Tây Lương Kiếp - Chương 3
13.
“Hu hu hu, Hức… Hu hu hu.”
Ta tức đến mức khóc nấc lên, không chỉ vì tam tỷ kéo hai má làm đau ta mà vì “lang quân” của ta không có mắt, lại cảm thấy má ta hồng hào đẹp hơn bình thường.
Trắng mắt khen ngợi màu sắc của loại phấn này.
Mắt mũi kiểu vậy? Ta không đánh phấn hồng, rõ ràng ta bị véo đến đỏ mặt!
Trọc Châu đưa cho ta một quả trứng gà, nói: “Được rồi, còn hơn là bị đánh.”
Ta khóc đến nghẹn ngào: “Nhưng… Nhưng chuyện đó không giống nhau…Tam tỷ, đánh ta, rất ít.”
“Tại sao? Bởi vì nàng khôn khéo hơn?”
“Bởi vì, ta. Nói chuyện, chậm, tỷ ấy đánh ta, lúc đó, tay ta đau lắm…”
“Phụt—” Trọc Châu che miệng cười ra tiếng.
Ta vô cùng tức giận, giơ quả đấm nhỏ nhào về phía hắn, để lại những vết răng trên người hắn.
Trong khi ta đang ra sức gặm thật mạnh, đột nhiên một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, ta cảm thấy có chút không đúng.
Làm sao hắn biết nữ vương Tây Lương của chúng ta có đam mê tát người? Sau đó hắn lại rút ra rằng bị bóp vẫn tốt hơn là bị đánh?
Còn chưa kịp nghĩ về điều đó.
Trọc Châu đã tiến tới ôm lấy ta một cách mạnh mẽ: “Ái phi, nàng muốn biết tại sao Đại quân Khác Thận không gần nữ sắc không?” Ta ngơ ngác gật đầu.
“Đó là vì –”
Hắn cố ý kéo dài giọng điệu, ta tròn mắt nhìn, vô cùng tò mò.
Trọc Châu khẽ cười, hôn lên môi ta: “Hắn thích đàn ông.”
14.
Lúc hắn ôm hôn ta, mắt ta trợn tròn.
Lúc ta báo cho tam tỷ tin tức này, mắt tỷ ấy cũng tròn như vậy.
Tam tỷ nhìn ra xa nơi Đại quân Khác Thận và Cửu hoàng tử đang đứng, chân mày nhăn thành một nút nhỏ.
“Chẳng lẽ hắn lại thích huynh đệ mình?”
Ta chớp mắt, ai? Ai là huynh đệ? Trọc Châu sao?
Hóa ra ta và Đại quân có cùng một người đàn ông sao?
Ta không thể lấy lại tinh thần sau trận đả kích này.
Trong lòng vô thức nghĩ tới đẳng thức tình yêu trong lòng, Đại quân Khác Thận thích huynh đệ, huynh đệ hắn ta lại thích ta, vậy chẳng khác nào Đại quân Khác Thận thích ta? Như vậy coi như ta đã hoàn thành nhiệm vụ ly gián rồi sao?
Nhưng ta không thích chia sẻ đàn ông cùng người khác…
Trong lòng bỗng cảm thấy mất mát, ta nhíu mày còn chặt hơn tam tỷ, không vui, ta không thích tin tức này.
Tam tỷ phủi tay, ra lệnh cho người đàn ông đứng sau lưng: “Đi tới phủ Nhiếp chính vương, nói Đại phi nhớ biểu tỷ, đưa Nhược Cốc tới đây.”
Nhược Cốc chính là con gái độc nhất của Nhiếp chính vương, thích ăn mặc như đàn ông, rất bá đạo, không kém gì so với tam tỷ.
Ỷ vào cha nàng ta nắm giữ chiều chính, nàng ta còn công chúa hơn các công chúa khác, mấy người nhóm chúng ta bị nàng ta bắt nạt không ít, bây giờ khó khăn lắm mới lập gia đình cách xa nàng ta, tam tỷ lại đưa nàng ta đến đây.
Ta cau mày: “Ta, không, thích nàng ta.”
Tam tỷ liếc ta một cái: “Muội còn muốn lang quân của muội không?”
Ta rụt cổ lại, chọc hai ngón tay, mắt ngấn lệ: “Muốn…”
Tam tỷ hừ lạnh một tiếng: “Dù là cong cũng được, thẳng cũng được, trên đời này không ai hiểu bằng Nhược Cốc.”
Ta khinh thường bĩu môi, tam tỷ trừng mắt, ta vội vàng cúi đầu.
Tam tỷ phiền lòng, lười nhìn dáng vẻ chó con của ta, lại gọi tứ tỷ tới: “Cho dù muội dùng biện pháp gì, cũng phải giết Triệu Cẩn Hoài cho ta.”
Ta ngạc nhiên: “Tỷ, tỷ. Không phải, thích, Cửu hoàng tử sao?”
Vẻ mặt không vui của tỷ ấy giống y như đúc ta, mùi chua như được cất từ một thùng bay ra ngoài.
Thật ra thì chúng ta cũng không hiểu, rõ ràng tam tỷ rất quan tâm Cửu hoàng tử nhưng ý định giết hắn ta còn kiên định hơn bàn đá.
Mà tam tỷ lại nghiêm túc cho ta câu trả lời: “Trên đời này không có người đàn ông nào có thể làm phiền lòng nữ vương nên hắn không thể sống.”
Ta và tứ tỷ cúi đầu, sùng kính hành lễ với tỷ ấy.
Tỷ tỷ, tỷ nói không sai.
Nếu không tỷ ấy cũng không là nữ vương.
15.
Dưới áp lực của tỷ tỷ và Trọc Châu não sự nghiệp của ta buộc phải hoạt động.
Vì không lâu sau, ta sẽ nghênh đón biến cố chính trị đầu tiên.
Biên giới rối loạn, Đại quân Khác Thận cải trang Trọc Châu trấn giữ trong cung.
Còn Trọc Châu ôm ta chạy giữa sa mạc và thảo nguyên, né tránh phục kích.
Lúc này ta mới phát hiện tâm tư đàn ông thật thâm trầm.
Hắn lợi dụng ta, lợi dụng thân phận của ta, lợi dụng nanh vuốt của ta.
Hiện tại có ba cường quốc, Nam quốc, Bắc quốc, Tây Lương.
Ta là công chúa Tây Lương có địa vị và thân phận cao quý.
Nếu ta xảy ra chuyện, nhất định các tỷ tỷ sẽ không buông tha, Lâu Lan chỉ là một quốc gia nhỏ vừa mới độc lập, làm sao có thể trụ được trước sự tấn công của Tây Lương.
Vì vậy cho dù triều đình Lâu Lan có bất hòa, có muốn đánh chết Trọc Châu.
Nhưng không ai dám làm tổn thương ta.
Trọc Châu ôm ta đón phục kích, giống như ôm một kim bài miễn tử.
Hơn nữa cách đây không lâu ta đã đánh giá qua lực lượng canh phòng của mình, phát hiện ra những gián điệp Lâu Lan sắp xếp vẫn chưa bị giải quyết, cơ bản là những vương công quý tộc đó không đồng tình với quan điểm chính trị của Trọc Châu.
Giống như nhà của Đại quân Khác Thận, kim đâm không trúng nước đổ không lọt.
Chỉ cần hắn ta thấy không hợp ý, hắn ta sẽ giải quyết bọn họ, đẩy chuyện gián điệp Tây Lương lên người ta.
Đúng là một âm mưu chuyển hướng rắc rối tốt!
Nhưng công chúa Tây Lương là ta, cũng không phải người ăn chạy.
16.
Có ta “tương trợ”, trên người Trọc Châu bị thương không ít, cuối cùng cũng “bình an” đến biên giới.
Phần lớn khu vực biên giới đều bị quân đội của hoàng thúc hắn chiếm đóng, hầu hết đều là phe cánh phía Bắc.
Bất mãn với việc Trọc Châu thuận lợi kết thân với Nam quốc và Tây Lương, sau khi hắn lên ngôi không ngừng hành động.
Hắn thay vương bào Lâu Lan, đứng trên cổng thành, đối mặt với một nhóm tướng sĩ hắn vừa uy nghiêm, khẳng khái lại càng mãnh liệt.
Tóm lại, sau khi đứng đắn nói ra những lời hùng hồn như vậy cũng khiến nhóm người bên dưới bối rối.
Tất cả rối rít đặt dao, kiếm, cúi đầu phục tùng hắn.
Ta tức giận chuẩn bị quay về lều sẽ cắn hắn lần nữa.
Dựa vào đâu hắn lại có miệng lưỡi lanh lẹ như vậy mà ta không có!
Ông trời thật không có mắt! Tích đức vô dụng!
Mỗi lần hắn đến từng nơi để làm dịu lòng người, ta lợi dụng việc biên giới không có người canh giữ, cưỡi ngựa giả vờ đi bộ nhưng thực chất là để kiểm tra biên phòng Lâu Lan.
Trước khi tam tỷ rời đi, ta đã đưa bản đồ quốc phòng cho tỷ ấy, tam tỷ nhìn thấy thì cau mày, sau đó giơ tay cho ta một cái cốc đầu.
Ta ôm đầu mắt ngấn lệ, giận mà không dám nói gì.
Tỷ ấy bẹo má ta: “Muội lấy được cái gì đây? Mười dặm giang sơn cẩm tú sao? Bí mật quân phòng ở đâu?”
Ta nước mắt lưng tròng nói: “Lâu Lan, địa thế đặc thù, chưa có, quân phòng, a…”
Con mẹ nó, đau quá, thật là oan uổng.
Ta đã kiểm tra nửa tháng, lúc này cảm thấy thật oan uổng.
Lâu Lan có địa thế chiến lược, thương nhân các nước qua lại không dứt, phần lớn các thông đều có võ trang, binh lính biên phòng cũng là nửa quân nửa thương.
Có quan hệ mật thiết về lợi ích kinh tế, cho nên họ càng phải bảo vệ an toàn của thành trì cẩn thận hơn.
Lâu Lan, thật sự không có quân phòng.
Có thể tam tỷ cũng không biết, rốt cuộc thứ các tỷ ấy muốn là cái gì?
17.
Ta ôm mối nghi ngờ này, bị Trọc Châu ôm về cung điện.
Không ngoài dự đoán của ta, mượn danh tiếng của ta, nanh vuốt của ta, hắn đã thay thế người từ trên xuống ở Lâu Lan thành người của mình.
Phụ nữ Tây Lương ghi thù dai nhất.
Đối mặt với việc may hỷ phục cho người khác, tỷ tỷ lại vô cùng bình tĩnh chấp nhận, hơn nữa chỉ cần ta làm Đại phi, không cho phép ta gây chuyện.
Ta biết các tỷ ấy, ba tỷ tỷ nhất định phải lấy được thứ họ muốn.
Quả nhiên không lâu sau, vì nước Ngạo đã nhanh chóng chiếm lấy Hải Hoàng, số lượng thuộc địa xâm lược được ngày càng tăng.
Hai nước Nam Bắc cùng một vài quốc gia cường thịnh nhỏ cùng mời Tây Lương, Cửu hoàng tử cũng đích thân đến Tây Lương đưa ra đề xuất: “Chính sách Lục á cộng vinh.”
Cửu hoàng tử là người chủ trì, mời các quốc vương, kiểm kê tài nguyên, cùng nhau chống Ngạo tới xâm lược.
Ta vùi đầu trong lòng Trọc Châu, nhìn danh sách thành viên.
Tam tỷ ta, Cửu hoàng tử, Thái tử Bắc quốc, Trọc Châu, Vạn Nô vương, Đại Nguyệt thị phía đông, Thủ lĩnh hải tặc Thanh phu nhân, thậm chí còn có Nhiếp chính vương của Tây Lương ta, Vương thế tử và Tô đại cô nương giàu nhất Bắc quốc…
Ta không khỏi tặc lưỡi, những người này tụ tập với nhau, không phải là Lục á cộng vinh, rõ ràng là câu lạc bộ lưu manh lớn nhất.
Hải Hoàng cũng thật xui xẻo mới chọc tới nhóm người này.
Ta ngửa đầu nhìn hắn: “Giáp, hội đàm Giáp thân, ta… Có thể, đi không?”
Trọc Châu mỉm cười: “Có thể đi nhưng nếu có cãi nhau, nàng sẽ sốt ruột.”
18.
Ta cũng đang suy nghĩ đến điều này.
Không chỉ không theo kịp, nếu ta phản ứng chậm, người cũng bị mất.
Ta nép mình phía sau cây cột, né tránh ám khí rồi tổng kết lại hội đàm này một lần.
Bọn họ tiến hành trò chuyện—Tam tỷ tức giận trực tiếp kéo tóc Trọc Châu.
Thẳng thắn trao đổi ý kiến – Thanh phu nhân dùng kiếm suýt nữa cắt đứt giống nòi Vạn Nô vương.
Hội đàm hữu ích— Cửu hoàng tử, Thái tử Bắc quốc, Vương thế tử không ngừng dò xét binh lực các nước nhau để trở về tính toán bố trí phòng thủ.
Tuy nhiên nói về điều kiện, các nước đều có thái độ dè chừng…
Cho đến cuối cùng, những vị này tranh cãi mệt mỏi xong thì trừng mắt nhìn nhau thở.
Ta ôm mình bỏ chạy, rất sợ tam tỷ giận cá chém thớt, béo mặt ta.
Nhưng ta vẫn hơi nghi ngờ, Tây Lương thực sự rất mạnh mẽ nhưng cũng cùng hai nước Bắc Nam là ba chân đỉnh lập.
Sao tỷ ta lại ngồi ở bên trên?
Là vì tỷ ta là quân vương, còn hai người kia là Thái tử sao?
“Là vì ta đã đánh cắp thiết thuật của Lâu Lan, chống lại Hải Hoàng cần vũ khí cứng rắn chắc chắn hơn nên bọn họ không thể không cầu xin ta.” Tam tỷ giơ tay chống trán, cười như một chú mèo trộm thịt sống.
Ta ngẩn người nhìn tỷ ấy, tỷ ấy trộm từ khi nào? Sao ta ở Lâu Lan lại không biết.
Tâm trạng tam tỷ rất tốt nên cũng kiên nhẫn hơn, híp mắt chỉ cho ta ván cờ này của quân vương.
“Tiếp giáp Nam Bắc có một Diêm vương Thần tài, chuyên cướp bóc của người giàu, tàn sát những nhà có tật xấu, hắn ta còn xây cho mình một mộ địa, sau khi hắn ta chết sẽ chôn mình trên thảo nguyên, lấp đất án táng, rải hạt cỏ xuống, đợi mùa xuân tới giá thổi, có là Đại la Thần tiên cũng không tìm ra hắn. Cửu hoàng tử từng bị bắt làm con tin ở Bắc quốc, đã học phong thủy nhiều năm, mới tìm được nơi giấu bảo vật hắn ta cất giấu.”
“Để không bị phát hiện đang tìm bảo vật nên đã chia nhóm nhiều lần, Cửu hoàng tử sắp xếp nhân lực bí mật đưa từng chút về Nam quốc nhưng hắn không ngờ, dù hắn có giỏi phòng thủy nhưng đại tỷ lại phát hiện, cho nên ta đã phái người đi thăm dò, phát hiện được lỗ thủng này, đây có thể là chuyện tốt sao? Sau đó ta đã thương lượng cùng các tỷ tỷ, chúng ta sẽ cướp cổ tịch và bảo vật trên đường vận chuyển.
Trong bộ sưu tâm của một cự phú ở Lâu Lan, ta tìm được thiếc thuật, đáng tiếc, Tây Lương chúng ta không có sẵn khoáng chất, cho nên ta buộc phải gả muội, thầm xúi giục nổi loạn ở biên giới, lại sắp xếp người vào cung, cho họ chiếm dục tinh lực của ta, lặng lẽ khai thác những khoáng thạch được ghi lại trong cổ tịch.”
Ta há hốc mồm, hóa ra tam tỷ dùng ta để giương đông kích tây…
Bề ngoài để ta làm đủ chuyện ở Lâu Lan, mục đích là thu hút sự chú ý của Trọc Châu, đồng thời bí mật cho người đi đào mỏ.
Ngay cả muội muội ruột cùng không biết gì, làm tay súng, đây là chuyện người thường có thể làm sao?
Ta ai oán nhìn tỷ ấy, tam tỷ gãi đầu: “Tỷ không coi muội như một nhân tài hữu dụng để giao phó trách nhiệm nặng nề…”
“Coi như muội, cầu xin tỷ, trước, để, muội làm… Người đi.”