Tay Trong Tay - Chương 1
1
Trước khi động phòng, ta vẫn còn trong trắng.
Sau khi động phòng, ta không còn trong trắng nữa.
Cái này không đúng!
“… Dung Ngọc, Dung Ngọc…”
Ta nắm lấy vai hắn, mơ hồ gọi tên hắn từng tiếng.
Một đêm ân ái, lên lên xuống xuống, mãi đến gần sáng ta mới thực sự nhắm mắt lại.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng.
Cảm giác mát lạnh lướt trên má, vuốt ve làn da dưới cằm, đầu ngón tay trượt xuống xương quai xanh, vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn đi xuống nữa…
Ta đột nhiên mở mắt, nắm chặt lấy ngón tay đó, trước mắt là dung nhan thanh lãnh như trăng sáng của Dung Ngọc.
“Không phải ngươi có sở thích long dương sao!” Ta nghiến răng hỏi.
Hôm qua khi uống rượu trò chuyện, ta còn an ủi hắn, nói không sao, không phải chỉ là sở thích long dương thôi sao, thích nam nhân không phạm pháp, ta cũng không chê ngươi, chúng ta thành thân, chỉ coi nhau như huynh đệ, sống cho thật tốt quan trọng hơn bất cứ điều gì…
Lúc đó hắn rõ ràng là cười nhạt, nhẹ nhàng khen ta, nói “Ngươi thật tốt.”
Vừa dỗ dành, vừa mời rượu.
Nhưng không biết từ lúc nào, rượu trong chén đã bị hắn ngậm tại trong miệng.
Ta say mê man, bị hắn đút cho đầy miệng mùi rượu…
“Sở thích long dương, chỉ là bịa đặt.”
Một ngón tay của Dung Ngọc bị ta nắm chặt, đầu ngón tay khẽ cào trong lòng bàn tay ta: “Ta chỉ là thanh danh không tốt, chứ không phải cái khác không tốt.”
Hắn nói xong, không để ý đến đôi mắt mở to của ta, đứng dậy hôn lên trán ta: “Chào buổi sáng, Hữu Hữu.”
2
Đôi mắt nhỏ của ta từ trong gương nhìn trộm Dung Ngọc.
Dung Ngọc đã thay một bộ quần áo màu nước, tay áo rộng phất phơ, lụa sa xếp chồng lên nhau, mái tóc đen nửa buộc nửa xõa, mũ ngọc thắt dây.
Khuôn mặt của hắn…
Nói thế nào nhỉ?
Khuôn mặt này, thật sự là người có thể mọc ra sao? Người có thể lớn lên như vậy sao? Nữ Oa Nương Nương là dựa theo khuôn mặt của chính mình, hay là dựa theo khuôn mặt của thần tiên trên trời mà nặn ra Dung Ngọc vậy.
“Có chặt không?” Dung Ngọc nhẹ giọng hỏi.
“Hả?” Ta chớp chớp mắt, phản ứng lại: “Ồ, không chặt, vừa vặn.”
Dung Ngọc mỉm cười, dùng dải lụa màu đỏ và vàng buộc thành tóc đuôi ngựa cho ta.
Ngày đầu tiên sau khi thành hôn, đáng lẽ phải vẽ lông mày nhưng ta không trang điểm, hắn liền đổi lại buộc tóc cho ta.
“Ta đã không đụng đến tóc của nàng mười hai năm rồi.” Dung Ngọc nói.
“Ta đã rời khỏi kinh thành lâu như vậy rồi sao?” Ta đột nhiên cảm thấy bất ngờ.
Ta và Dung Ngọc là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ.
Ban đầu là hàng xóm đối diện, nhà hắn là phủ Trưởng Công chúa, nhà ta là phủ Tiết Quốc công.
Sau này nhà ta sa sút, biển hiệu trên cửa đổi từ phủ Quốc công thành phủ Bá công, lại đổi thành phủ Hầu công… Cuối cùng thì chẳng còn biển hiệu, cũng chẳng còn phủ đệ.
Một gia đình lớn, người chết thì chết, người tan thì tan.
Ta tập võ từ nhỏ, năm tám tuổi, tự mình quyết định, đi làm hộ vệ cho tiểu thư nhà khác.
Tiểu thư rời kinh thành về nhà ngoại, ta cũng đi theo, đi một chuyến như vậy, là mười hai năm.
Ta được coi là người đáng thương, Dung Ngọc cũng không kém.
Mẫu thân hắn là Trưởng Công chúa nhưng Trưởng Công chúa đến nay vẫn chưa thành hôn, Dung Ngọc là con riêng, ai cũng biết.
Trưởng Công chúa thường xuyên ở trong cung, không về phủ, ta thậm chí còn chưa từng gặp, Dung Ngọc cũng không được bà coi trọng.
Giờ ta và hắn đã thành thân, phải vào cung bái kiến mẫu thân hắn.
Ta rất phấn khích!
Không phải vì muốn gặp Trưởng Công chúa, mà là vì muốn gặp Đại công chúa.
Trưởng Công chúa là muội muội của Hoàng đế, Đại công chúa là nữ nhi của Hoàng đế, cách nhau một đời!
3
“Thật sự có thể gặp được Đại công chúa không?” “Đại công chúa trông như thế nào?” “Đại công chúa có đẹp hơn ngươi không?”
Trong xe ngựa, ta không ngừng hỏi ríu rít.
Lúc ta còn nhỏ, mặc dù nhà rất cường thịnh nhưng không có cơ hội gặp Đại công chúa.
Ánh mắt Dung Ngọc ẩn ý khó hiểu: “Nàng để ý đến nàng ta như vậy sao?”
Ta nghiêm túc nói với hắn: “Đại công chúa là người mà ta kính trọng nhất trong đời!”
“… Ồ?” Hàng lông mi như lông chim phượng hoàng của Dung Ngọc rũ xuống.
Ta nói toàn là sự thật.
Hoàng đế ít con cái, chỉ có một nữ nhi, được bồi dưỡng theo cách kế thừa của đế vương.
Nàng xin mở trường tư thục cho nữ, chủ trương khoa cử không phân biệt nam nữ.
Đến năm nay, ngay cả võ cử cũng cho phép nữ tử đến thi.
“Nếu đỗ, có thể giống như nam tử, có thể làm nên sự nghiệp.” Ta đầy phấn khích, xoa tay: “Tiểu thư nhà ta thi văn bảng, nàng ấy khuyến khích ta đi thi võ bảng, nếu đỗ, sau này hai chúng ta đều sẽ vì Đại công chúa mà cống hiến!”
“Tiểu thư nhà nàng, chính là người quan trọng thứ hai đối với nàng sao?” Dung Ngọc hỏi.
“Đúng vậy!” Ta không chút do dự gật đầu.
“Vậy thì.” Dung Ngọc áp mặt lại gần, nhẹ nhàng thở bên tai ta: “Ta thì sao?”
Ta chớp mắt, chậm rãi nói: “Ngươi, ngươi đương nhiên, cũng quan trọng… ui!”
Tai bị cắn một cái không nhẹ không nặng.
Dung Ngọc cắn xong còn chưa dừng, cả người đè lên.
“Ta vốn tưởng rằng nàng trở về là vì ta nhưng không phải như vậy… Hữu Hữu, trong mắt nàng có ta không, hả? Có ta không…”
“Dung Ngọc, đừng… ngươi đừng giật… đừng giật cổ áo, có ngươi có ngươi có ngươi thật sự có ngươi… Dung Ngọc ưm——”
Ta biết võ công, lại đang ở trong xe ngựa, sao có thể để hắn mặc sức làm càn, phóng túng như vậy.
Lập tức đứng dậy, đè người vào thành xe, thở hổn hển cảnh cáo hắn: “Ban ngày ban mặt, ngươi còn dám làm bậy nữa, ta không khách sáo đâu!”
Dưới uy áp của người tập võ, Dung Ngọc yếu đuối như một đóa hoa mỏng manh, làm sao có thể chịu đựng được.
Quả nhiên hắn không nói gì nữa.
Chỉ thè ra một chút đầu lưỡi hồng hồng, cúi đầu nhanh chóng liếm một cái vào mu bàn tay ta.
Mặt ta ửng đỏ.
Ngay lúc này, rèm xe bị vén lên, một tiếng cười trong trẻo vang lên:
“Biểu đệ, đệ muội, các ngươi đến—— ơ…”
Ta và người nữ tử tươi tắn bên ngoài xe ngựa nhìn nhau, tim đập thình thịch: Biểu đệ, đệ muội, chẳng lẽ nàng là…
Dung Ngọc bình tĩnh kéo lại vạt áo đang mở của ta, sau đó quay đầu nhìn nàng:
“Thất lễ rồi, điện hạ.”
Trong nháy mắt, trong đầu ta như có tiếng sấm nổ vang.
4
Xong rồi.
Xong hết rồi.
Ta không ngờ rằng, mình lại có thể lấy bộ dạng này, gặp người quan trọng nhất trong đời.
“Giờ còn sớm, cũng không vội lắm, hay là các ngươi… đi vòng quanh hoàng cung thêm vài vòng?” Nàng đề nghị.
“Vừa mới thành thân, khó tránh khỏi phóng túng, điện hạ chê cười.” Dung Ngọc ôn tồn đáp.
Ta không được bình tĩnh như Dung Ngọc, lúc này đã không còn mặt mũi nào, xấu hổ đến mức không nói nên lời.
Dung Ngọc nắm tay ta, đi được vài bước, ta đột nhiên hất tay hắn ra, quay đầu chạy về phía sau.
Chạy một mạch đến trước mặt Đại công chúa, có chút lắp bắp nhưng vẫn lấy hết can đảm nói:
“Thần nữ, không, thảo dân… là cử tử võ bảng khoa này! Tiểu thư nhà ta là cử tử văn bảng! May mà có công chúa, nếu không, nữ tử trên đời này, mãi mãi không có ngày ngóc đầu lên được, nếu chúng ta có thể đỗ đạt, nhất định sẽ báo đáp công chúa!”
Ta hành động bốc đồng như vậy, thật sự quá mức ngây thơ buồn cười.
Nhưng Đại công chúa không để ý, chỉ kinh ngạc mở to mắt: “Ngươi muốn thi võ bảng? Ngươi biết võ?”
Nàng đánh giá ta từ trên xuống dưới, thở dài nói: “Ta tưởng mở võ bảng, ít nhất cũng phải mười năm tám năm, mới có nữ tử luyện võ thành tài.”
Nàng nói xong, đôi mắt cong cong nhìn ta cười: “Tập võ không dễ, ngươi nhất định phải thi thật tốt, thi đỗ võ trạng nguyên, làm gương cho nữ tử trên đời.”
5
Được Đại công chúa khích lệ vài câu, còn vui hơn cả ăn mười cân giò heo.
Niềm vui này, vẫn kéo dài đến khi đi gặp Trưởng Công chúa.
Ăn bế môn canh.
Trưởng Công chúa đối với ta và Dung Ngọc, tránh không gặp, chỉ sai nội thị đến nói qua loa vài câu, rồi bảo chúng ta ra khỏi cung về phủ.
Trên xe ngựa trở về, ta nhịn đi nhịn lại, vẫn không nhịn được.
“Dung Ngọc, ngươi yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với ngươi!” Ta chém đinh chặt sắt nói.
“Ừm?” Dung Ngọc nhìn ta cười.
Ta nắm tay hắn, nhìn hắn chăm chú: “Dù sao đi nữa, ngươi là nhi tử độc nhất của Trưởng Công chúa, không giống ta, cả nhà bị giáng làm thường dân, ngươi và ta, thật ra không xứng đôi.”
Ta hiểu rõ trong lòng, nếu không phải vì lời đồn đại kia, làm sao ta có thể xứng đôi với Dung Ngọc.
“Nhưng mà.” Ta nhìn hắn đầy tình cảm, chân thành móc tim móc phổi: “Chúng ta đã thành thân, ta nhất định sẽ thi đỗ võ trạng nguyên, những thứ mà các công tử nhà quyền quý khác có, ta cũng sẽ cho ngươi có, tuyệt đối sẽ không để ngươi hối hận!”
Dung Ngọc cụp mắt: “Nếu như, sau khi nàng đỗ đạt, không cần ta nữa thì sao?”
“Sẽ không như vậy.” Ta vỗ ngực đảm bảo: “Ta không phải loại người như vậy!”
“Nếu đã vậy, nàng thề đi.”
Đôi mắt trong veo của Dung Ngọc ánh lên sắc đen, giọng nói nhẹ nhàng như tơ: “Nếu có một ngày, nàng bỏ ta mà đi thì hồng nhan thiên hạ sẽ héo tàn, non sông thế gian sẽ sụp đổ, càn khôn xã tắc sẽ đảo lộn, muôn loài sinh linh sẽ diệt vong.”
Ta nghe mà ngây người.
Tình yêu hận thù của chúng ta, lấy hồng nhan, non sông, xã tắc, sinh linh ra để thề, đã hỏi ý kiến của họ chưa?
Ta không thề lời thề này!
Vì thấy Dung Ngọc buồn bã thất vọng, ta đổi sang thề một lời thề khác.
Nếu ta phụ bạc vô tình thì võ công của ta sẽ mất hết, tứ chi sẽ đứt lìa… đại loại như vậy.
Dung Ngọc cũng khá hài lòng.
Hắn hài lòng rồi, lại càng thêm rạng rỡ, đẹp tuyệt trần.
Ta nhìn chằm chằm vào mặt hắn, chỉ thấy tim đập thình thịch.
Mười hai năm rồi, tiểu lang quân ở rừng trúc suối đào, cuối cùng cũng trở thành phu quân của ta.