Tên Trộm Không Tồn Tại - Chương 1
1
Chuyện gì thế này?
Tôi kinh ngạc.
Gã bấm số gọi, nhưng sao điện thoại trong túi tôi lại rung?
Đáng sợ nhất là, hình như gã đã nghe được tiếng rung của di động.
Cái nệm phía trên tôi lúng xuống, gã nằm lì trên giường, tôi còn nghe được tiếng vén chăn.
Gã đang lần theo những tiếng rung ong ong để tìm điện thoại.
Tôi không dám tắt máy, vì nếu tắt, gã sẽ biết nơi này có người, nên chỉ đành túm chặt túi quần, để những tiếng run kia nghe vừa nhỏ vừa trầm, cứ như điện thoại đã bị bỏ quên trong một xó xỉnh nào đấy.
Lúc này, cạnh giường lại vang lên những tiếng bước chân ‘Lộp cộp’.
Đôi giày dính máu của gã giẫm trên sàn nhà tạo thành một vòng dấu chân đỏ sậm.
Gã đi vòng quanh phòng, nhưng vẫn không tìm thấy nơi phát ra tiếng động.
Lát sau.
Hai chân của hắn dừng cạnh bên giường.
Ở bên kia giường, là cái xác đã lạnh từ lâu của người phụ nữ ấy.
Cổ của cô ta bị cắt đứt, da thịt trộn lẫn, máu tươi tuôn ra như nhuộm đỏ cả khuôn mặt.
Nét mặt của cô ta trông rất kỳ dị, miệng nhếch về hai bên, như đang nở nụ cười chế nhạo.
Cô ta ngằm ngửa, đầu nghiêng hẳn về phía tôi, lớp mascara chảy khỏi lông mi khiến vành mắt bị nhuộm thành màu xanh đen, đôi mắt trợn trừng không thể nhắm lại kia đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Dưới cái nhìn ấy, tôi sợ đến mức không dám thở mạnh.
Lúc này.
Chỉ cần gã đàn ông kéo cô ta ra, cúi người, liền có thể thấy tôi đang trốn dưới gầm giường.
Trong tay gã là con dao nhọn dính đầy máu, dưới ánh đèn, ní ánh lên từng luồng sáng trắng lạnh lẽo.
“Đừng, đừng, làm ơn đừng nhìn xuống gầm giường.”
Tôi che miệng không dám để mình phát ra những tiếng kêu sợ hãi, vừa cầu nguyện, vừa nhìn về phía cuối giường, cố tìm cơ hội để chạy trốn từ nơi đó.
Chỉ cần có thể đến cửa trước gã một bước thôi, thì tôi sẽ có cơ hội trốn thoát.
Không biết qua bao lâu, tiếng rung cuối cùng cũng ngừng lại.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Lát sau, cặp chân đó vẫn đứng trước thi thể cạnh giường, không chút xê dịch.
Gã đứng đấy làm gì?
Sao lại không động đậy?
Chẳng lẽ gã đã phát hiện ra tôi?
2
Đợi thêm vài phút.
Gã không cúi xuống kiểm tra gầm giường, mà bước thẳng ra cửa.
Gã sắp đi rồi sao?
Ánh mắt của tôi dõi theo bước chân của gã đi về phía cổng.
Nếu gã thật sự bỏ đi, vậy tôi sẽ có cơ hội trốn thoát từ đường cửa sổ.
Dù đang ở tầng bảy, nhưng trong cái rủi có cái may là nhà này không gắn lưới bảo vệ.
Tôi có thể mở cửa sổ rồi trèo sang ban công nhà kế bên.
Đó có lẽ là cơ hội sống sót duy nhất của tôi.
Tôi hít ra thở vào thật chậm, chăm chú nhìn vào hai chân của gã.
Một bước, hai bước, ba bước
Đúng rồi!
Gã đến cửa rồi kìa.
Tôi được cứu rồi.
Tôi bắt đầu hưng phấn.
Cơ hội của tôi đã tới rồi.
Tôi trốn dưới gầm giường, lẳng lặng chờ gã ra ngoài.
Nhưng chỉ trong chốc lát.
Tôi biết mình đã lầm.
Gã đứng cạnh cửa, nhưng không bước ra ngoài.
Gã đứng đó làm gì?
Lúc này, điện thoại trong túi quần lại vang lên từng tiếng rung.
Đáng chết.
Cái tiếng rung đáng chết này.
Gã đàn ông đứng cạnh cửa lại bấm điện thoại.
Tôi hết cách, đành giấu điện thoại cẩn thận trong túi quần, định dùng lại cách cũ.
Nhưng đột nhiên, không gian xung quanh tôi tối sầm.
Gã đàn ông đó đã tắt đèn.
Đèn vừa tắt, không gian xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.
Chỉ sót lại ánh sáng le lói phát ra từ màn hình điện thoại bị tôi đè chặt trong túi quần.
Gã định thông qua chút ánh sáng ấy để tìm điện thoại.
3
Nhưng tại sao gã lại khăng khăng muốn gọi cuộc điện thoại này?
Cái điện thoại tôi nhặt được trong túi là của ai?
Gã nhìn người phụ nữ đã chết, nhổ nước miếng lên mặt cô ta, rồi lại hung hăng mắng chửi:
“Con đàn bà thúi, mày chờ đi, người chết tiếp theo chính là … thằng bồ của mày.”
Sau đó gã nhặt điện thoại của cô ta lên.
Bấm bấm một lúc, điện thoại trong túi tôi lại vang lên.
Chẳng lẽ thứ tôi nhặt được là của tên nhân tình kia sao?
Xui quá rồi.
Nhưng lúc này, tôi cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ.
Bởi vì, có thể chỉ trong một giây sau, trước mặt tôi sẽ là một gã đàn ông cầm dao đang cúi người nhìn xuống gầm giường.
Mắt gã đỏ ngầu, máu me đầy mặt.
Gã sẽ cúi đầu nhìn tôi, sự hưng phấn khiến gương mặt gã trông vặn vẹo, gã sẽ nhếch môi cười để lộ hàm răng trắng ởn.
“Hì hì, tìm thấy mày rồi.”
Không gian xung quanh vẫn đen như mực.
Tôi không thể thấy gã đang ở đâu, cũng không biết gã đã đi nơi nào.
Bên tai chỉ còn tiếng bước chân khe khẽ và mùi máu tươi nồng nặc.
Cái nệm trên lưng lại oằn xuống, gã lại nằm lên giường tìm điện thoại.
Thôi tiêu rồi.
Nếu không tìm được trên giường, thì tiếp theo gã sẽ tìm dưới gầm giường.
Tôi nên làm gì đây?
Tôi kinh hoảng.
Nhưng ngay lúc này, tiếng rung lại tắt mất.
Điện thoại không ai bắt máy nên đã tự động tắt.
Gã ngừng lại ở nơi nào đấy, chắc là định lấy điện thoại ra gọi tiếp.
Mắt người nếu từ chổ tối nhìn vào chổ sáng sẽ mù mấy giây.
Do đó, ngay lúc này!
Tôi vội vàng móc điện thoại ra, nhét vào bên dưới cái xác.
Điện thoại, bị cái xác đè chặt.
Quả nhiên.
Tôi đã đoán đúng.
Chưa được mấy giây.
Tiếng rung lại vang lên.
4.
Lần này.