Tên Trộm Không Tồn Tại - Chương 2
Hắn tìm một vòng, rốt cục tìm được chiếc điện thoại đang run bên dưới cái xác.
Gã sửng sốt vài giây rồi tự hỏi xem sao lúc nãy mình lại bỏ sót di động bên dưới cái xác.
Lúc gã xoay người nhặt điện thoại không có bật đèn, nên không thể nhìn thấy tôi đang trốn dưới giường.
Gã cúp máy.
Miệng vẫn lầm bầm chửi mắng.
Sau đó lại mở đèn, tấm nệm trên lưng lại oằn xuống, gã ngồi trên giường.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hình như tôi, tạm thời đã an toàn.
5
Tiếp theo, phải nghĩ cách thoát thân.
Biện pháp ổn thỏa nhất chính là báo cảnh sát.
Giờ đèn đã được mở, có lẽ tôi trốn dưới giường gọi cảnh sát sẽ không bị phát hiện.
Tôi lặng lẽ rút điện thoại ra.
Đầu tiên là kiểm tra xem đã cài chế độ yên lặng hay chưa.
Sau đó mới điện báo cảnh sát.
Không được!
Tôi nghĩ, nếu báo cảnh sát thì chính tôi cũng bị bắt vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp.
Như vậy tiền đồ của tôi sẽ bị hủy.
Tôi không muốn bị ghi tội trộm cắp vào trong hồ sơ, cũng không muốn nửa đời sau phải mang danh trộm cắp.
Cho nên, tôi không thể báo cảnh sát.
Nhưng tôi, còn cách nào đây?
Con mắt của tôi, nhìn về phía cửa sổ.
Giờ cách duy nhất là ra ngoài từ đường cửa sổ.
Nhưng nếu gã cứ ở lì trong phòng thì tôi không thể trốn thoát được.
Tôi phải tìm cách để gã ra ngoài.
Lát sau.
Tôi đã nghĩ được cách.
Tôi mở phần mềm giao thức ăn, chọn cửa tiệm gần nhất, gọi phần đặt biệt, đem đến phòng 702 trong chung cư Đức Nguyên.
Không sai, đó là căn hộ tôi đang ở.
Đợi lát nữa khi nhân viên giao hàng đến, gã sẽ ra mở cửa!
Dù không mở, thì gã cũng ra ngoài xem có chuyện gì, mà mục đích của tôi là khiến gã rời khỏi phòng.
Chỉ có như vậy, tôi mới có thể trốn đi bằng đường cửa sổ.
Vì không để làm hại đến người vô tội, lúc đặt hàng tôi còn viết ghi chú: “Đừng gọi điện, gõ cửa là được, tôi hơi lãng tai, nên làm ơn gõ nhiều một chút.”
Sau đó cho tôi gửi một khoản tiền tips thật cao cho nhân viên giao hàng, để họ có thái độ tốt một chút, đừng chọc giận tên tội phạm giết người rồi mất mạng oan uổng.
Sau khi đặt xong đồ ăn.
Điện thoại báo rằng nửa giờ sau thức ăn sẽ được đem tới.
Chỉ nửa tiếng nữa thôi, tôi sẽ thoát khỏi đây.
6
Tôi vừa chú ý đến động tĩnh của gã vừa mở điện thoại theo dõi khoảng cách giữa tôi và nhân viên giao hàng.
Gã tội phạm giết người vẫn chưa có hành động gì cả.
Gã ngồi trên giường, tôi có thể nghe thấy tiếng bật lửa.
Chắc hẳn gã định hút thuốc.
Dây thần kinh đang căng cứng của tôi vẫn chưa được thả lỏng, chợt ‘cạch’, bật lửa của gã rơi xuống đất.
Việc nó rơi xuống đất không đáng sợ, mà đáng sợ chính là, gã đã lỡ chân đá bật lửa vào gầm giường.
Cái bật lửa lạch cạch lăn vào trong rồi dừng trước mặt tôi, cách mặt tôi chưa đến năm centimet.
Lần này thì xong đời.
Máu trong người tôi như dồn hết lên, trái tim cũng không ngừng đập từng tiếng bình bịch.
May mà tôi nhanh tay lẹ mặt, thừa dịp gã còn chưa cúi người nhặt bật lửa, đã nhanh chóng đẩy nó ra ngoài.
Ngay khi gã vừa đưa tay xuống, tôi đã kịp đẩy bật lửa ra gần mép giường.
Tay gã mò qua mò lại, vừa khéo đụng trúng cái bật lửa.
Sau một loạt thao tác này, cả người tôi đã ướt đẫm mồ hôi.
May mà thoát được.
Gã lại ngồi lên giường, đốt thuốc, rồi chẳng làm gì cả, có lẽ là đang nghịch điện thoại, cũng có thể đang nghĩ xem nên giải quyết cái xác này như thế nào, hoặc cũng có thể đang tính xem làm sao có thể giết được tình nhân của người đàn bà kia.
Tôi tiếp tục chờ đợi.
Rốt cuộc, tiếng đập cửa đã vang lên ngoài cổng.
7
Nhưng gã đàn ông trước mặt không lập tức đi mở cửa.
Gã đứng dậy, im lặng, cẩn thận lắng nghe âm thanh ngoài cửa.
Nhân viên giao hàng gõ một hồi thấy bên trong không có động tĩnh.
Ngay khi tôi cho là hắn đã bỏ đi.
Thì ngoài cửa lại vang mấy tiếng “Tít tít tít” bấm mật mã trên ổ khóa.
Sau một tiếng lạch cạch, cửa lớn bị đẩy ra.
Tôi sợ đến mức dựng đứng cả lông, suýt chút nữa đã làm rơi điện thoại.
Tôi ngây người, sao người nhân viên giao hàng này lại có thể mở khóa cửa?
! ! !
Nhưng xảy ra sau đó càng khiến tôi tuyệt vọng hơn.
Người đó vừa vào cửa đã vội nói: “Anh, xảy ra chuyện gì vậy, sao anh lại đặt giao thức ăn? Còn dặn em chỉ được gõ cửa, không được gọi điện, đã xảy ra chuyện gì à?”
Nghe đến câu này, tôi thấy lạnh cả người.
8
Gã đàn ông trên giường dụi điếu thuốc.
Gã kéo tấm ga che lên cái xác rồi ra cửa.
Lúc này tôi mới thấy, hóa ra gã đã thay một bộ đồ sạch sẽ, trên tay cũng không còn vết máu.
Có vẻ như gã không muốn để người ngoài cửa biết gã vừa giết người.
Gã vừa bước ra vừa nói: “Đặt cái gì?”
Một bước, hai bước, ba bước.
Cuối cùng thì, gã cũng ra khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa.
Quá tốt, cơ hội của tôi tới rồi.
Tôi vội vội vàng vàng chui khỏi giường, rồi chạy thật nhanh đến cửa sổ.
Nhưng khi đến nơi, tôi lại trợn tròn mắt.
Tuy nhà này không có lắp lưới bảo vệ, nhưng cửa lại khóa rất kỹ.
Loại cửa sổ này phải có chìa mới mở được.
Tôi không có chìa, nếu muốn thoát ra thì chỉ còn cách đập vỡ cửa kính.
Tôi quan sát thật kỹ, đây là loại kính pha lê rất dày, xung quanh còn được bọc bằng nẹp nhựa.
Nếu phá cửa thì một là sẽ phát ra tiếng động rất lớn, hai là không đảm bảo có đủ thời gian để tôi trèo ra ngoài.
Nếu lúc đang đập cửa mà bị họ phát hiện, vậy tôi tiêu chắc.
9.
Cuối cùng, tôi lại trốn dưới giường.
Vì chẳng hiểu sao, đám người bên ngoài đã bắt đầu xảy ra tranh cãi.
Lát sau.
Tôi nghe thấy có tiếng bước chân đang bước vội về phía này.
Sau đó là tiếng nhân viên giao hàng la lớn:
“Anh, rốt cuộc anh đang làm gì vậy, sao trong phòng ngủ lại có mùi máu, chị dâu đâu rồi?”
Một giây sau, cửa phòng bật mở.
Người bước vào là nhân viên giao hàng mặc đồng phục màu vàng.
Hắn vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy cả phòng đầy máu.
Hắn sững sờ, một lúc lâu cũng không thốt nên lời.
Sau đó hắn run rẩy đưa tay cẩn thận mở lớp ga trải giường đang phủ lên thi thể.
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, hắn ngã ngồi dưới đất.
Hắn sợ hãi, một lúc lâu cũng không bình tĩnh nổi.
Một hồi sau, hắn mới nghẹn ra được một câu.
“Anh, chị dâu, chị ấy.”
Gã đàn ông cầm dao vứt điếu thuốc xuống đất rồi lạnh lùng nói.
“Nó chết cũng đáng, dám ngoại tình sau lưng tao. Đừng nói là nó, cả cái thằng bồ của nó tao cũng chẳng bỏ qua đâu, người chết tiếp theo là thằng đó đấy!”