn có một nhân viên giao hàng đem đồ đến vào lúc nửa đêm.
Mới đầu tôi tưởng rằng cô ta thích ăn khuya.
Nhưng dần dần, tôi nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Người nhân viên giao hàng này toàn canh lúc nửa đêm khi mà người đàn ông đó không có ở nhà.
Ban đầu hắn chỉ vào vài phút rồi ra, nhưng về sau, có khi hắn sẽ ở lại mấy tiếng.
Mỗi lần đi ra, đều mang bộ dáng thỏa mãn.
Thường thì hắn luôn mang khẩu trang.
Nhưng có lần, sau khi xong việc xuống lầu, hắn ra ngõ sau hút thuốc.
Nên tôi mới nhìn rõ mặt.
Giờ thì hay rồi.
Một kế hoạch lập tức nảy ra trong đầu tôi.
Tôi lấy điện thoại, nhắn tin cho nhân viên giao hàng.
“Đừng tin hắn ta, hắn ta muốn giết anh, hắn ta đã biết chuyện của anh cùng vợ hắn, giờ hắn ta đang lừa anh, mau tìm cơ hội khống chế hắn, tôi sẽ giúp anh, tôi chính là người đặt giao đồ ăn, làm ơn hãy tin tôi, nếu không tất cả chúng ta đều chết ở đây.”
11
“Rốt cuộc là ai đặt đồ ăn vậy, trừ việc nó kêu mày đừng điện thì có nói gì nữa không?!”
“Hình như không dặn gì hết, để em xem thử.” Nói xong Đường Hâm lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn giữa chúng tôi.
Điện thoại vừa mở, câu nói kia lập tức nhảy ra.
Hắn vừa nhìn thấy, đã giật nảy mình.
Ngay cả điện thoại cũng xém rớt.
Hắn lập tức xóa tin nhắn.
Sau đó lại ra vẻ bình tĩnh: “Không nhắn gì hết, chắc đặt nhầm địa chỉ thôi, trong chung cư này hay có người đặt nhầm lắm.”
“Nhưng sao nó dặn mày gõ cửa, mà không cho gọi điện?”
“Làm sao em biết? Mà em hay nhận mấy cái đơn kiểu vậy lắm, có thể là điện thoại hết pin, bị hỏng hay có người đặt giúp.”
Người đàn ông trước mặt không nói gì, nhíu mày lại như đang suy nghĩ.
Đường Hâm lập tức đổi chủ đề.
“Đúng rồi, anh, em còn cái đơn chưa giao, em giao xong rồi về đây gặp anh, anh thấy có được không?”
Không khí an tĩnh mấy giây.
Sau đó một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Không phải mày định đi báo cảnh sát đó chứ?”
12
“Làm sao có thể? Anh, là như vậy, nếu em không giao đúng giờ thì sẽ bị khách hàng khiếu nại, sau đó công ty sẽ hỏi vì sao không giao đúng giờ, lỡ như bị người ta tra được là em đến nhà anh thì anh cũng bị nghi ngờ, chờ giao đơn này xong, em sẽ đến ngay lập tức, được không? Anh, anh bình tĩnh chút đi.”
Mà câu nói này của Đường Hâm tựa hồ đã chọc giận gã đàn ông kia.
Gã hít một hơi thật sâu, im lặng không nói, chỉ vung vẫy cây dao trong tay.
Một lát sau, lại khẽ nói: “Vậy trước khi đi, mày giúp tao một việc nhé?”
“Việc… việc gì ạ?”
13.
Người đàn ông lấy cái điện thoại mà hồi trước đã ở trong túi quần của tôi ra.
“Tao không biết cái thằng nhân tình chết tiệt đó là ai, hôm qua tao đã điều tra rồi, mấy tháng gần đây, thường có một nhân viên giao hàng đưa thức ăn đến nhà tao, nhưng nó mang khẩu trang suốt, đồng phục thì trông cũng giống mày đấy, chắc cũng cùng công ty, sao đó tao có kiểm tra điện thoại của Lâm Tư Tinh, có thấy cô ta hay liên lạc với một người giao hàng ghi là Tiểu Chu, tao đoán cái thằng Tiểu Chu gì đấy chính là thằng nhân tình đáng chết của cô ta.”
“Cho nên, trong công ty của mày có ai họ Chu không?”
Đường Hâm thở phào nhẹ nhỏm, vội nói.
“Có có có, có mấy người họ Chu lận, vậy đi, để em về công ty điều tra giúp anh nhé? Nhưng anh ơi, nghe lời em, anh đập nó một trận là được rồi, đừng sai càng thêm sai nữa.”
Người đàn ông trước mặt lại châm thuốc, gã lẳng lặng nhả từng vòng khói, rồi nói: “Nhưng mà, tao mới hỏi đồng nghiệp của mày, công ty mày không có ai họ Chu nào hết,”
“Mày gạt tao.”
14
Đường Hâm liền luống cuống.
Nếu tố chất tâm lý của hắn bằng phân nữa tôi thì đã không đến nổi tè ra quần.
Đường Hâm quỳ sụp xuống đất.
Thanh âm còn mang chút nức nở: “Anh, thật xin lỗi, thật xin lỗi, là tại nó dụ dỗ em.”
Người đàn ông trước mặt đặt dao lên cổ hắn.
“Ồ, vậy à? Cô ta dụ dỗ mày à?”
“Đúng vậy đấy, anh, là thật, cô ta thật đáng chết, anh, em xin anh tha cho em một mạng, ,xin anh, chỉ cần anh tha cho em, anh muốn em làm gì cũng được.”
Đường Hâm khóc lóc than thở, hắn ôm đùi người đàn ông kia, khóc ròng.
“Được thôi, có phải làm gì cũng được hay không?”
“Thật, thật đó, chỉ cần anh tha cho em, anh muốn em làm gì cũng được.”
“Giờ tao giết người rồi, vậy mày thay tao xử lý cái xác này đi, như vậy chúng ta mới là châu chấu chung một thuyền, sau này vẫn là anh em tốt.” Gã dùng đao nâng mặt Đường Hâm lên, “Nếu không, thì sao tao dám thả mày đi, lỡ như mày báo cảnh sát thì tao chết chắc, đúng không?”
“Không phải mày đi giao đồ ăn à? Vậy giải quyết cô ta xong mày mang đi luôn đi, mỗi lần mang một ít, không ai nghi ngờ đâu.”
Gã lại nhã một ngụm khói.
“Nếu một người chết mà không ai biết, thì cứ coi như chưa chết.”
15
Chết tiệt.
Hai anh em nhà này điên rồi.
Vậy mà Đường Hâm lại đồng ý với yêu cầu của gã.
Không được, tôi phải báo cảnh sát.
Tôi lại lấy di động ra, chợt thấy tin nhắn của Đường Hâm gửi đến.
“Tôi lừa hắn đấy, phối hợp tôi, tìm cơ hội giết hắn, chúng ta chỉ coi như phòng vệ chính đáng.”
“Hắn đã giết Tư Tinh, còn muốn kéo tôi xuống nước, tôi muốn hắn chôn cùng.”
“Nếu tôi không giết hắn, thì hắn cũng không tha cho tôi.”
“Cùng tôi giết hắn, hai người chúng ta xem như phòng vệ chính đáng, hoặc là bị hắn phát hiện rồi giết, anh chọn đi.”
Hai người này.
Nhất định là điên rồi.
Nhưng hắn nói đúng.
Giờ tôi chỉ còn cách phối hợp với hắn.
Trước mắt hai người bọn tôi không vi phạm pháp luật.