Tây Ương - Chương 3
8
Một tuần sau khi chụp ảnh xong, không có chuyện gì xảy ra.
Tôi nghĩ Phó Tây Tân đã bị Tống Tri Dao thuyết phục, nên sẽ không tìm tôi để điều tra nữa.
Đêm nay, tôi đang thu dọn hành lý rời Bắc Kinh, người đại diện ở một bên lướt mạng xã hội:
“Ai ai, nghe bạn bè nói Phó tổng bị lạc mất chó cưng, tìm mấy ngày cũng không tìm được.”
Chó nhỏ mất tích rồi?!
Lúc trước giả chết rời đi, tôi không thể mang theo chó nhỏ.
Liền giao nó cho gia đình bán gà nướng ở đầu hẻm.
Nghĩ nó luôn có thể ở trong tiệm trộm chút xương thịt vụn ăn.
“Phó tổng lại tìm người mua một con chó mới, đoán chừng con chó kia không tìm thấy rồi.”
Lời này của chị Thái làm cho tôi càng thêm nóng nảy.
Xem ra tên khốn Phó Tây Tân này sẽ không tìm nữa.
Tôi đội mưa bắt xe đêm, đi tới căn phòng thuê rẻ tiền.
Quả nhiên cửa phòng đã mở.
Tôi vội vã cất ô chạy vào: “Chó nhỏ, chị biết em ở đây mà…”
Lạch cạch một tiếng.
Đèn bật rồi.
Con chó nhỏ không có ở đây.
Ngược lại bên cạnh bàn nhựa cũ nát, là một thân ảnh cao lớn đang ngồi.
Trong tay hắn vẫn còn điếu thuốc, ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt còn đỏ hơn cả tàn thuốc:
“Ương Ương, đã trở lại rồi sao.”
9
Là Phó Tây Tân!
Tôi nhìn thấy con chó nhỏ buộc ở bên chân hắn, liền biết là tôi bị gài bẫy.
Nhưng tôi vẫn muốn giãy chết một chút:
“…… Phó tổng, anh gọi tôi là gì?”
Phó Tây Tân không chớp mắt nhìn tôi chằm chằm:
“Đêm đó “Hồi sinh” thân thiết với em mặc dù nó không bao giờ chủ động đến gần bất cứ ai khác.”
“Thiệp mời hôn lễ anh đưa cho em, bị em xé ném vào thùng rác, nếu quả thật không biết, em không cần phải như vậy, tham gia hôn lễ đối với em tích lũy quan hệ có lợi mới đúng.”
“Anh bảo người tìm em đến thu âm, em vừa mở miệng hát, anh liền biết là em.”
“Còn nữa, ánh mắt em nhìn thấy xoài là do dự, lại cố ý muốn ăn cho anh xem.”
“Mấy món ăn kia, rau thơm em không ăn, nấm hương em cũng không ăn.”
“Huống chi……”
“Lâm Ương Ương, anh sờ em vô số lần, em cho rằng… anh sẽ không nhận ra em sao?”
Nếu giáp sắt rơi triệt để như vậy, tôi cũng sẽ không giả vờ nữa.
“Đúng, tôi là Lâm Ương Ương. Cho nên Phó tổng tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Ăn sạch anh xong liền muốn chạy?”
Phó Tây Tân bước đi về phía tôi.
Cả người đều toát lên vẻ lạnh lùng u ám.
Tôi nghĩ hắn sẽ giận đến mức đánh tôi.
Dù sao, lần đó cưỡi hắn, tôi thật ác độc.
Một tháng hai chân đều mỏi đến ngồi xổm không nổi.
Đoán chừng hắn cũng không ngoại lệ.
Nhưng Phó Tây Tân đi tới trước mặt tôi, vươn tay ra – –
Đặt tay lên mặt tôi.
Ngón tay lạnh lẽo khẽ vuốt ve.
“Thì ra em trông giống hệt như trong tưởng tượng của anh.”
“Mấy năm nay, anh ở trong đầu mô phỏng qua mặt của em, ngàn vạn lần.”
“Rất đẹp.” Hắn nhìn chằm chằm tôi, “Em là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.”
Tôi không trốn, bình tĩnh nói: “Đại thiếu gia, chơi vui không?”
Tay Phó Tây Tân dừng lại.
“Ương Ương.”
Hắn thấp giọng gọi tôi.
“Anh xem, anh trở lại với quyền lực, phú quý đều ở trong lòng bàn tay, hiện tại bắt đầu nhớ lại quá khứ, hồi tưởng trước kia ở khu ổ chuột chơi trò yêu đương sao?”
“Anh thật sự muốn chơi? Được, anh cho tôi tiền, tôi chơi với anh.”
Tôi nhìn thẳng vào hắn.
Có lẽ là biểu hiện nghiêm túc của tôi chọc giận Phó Tây Tân.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Em cũng chỉ muốn tiền, vì tiền, em ngay cả tên với nhà cũng không cần, phải không?”
“Đúng — không chỉ có như thế, năm đó cầm ba trăm vạn, tôi còn muốn giả chết chạy trốn, hiện tại ngẫm lại là khi đó tôi quá ngốc.”
“Anh là thiếu gia của Phó gia, tôi cứu anh một mạng, lấy ba ngàn vạn cũng không quá đáng.”
Phó Tây Tân ôm chặt lấy tôi.
Cúi đầu liền chặn miệng tôi lại.
Một tay kéo cà vạt trói hai tay tôi lại.
Môi cũng dần dần di chuyển xuống xương đòn của tôi.
Tôi trốn không được, dứt khoát sẽ không trốn.
“Đến đi, tôi sợ gì chứ, dù sao ngay cả lúc anh bị mù tôi cũng đã ngủ cùng, hiện tại thì anh đã là thiếu gia cao cao tại thượng, tôi ở bên anh chắc chắn sẽ có lời không phải sao?”
Phó Tây Tân bị tôi chọc tức giận không nhẹ.
Cúi người muốn đè tôi lên cái giường nhỏ một trăm đồng kia.
Sau đó hắn nghĩ tới một cái gì đó, lại ôm tôi đi ra ngoài.
10
Tôi được Phó Tây Tân đưa tới một biệt thự.
Hắn ôm tôi từ trên xe xuống, lúc vào biệt thự, hắn ngồi xổm xuống thay dép bông giữ ấm cho tôi.
Một giây sau, hắn lại đứng lên cưỡng hôn tôi.
Thừa dịp hắn hôn lên cổ tôi, tôi lại cố ý chọc giận hắn:
“Vì sao không thuê phòng rẻ tiền? Phó tổng cảm thấy nơi đó bẩn, đã không xứng với anh sao?”
Động tác trên môi Phó Tây Tân dừng một chút: “Em bị viêm mũi, chăn ở đó đã lâu không thay, bụi quá.”
Tôi ngẩn người.
Nhưng vài giây liền khôi phục như thường.
Tôi đã không còn là một cô gái được bố thí một chút ấm áp, liền xúc động đến bật khóc.
Bởi vì khi tâm hồn không còn khô cằn, tôi nhận ra mình có thể tự mang lại sự ấm áp đó cho bản thân.
Nghĩ vậy, tôi liền hắt hơi một cái.
Nước mũi không thể khống chế chảy xuống, rơi vào mu bàn tay Phó Tây Tân.
Hắn lại không chút ghét bỏ, lập tức đứng dậy rút giấy lau chùi.
Hắn lấy thuốc xịt viêm mũi từ tủ lạnh.
Lại pha một ly trà táo đỏ nóng đưa cho tôi.
Chuẩn bị đầy đủ như vậy, xem ra nơi này có phụ nữ ở?
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười: “Phó tổng thật ấm áp, anh cũng sẽ chăm sóc Tống tiểu thư như vậy sao?”
“Vì cái gì mà anh phải chăm sóc cô ta? Anh với cô ta không có quan hệ nào cả.”
“Muốn kết hôn cũng không sao. Trong giới này việc có nhân tình chỉ là chuyện bình thường.”
“Anh sẽ không kết hôn với cô ta. Hôn ước của anh và cô ta chỉ là do trưởng bối thuận miệng nói.”
“Thiệp cưới đã gửi rồi, anh còn nói những thứ này sao? Phó Tây Tân, anh có câu nào thật lòng không?”
Phó Tây Tân ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn trương:
“Lâm Ương Ương, nếu anh nói, anh muốn kết hôn với em…”
11
“Không có khả năng.”
Tôi ngắt lời hắn: “Phó Tây Tân, anh cảm thấy chúng ta đi đến bước này, tôi còn có thể gả cho anh sao?”
Hầu kết Phó Tây Tân lăn lộn vài cái: “Anh nói cái gì, em cũng sẽ không tin phải không?”
“Đúng, từ khi tôi biết anh giả vờ mất trí nhớ gạt tôi, Phó Tây Tân, tôi không muốn tin anh nữa.”
“Chúng ta đã sớm là người xa lạ, anh đi con đường thiếu gia của anh, tôi mơ giấc mộng âm nhạc của tôi, chúng ta sẽ không có bất kỳ liên quan nào.”
Tôi bình tĩnh mang theo nụ cười nói chuyện với hắn.
Phó Tây Tân không nói gì.
Vừa rồi lúc hôn tôi kiêu ngạo bá đạo, thoáng cái liền ỉu xìu.
Hắn cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn sắc bén cũng trở nên dịu dàng.
Nửa quỳ trước mặt tôi.
Bàn tay to cầm khăn giấy lau nước mũi của tôi, xương ngón tay rõ ràng, run rẩy nhè nhẹ.
Lại là bộ dáng chó lớn đáng thương này.
Tôi nhắm mắt làm ngơ.
Một lúc lâu sau, Phó Tây Tân khàn khàn mở miệng: “Ương Ương, hôn lễ của anh, em sẽ đến chứ?”
“Sẽ không.”
Tôi từ chối mà không cần suy nghĩ.
“Anh hy vọng em … em tới tham gia hôn lễ của anh, anh đem hợp đồng cho em, được không, Ương Ương?”
Giọng nói khàn khàn của hắn như mang theo một tia cầu xin.
Tôi lười nghiên cứu kỹ, một giây đồng ý: “Được.”
Crowdshow là công ty thu âm hàng đầu trong làng giải trí.
Tài nguyên trăm năm khó gặp như vậy, loại người mới không có bối cảnh như tôi, chen vỡ da đầu cũng tranh không được.
Hắn tặng không, tại sao không nhận?
“Vậy một lời đã định.”
“Ương Ương, em nhất định phải tới.”
12
Phó Tây Tân lái xe đưa tôi về căn hộ.
Trước khi đi còn nhấn mạnh tôi nhất định phải tới hôn lễ.
Tôi không hiểu sao vị thiếu gia này rất kỳ lạ, khi kết hôn lại muốn bạn gái cũ đến tham dự?
Nghĩ không thông, cũng lười suy nghĩ.
Khi tôi trở về căn hộ của mình, tôi thấy một người đứng ở cửa mà tôi không muốn gặp.
Tống Tri Dao.
Cô ta lạnh lùng nhìn tôi: “Cô Lâm, tôi không ngờ cô còn dám quay lại.”
“Cô cho rằng cô dụ dỗ Tây Tân nhận ra cô, thì tôi không có cách với cô sao?”
Thật ra từ biểu hiện của Phó Tây Tân tối nay, tôi đại khái đoán được toàn bộ câu chuyện.
Là Tống Tri Dao lừa hắn.
Cho nên Phó Tây Tân cho rằng, tôi là vì lấy nhiều tiền một chút, vô tình bỏ lại hắn mà đi.
Nhưng nếu chúng tôi không tin tưởng lẫn nhau, thì không thể trách bất cứ ai.
Tôi cười híp mắt nói: “Tống tiểu thư, cô muốn phong sát tôi sao? Đại khái cô không biết, cuộc đối thoại năm đó của chúng ta tôi có ghi âm lại.”
Tôi đã ghi âm, là tôi đã giả vờ.
Năm đó tôi ngốc như vậy, nào có nhiều thủ đoạn như vậy.
Nhưng Tống Tri Dao hiển nhiên bị tôi hù.
Hiển nhiên, Phó Tây Tân là điểm yếu của cô ta.
Hazz, cô gái này so với tôi trước kia còn yêu đương não tàn hơn.
Nhưng kinh nghiệm mấy năm nay cũng nói cho tôi biết, càng nhẫn nhịn, đối phương càng được voi đòi tiên.
Tống Tri Dao bị tôi oán hận đến không còn lời nào để nói.
Trước khi đi, có thể cô ta cảm thấy thua, nhịn không được quay đầu lại nói:
“Tôi và Tây Tân tổ chức hôn lễ, ngay đầu tháng sau.”
“Tôi biết.” Tôi hướng cô ta phất phất tay, “Lúc anh ta ở cùng tôi, tôi đã dạy dỗ anh ta rất khá, công phu hạng nhất, chúc cô đêm tân hôn vui vẻ.”
Tôi đóng sầm cửa lại.
Thoải mái.
Năm đó Tống Tri Dao tới tìm tôi, làm nhục tôi, chuyện này kỳ thật đã qua.
Nhưng cô ta đá vào bàn, khiến khung ảnh của mẹ tôi rơi xuống và vỡ vụn.
Thù này cuối cùng cũng báo.