Tây Lương Kiếp - Chương 2
7.
Ta không thích Trọc Châu…
Hắn quá bám người.
Đặc biệt là khi giận dữ thì càng bám người.
Tại sao ta biết hắn giận?
Bởi vì suốt đêm người đàn ông này cứ bĩu môi hỏi ta: “Ta kém ở đâu chứ?”
Ta biết rõ là vì ta đã nhìn Đại quân Khác Thận nhiều hơn vài lần, hắn ghi thù.
Nhưng nhìn thân pháp của hắn, rõ ràng là lười luyện công, không nghiêm chỉnh bằng Đại quân kia.
Hơn nữa ta kết hôn còn mang theo nhiệm vụ, vốn dĩ là để khiêu khích huynh đề họ mâu thuẫn.
Ta nheo mắt an ủi hắn: “Đây đâu phải… Chuyện gì, to tát đâu, thực sự… Không được… Thì cùng nhau, chơi đi.”
“?” Thấy người đàn ông sắp phát điên.
Ta vội vàng bổ sung câu tiếp theo: “Ta, cưỡi ngựa, cũng khá lắm.”
Hắn mới bình tĩnh lại.
Trừng mắt hỏi ta: “Nàng thật sự có bốn mươi diện thủ?”
Ta gật đầu, thấy hắn sắp nổi cáu, ta vội vàng nhét ngón tay vào miệng hắn, cố gắng an ủi: “Nhưng ta đều, không thích.”
Trọc Châu ngậm ngón tay ta, coi như núm vú giả để chơi, cuối cùng cũng yên lặng.
Ta đảo mắt nhìn màn giường.
Mẹ kiếp, người ta nói gả đi sẽ khác, hóa ra là thật, ta nói chuyện cũng nhanh hơn.
Cái tật xấu mười sáu năm không chữa được này, mới có đàn ông hai ngày, đã khỏi hơn một nửa rồi.
Tam tỷ thật không nói đạo lý, chỉ bảo ta đến làm gián điệp, chứ đâu có nói để ta trông trẻ.
Người đàn ông này thật khó dỗ dành.
May mà ta xinh đẹp, chỉ cần nắm tay là bắt chẹp được hắn.
Chống eo một lúc, không hổ là ta.
8.
Ta thực sự không hiểu, làm sao một vị quân vương lại có đầu óc yêu đương được?
Ta muốn gì hắn cho nấy, Sơn hà đồ, nói cho xem là cho xem.
Đại quân Khác Thận cũng không hiểu.
Hắn ta nhíu mày nhìn Trọc Châu, lý do Trọc Châu đưa ra giống hệt tứ tỷ não chó của ta: “Vì nàng ấy đẹp.”
Ta thấy vẻ mặt Đại quân Khác Thận như muốn đánh người giống hệt đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ.
Thật không thể nói khác, lý do của họ chẳng có gì sai.
Làm ta cũng mất tự tin.
Vừa rồi dễ dàng có được Sơn hà đồ, ta còn nghi ngờ có điều gì khả nghi, giờ ta chỉ nghi ngờ đầu óc hắn là cục bông.
Đại quân Khác Thận tức đến nỗi mặt tái xanh, ta khôn ngoan rút lui.
Gió thổi vài câu nói mơ hồ từ trong điện ra.
“Ngài cẩu thả như vậy, không sợ nàng ta là gián điệp đến giết ngài sao?”
“Nàng ấy đẹp như vậy, lại là vương nữ Tây Lương, giết ai không giết, chắc chắn là trong lòng có ta nên mới hạ mình đến giết ta.”
Ta chép miệng, thật muốn giới thiệu tứ tỷ cho hắn.
9.
Dù sao thì điểm này Trọc Châu nói cũng đúng.
Lâu Lan là nước nhỏ nằm giữa thảo nguyên và sa mạc.
Trước kia từng là chư hầu của phương Bắc, cưới một vương nữ Tây Lương như ta có chút không xứng.
Nhưng sau khi Trọc Châu lên ngôi, đánh nhau với phương Bắc, thoát khỏi thân phận chư hầu.
Vì thế, đám cưới của ta do triều đình Lâu Lan tổ chức nhưng ba tháng sau, lễ phong Đại phi, các nước sẽ đến chúc mừng, cho vị tân vương này thể diện.
Các tỷ tỷ của ta tất nhiên cũng sẽ đến.
Ta không nhớ các tỷ tỷ mấy, ta quan tâm Cửu hoàng tử Triệu Cẩn Hoài của Nam quốc hơn, người đã làm tam tỷ mê mẩn.
Tứ tỷ phụ trách trông coi Long Phượng.
Tam tỷ đã nhiều lần ra lệnh cho tứ tỷ nhất định phải giết Cửu hoàng tử.
Ta và tứ tỷ không hiểu: “Cửu hoàng tử đã làm gì chọc đến tam tỷ vậy?”
Tỷ ấy nghiêm túc đáp: “Mỗi lần thấy hắn, tim ta thắt lại, cả người tê dại, nhất là khi hắn ta cười, nhìn thấy hắn đầu ta đau nhức.”
Ta: “…”
Tứ tỷ: “…”
Không hổ danh là nữ vương.
Các thiếu nữ khác thấy đàn ông tim đập loạn xạ: Trời ơi! Chắc là định mệnh của ta rồi, ta vừa gặp đã yêu.
Nữ vương nhà ta thấy Cửu hoàng tử tim đập thình thịch: Người này chắc đến hại ta, giết quách đi, tránh để lại hậu hoạn.
Thật là… Chẳng có tật xấu nào.
Ta còn muốn lạy tỷ ấy một cái.
Nhưng ta cũng tò mò, không biết chàng trai ấy đẹp như thế nào mà khiến tam tỷ nhìn một cái đã phát run.
Lần này cuối cùng ta cũng được gặp Cửu hoàng tử nổi tiếng.
Sau đó, cũng là lần đầu tiên ta nói trọn một câu trôi chảy nhất trong đời: “Đây chẳng phải là ánh trăng sáng hóa thành tinh sao?”
Sao trên đời lại có người đàn ông dịu dàng trong trẻo như vậy, chỉ đứng đó thôi, lặng lẽ như ánh trăng.
Dáng vẻ đó ta thấy cũng mê mẩn.
Nữ vương có điểm gì hơn người khác chứ? Là ai cũng chịu không nổi!
10.
Ta với tứ tỷ từng đoán chắc tam tỷ thích Cửu hoàng tử, chỉ là tỷ ấy không biết.
Đến khi gặp lại ở Lâu Lan, tam tỷ vẫn không chịu thừa nhận.
Thật tình, trời Tây Lương ta có sập, cũng có miệng tam tỷ chống đỡ.
Con vịt cứng đầu này vẫn khăng khăng, cãi cố với tứ tỷ:
“Đàn ông chứ có phải trái cây đâu, gặm hai miếng là thôi.”
Tiếng kêu của tứ tỷ thấu tận trời xanh: “Nhưng người ta gặm xong cũng đâu có phát sáng! Tỷ nhìn tỷ xem! Cũng sắp khiến muội mù rồi!”
Ta từ sau cột thò đầu ra, nhìn người đẹp trong y phục nữ vương, như được phủ một lớp ngọc trai, cả người sáng lấp lánh, còn là màu hồng ánh kim lấp lánh.
Ta liếm môi, Cửu hoàng tử này có phép thuật gì vậy, là dạ minh châu thành tinh? Sao hôn hai cái mà người sáng lên được?
Thật muốn nếm thử…
Nhưng ta lại liếc nhìn tam tỷ, vô thức sờ mặt mình.
Ttừ trước đến này nếu có thể động thủ tam tỷ sẽ không ồn ào, từ bé đến lớn, cái tát của tỷ ấy công bằng cho tất cả chúng ta.
Đúng là bạo quân, người ta đều nói gần vưa như gần cọp, hầu bạo quân như ôm thuốc nổ.
Ta nghĩ nếu ta dám hôn, tam tỷ sẽ đánh gãy chân ta mất.
Cửu hoàng tử được tam tỷ thích, cũng là xui xẻo tám đời.
Nhưng huynh ấy đẹp thật, ta vẫn muốn chọc thử một cái.
Hu hu hu, thèm thì thèm mà sợ, phải làm sao đây, trực tuyến chờ câu trả lời, khẩn cấp.
11.
Khi ta đang buồn bã ném những viên đá nhỏ, ta cảm thấy cả đời này mình không thể chạm tới Cửu hoàng tử.
Đột nhiên, ta có cảm giác có một cặp mắt nóng rực đang gián chặt sau lưng ta.
Quay đầu lại, ta thấy sắc mặt bất mãn của một người đàn ông.
Đến lúc này, ta mới kịp phản ứng lại, nam nhân đẹp như vậy trong nhà ta cũng có một người.
Mặc dù hắn thuộc kiểu người phóng khoáng sôi nổi, không được dịu dàng như Cửu hoàng tử nhưng cũng coi như vẫn chấp nhận được.
Ai… Ta than thở… Lại nhìn xuống vũng nước nhỏ trước mặt, tự nhủ: Đời này ai mà có thể vừa có được người đẹp đẫy đà lại vừa được cả người mảnh mai cơ chứ?
Có một trái dưa thì cứ gặm tạm thôi.
Trọc Châu tiến lại gần, đôi mắt đẹp rũ xuống thành một đường thẳng, bĩu môi chất vấn ta: “Đều là cùng một mẹ, tại sao các tỷ muội lại không xinh đẹp như nàng chứ?”
Ta gãi gãi má mình, trả lời chắc nịch: “Bởi vì, cha, không cùng một người.”
Vì để sinh được một hoàng thái nữ mẫu hoàng đã tuyển chọn hàng trăm nam nhân vào hậu cung, cha của Tam tỷ chính là người được sủng ái nhất.
Nghe các mama trong cung nói, cha của Tam tỷ vô cùng si mê mẫu hoàng, mỗi lần phục vụ xong, cả người như sáng rực lên.
Ta nghĩ đến gương mặt liễu yếu đào tơ của cha mình, không khỏi cảm thán, ngoài việc ban cho chúng ta ba tỷ muội dung nhan tuyệt mỹ nhất Tây Lương, thì về phương diện trí tuệ, ông ấy thực sự không có gì nổi bật.
Trọc Châu có vẻ không tin lời ta nói, ta cũng bắt đầu cảm thấy phiền.
Sao mà cái người được gọi là “lang quân” này lại nhiều chuyện vậy chứ?
Trước kia trong cung, bốn mươi người đàn ông đều quỳ gối hầu hạ ta, thực ra đến giờ ta vẫn không phân biệt được ai với ai.
Còn hắn thì sao? Không chỉ ngày nào cũng lảng vảng trước mặt ta mà còn hỏi hàng triệu câu hỏi, không trả lời thì cứ lải nhải mãi.
Nhưng ta lại không thể đánh hắn, chửi nhau— ta, ta, ta thật sự không thể thắng hắn được.
Ta rất tức giận nên đã cắn lên mặt hắn để hằn lên một vết dấu răng.
12.
Trước lễ sắc phong của ta.
Tam tỷ hỏi ta việc xúi giục Trọc Châu gây bất hòa với Nam quốc đã tiến triển đến đâu rồi.
Ta không màng đến vẻ uy nghiêm của Đại phi, rúc vào góc ghế như một con mèo: “Rất… Rất tệ.”
Đại quân Khác Thận không gần nữ sắc mà ta lại bị Trọc Châu quấy rầy liên tục.
Chỉ có một số ám vệ và sát thủ ta mang theo, đã trà trộn vào phủ của vài vị trọng thần, chỉ chờ tỷ tỷ ra lệnh là sẽ ra tay tiêu diệt những nhân vật trụ cột của Lâu Lan.
Đối với tiến độ của ta, tam tỷ có phần không hài lòng.
Nàng ấy nhướn cao mắt phượng, khí thế vô cùng áp đảo khiến đối phương phải tự hiểu.
Nhưng sau khi thành thân, dũng khí của ta lớn hơn một chút, ta quay lưng lại, lầm bầm nói: “Nam Quốc, hoàng tử, không gần, nữ sắc, không phải tỷ cũng không thu phục được Cửu hoàng tử… Ách ưm, ưm! Đau… Đau quá…”
Tam tỷ dùng ngón tay thon dài véo má ta, kéo ta đứng dậy.
Tỷ ấy không chút lý lẽ mà mắng ta: “Ai cho phép muội nhắc đến Cửu hoàng tử mà lại úp mở như vậy hả? Nói lại từ đầu! Nếu muội không nói rõ ràng thì không xong với ta đâu!”
Ta: “?”