Tây Lương Kiếp - Chương 4
19.
Tam tỷ không hề áy náy, còn ra lệnh cho ta: “Ở Tây Lương chúng ta còn chưa tìm được mỏ nào có khoáng chất tương đương như vậy, để khai thác được, ta còn phải tìm thêm, muội, quay lại Lâu Lan, sinh cho ta đứa bé đi.”
“Ta, hai ta, đều là nữ, sinh, không sinh được.” Ta tức giận trừng mắt nhìn tỷ ấy.
Tam tỷ tát ta một cái.
Ta vội vàng co tròn lại như một chú mèo, bĩu mội bày tỏ bất mãn.
Tam tỷ nói: “Ta cho muội năm năm, bỏ cha giữ con.”
“Vậy, vậy hắn có, bỏ mẹ giữ con không?”
“Hắn thích muội, sẽ không động vào muội.”
Ta: “?”
“Năm ngoái, lễ sắc phong Thái tử và Đại phi của Bắc quốc, các ngươi cũng đi, sau đó, Trọc Châu lập tức viết quốc thư xin cưới muội.”
“Chúng ta, ngũ lục thất, đứng chung một chỗ, giống nhau y như đúc, làm sao biết hắn thích ai?”
“Ta nào biết nhưng hắn không tìm ta trả lại hàng, ta cũng biết hắn đã lấy đúng người.”
Vậy nếu biết trước Trọc Châu chỉ đích danh muốn lấy ta, Hà tỷ tỷ còn gọi ba chúng ta đến làm gì?
Ta không hiểu nhưng trong lòng cũng có câu trả lời.
“Bởi vì ta ngứa tay, muốn đánh người.” Tam tỷ trả lời như rất có lý lẽ, không có chút liêm sỉ nào.
20.
Từ bé đến lớn, nếu như không mở miệng, không mấy ai có thể phân biệt được tỷ muội chúng ta.
Nhưng Trọc Châu lại có thể.
Ta dựa vào ngực hắn hỏi, Trọc Châu cau mày: “Cái này không khó phân biệt lắm.”
“Sao, thế nào, phân biệt ra được, hả?”
“Mặt nàng nhỏ hơn một chút, liếc mắt qua là nhận ra được.”
Ta: “…”
Đúng, từ nhỏ đến lớn, ta bị bạt tai rất nhiều…
“Vậy, Đại vương, yêu thích ta, ở điểm gì?”
Trọc Châu chớp mắt: “Ta không có sở thích khác, khá thích ngoại hình, dáng dấp nàng rất đẹp mắt.”
Ta bóp eo hắn, Trọc Châu không ngừng cười: “Sau đó phát hiện nàng vừa thông minh, điềm tĩnh, cho nên thích nàng.”
Đánh rắm! Bây giờ hắn còn chưa phát hiện ra chuyện tỷ ta trộm khoáng sản, có mà thấy ta bị hắn lợi dụng không phản kháng nên mới thích ta.
Tất cả thuộc tính của chó lớn, đều là giả bộ.
Ta không tin hai nước mâu thuẫn, hắn vẫn có thể không để ý thích ta.
Giống như ta cũng thích hắn quấy rầy nhưng không ảnh hưởng đến phán đoán của ta.
Sứ mạng của ta là bảo vệ quốc gia, là công chúa hòa thân, chẳng qua là thân phận để ta bảo vệ quốc gia mà thôi.
Dường như Trọc Châu cũng hiểu suy nghĩ của ta.
Khóe miệng bất đắc dĩ cười: “Ta và nàng đều có số mệnh cảu mình nhưng ít nhất hiện tại hai nước đang nghị hòa, cùng nhau chống lại sự sỉ nhục của ngoại bang, có phải chúng ta có thể buông xuống mọi hận thụ sống thật tốt một thời gian không?
Ta chớp mắt, nghĩ lại cũng đúng
Bây giờ các tỷ tỷ không muốn tiêu diệt Lâu Lan, cho nên ta có thể yên tâm ở cùng Trọc Châu.
Hưởng thụ thời gian này, hưởng thụ thật tốt, ta có thể sống đắm chìm trong sự sủng ái của Trọc Châu nhưng nếu một ngày phải chiến tranh…
Ta cũng không do dự chặt đầu Trọc Châu bằng thanh kiếm của mình.
Say rượu gối đầu mỹ nhân, tỉnh dậy nắm quyền thiên hạ.
Đây là giáo dục chúng ta nhận được từ nhỏ, chúng ta sẽ không bao giờ vi phạm.
Ta nghiêm túc nhìn hắn: “Đại vương, sau khi giết chàng, ta sẽ để đầu lâu của chàng, đặt lên, ngai vàng phía sau.”
“Sau đó thì sao…”
“Sau đó, nuôi, bốn mươi, diện thủ.”
Hắn tức giận cắn lên mặt ta: “Công chúa Tây Lương các nàng còn xấu xa hơn Nam quốc.”
Ta “hừ” một tiếng, ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn.
Mặc dù biết hắn có hàng ngàn thủ đoạn nhưng trong lòng ta thầm nghĩ:
Cái này, phu quân, cũng không tệ lắm, để lại, hầu hạ.
Trước… Không giết.
(Hoàn chính văn)
Phiên ngoại một: Nhật ký Trọc Châu (Phiên ngoại)
1.
Lễ sắc phong của Thái tử phi Bắc quốc thật nhàm chán, mặc dù y phục của Đại phi rất đẹp nhưng ánh mắt của Tông Tỳ cũng quá bén, nếu ánh mắt có thể giết người vậy ta bị chém ngàn nhát rồi.
Chậc… Thật hẹp hòi.
Có cháu dâu có gì đâu, ai còn không phải cưới Đại phi.
Ôi, công chúa Tây Lương thật đẹp.
Đây chính là ba mỹ nhân trong truyền thuyết sao?
Sao lại có gương mặt giống nhau y như đúc vậy, nhưng hình như người phía trước có gương mặt nhỏ hơn một chút?
Gương mặt nhỏ nhắn vẫn xinh đẹp nhất.
2.
Ta nói với biểu đệ ta Đại quân Khác Thận ta phải đến Tây Lương cầu hôn.
Hắn ta suy nghĩ một lúc, lấy ra mật văn: “Công chúa Tây Lương đều là người cứng rắn, cho nên tìm người này yếu nhất.”
Vừa nói, hắn ta vừa chỉ vào người nữ tử đứng ở hàng thứ năm.
3.
Đêm tân hôn.
Biểu đệ của ta có hiểu lầm gì về từ yếu đuối sao?
4.
Chẳng lẽ ta có não yêu đương?
Nàng thật dễ thương, gương mặt đó chọc một cái là mềm nhũn, ngậm vào có cảm giác như phô mai.
Người ngọt như vậy, sao ta có thể nhẫn tâm lừa nàng chứ?
Biểu đệ cốc vào đầu ta một cái: “Phải lừa.”
5.
Được rồi, lừa thì lừa.
Ta mượn tay nàng, để loại bỏ thù chính trị, tạo dựng uy tín, lừa lấy tín nhiệm của Tây Lương.
Nhưng nàng chỉ cần một bức Sơn hà đồ, cần đồ chơi này làm gì? Muốn xem quốc phòng sao? Nhưng Lâu Lan ta không có quốc phòng.
6.
Biểu đệ nói Nhiếp chính vương nắm quyền Tây Lương, đang đấu với nữ vương, nếu có trong tay đứa con gái độc nhất của hắn ta, không sợ không thể xúi giục quân thần Tây Lương bất hòa.
Nhưng làm sao để lừa gạt bảo bối của Nhiếp chính vương tới chứ?
7.
Nữ vương Tây Lương thích Cửu hoàng tử Nam quốc!
Thích đến mức hôn một cái sẽ vui vẻ sáng lên!
Sao Đại phi của ta hôn ta không sáng lên! Còn lải nhải nói có phải Cửu hoàng tử là dạ minh châu phải không?
Ta mới là được không! Là ta mới phải!
“Trọc” ở Lâu Lan nghĩa là bóng loáng, sáng chói, không nhiễm bụi trần!
Thật tức giận, hôm nay không ăn cơm! Ta muốn được dỗ.
8.
Biểu đệ lại cho ta một gậy.
Ta tung tin đồn hắn ta thích đàn ông.
Hừ.
Ai bảo hắn ta bắt nạt ta, còn nói ta có cãi mã đẹp mà não cún.
9.
Hai nước không giao chiến, khuê nữ của Nhiếp chính vương cũng gạt tới rồi.
Ta muốn bắt đầu yêu đương ngọt ngào.
10.
Hôm nay là ngày săn bắn.
Công phu của tiểu phô mai hóa ra lại lợi hại như vậy, ta không chiếm được thế thượng phong, bị nàng gây khó dễ.
Sau khi trở lại, tiểu phô mai treo một bức tranh.
Ta cau mày: “Đây là cái gì?”
“Tây Lương, công chúa, ai cũng có mười đại yêu thượng cổ bảo vệ, đây là, ta.”
Tây hải Lộc nữ lòng dạ ác độc, thống trị thế giới bởi vẻ đẹp của mình, thích nuôi dưỡng đàn ông trong cung, một khi mất đi hứng thú sẽ hút sát hại người không thương tiếc.
Ta: “…”
“Đại vương, thật tốt, biểu hiện, nếu không, ta sẽ thay chàng.”
Tiểu nha đầu, nàng cứ bắt nạt ta là một nhan khống đi.
Phiên ngoại hai: Đại quân Khác Thận thích đàn ông sao?
Hu hu hu.
Làm công chúa thật đáng ghét, gả đi rồi còn bị bắt nạt.
Hay là bắt nạt người khác.
Sau khi tiễn tỷ tỷ đi, ta ôm cổ Trọc Châu, vùi vào lòng hắn, ta cầm một cây cung nhỏ được khảm đá quý, đi săn cùng hắn.
Lúc đầu, Trọc Châu còn cười nhạo chiếc cung hồng nhỏ phát sáng của ta.
Đợi đến khi ta ta bắn ra tên, hắn không cười được nữa.
Ta vẫn ngoan ngoãn nói: “Đại vương, đây là, cuộc thi phải không?”
Hắn bĩu môi: “Ta không thể thắng nàng.”
“Yếu gà.” Ta quay đầu, lấy ra hai viên “Đại lực phác hoàn” trong tay áo ra, nghiêm túc nói: “Bổ, một bổ?”
Đại quân Khác Thận ở bên cạnh cười ra tiếng.
Trọc Châu tức giận: “Bổn vương không cần uống! Không uống!”
Đang ầm ĩ, một mũi tên đỏ xé gió bay tới, phi tới trước mặt Trọc Châu, vì trong lòng Trọc Châu có ta nên di chuyển bất tiện, mà ta ôm chặt hắn không để hắn chặn mũi tên này.
Đại quân Khác Thận vỗ ngựa chạy tới, phi lên bắt mũi tên trong không trung rồi quay lại ngồi trên lưng ngựa.
Sau đó có ba mũi tên từ ba hướng khác nhau bay tới, đều bị hắn ta ngăn lại.
Hắn ta nhìn máu đỏ trên mũi tên, rảnh rỗi nghịch chuông nhỏ trên đuôi mũi tên.
Biểu tỷ của ta đang cầm tay quay, mặc y phục Lâu Lan đứng trên ngựa, đôi môi đỏ mọng như lửa cháy, giống như ánh mặt trời ở nhân gian.
Đại quân Khác Thận lắp tên giương cung, chuẩn bị bắn trả mũi tên cho nàng ta.
Ta vội vàng kéo Trọc Châu chuẩn bị chuồn.
Võ công của biểu tỷ Nhược Cốc chỉ kém tứ tỷ ta.
Hai người bọn họ thần tiên đánh đau, sợ rằng người gặp nạn là hai tên yếu gà như ta và Trọc Châu.
Thời điểm này, ta không hóng chuyện, nhỏ giọng dặn dò Trọc Châu: “Đại, đại, đại…”
Trọc Châu hứng thú nhìn hai người bọn họ so chiêu: “Ta cá với nàng, nha đầu này rất lợi hại.”
“Phi!” Mưa tên biểu tỷ bắn tới đều bị hắn ta tránh được nhưng một viên đá Đại quân phất tay áo ném tới lại vô tình trúng đầu hắn.
Nửa câu sau của ta mới thốt được ra: “Đại… Vương, chạy đi, không, nếu không, không kịp!”
(Hoàn toàn văn)