Tây Lương Kiếp - Chương 1
1.
Nữ vương Tây Lương đời trước sinh được mười người công chúa.
Ta và lục muội, thất muội sinh ba, cùng sở hữu gương mặt xinh đẹp nhất của Tây Lương.
Hai muội muội đều rất lanh lợi, chỉ có ta làm gì cũng chậm chạp.
Tháng trước, tam tỷ gọi chúng ta đến, nói muốn chọn một công chúa để kết thân với Lâu Lan.
Lục muội và thất muội bĩu môi, phồng má: “Đại tỷ là Tế tư nên không thể lấy chồng, nhị tỷ là Quốc sư phải đối phó với cha con Nhiếp chính vương, vậy chẳng phải nên để tứ tỷ đi sao.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói vị Đại vương đó không chỉ tàn bạo, mà tên còn có chữ “Trọc”, ai mà biết có tóc hay không… Ối!”
Tam tỷ từ án thư đi xuống, cho mỗi người một cái cốc, nghiêm nghị mắng:
“Quả nhân đang hỏi các muội ai đi, không phải đang báo cáo cho các muội!”
Lục muội và thất muội che mặt khóc thút thít, trốn sau cột rồng co rúm lại thành hai cục bánh nếp, không dám hé răng nửa lời.
Đôi mắt phượng sắc bén của tam tỷ nhìn về phía ta: “Tiểu Ngũ, muội nói xem ai thích hợp đi nhất?”
Ta chớp mắt: “Ta… Ta… Ta…”
Tam tỷ xoa đầu ta: “Không tệ, Tiểu Ngũ, được lòng trẫm nhất.”
Sau đó, ta bị tỷ tỷ nhét vào kiệu hoa.
Cho đến khi rèm kiệu được vén lên lần nữa, ta mới thốt ra nửa câu sau: “… Không dám đi.”
Người đàn ông trẻ mặc áo đỏ vén rèm kiệu chớp mắt tò mò.
“Nàng nói gì vậy?”
Ta hơi ngẩn người trước dung mạo tuấn mỹ của hắn, mở to đôi mắt tròn xoe thán phục:
“Ngươi… Ngươi… Có tóc.”
Hắn cười nhẹ, nghiêng đầu, chuỗi ngọc mã não đỏ xen lẫn trong mái tóc đen phát ra tiếng leng keng như một dòng suối đang chảy.
Ta bối rối trước gương tuấn tú này đến nỗi không biết đây là đâu, ngốc nghếch đưa quả mừng đã ôm suốt đường ra: “Ngươi… Ăn lê.”
2.
“Vậy ra khi công chúa Tây Lương của các nàng kết hôn, đều dùng lê làm quả mừng sao? Thật là may mắn đấy.”
Sau khi uống rượu giao bôi, người đàn ông cao lớn vừa chơi đùa với quả lê xanh, vừa tỏ vẻ thích thú, bộ y phục đỏ trên người hắn trông vừa sáng sủa lại đẹp mắt.
Lúc này ta mới hoàn hồn, mặt đỏ ửng, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ… Nói… Ý nghĩa… tốt.”
Hắn cười khẩy một tiếng, hai tay nắm lấy mép giường hỉ, chọc vào má của ta trêu chọc: “Nữ vương bệ hạ còn nói gì nữa?”
Ta chớp mắt, nghiêm túc nhớ lại: “Tỷ tỷ nói… Ngươi là… Vương… Vương…”
Người đàn ông thấy dáng vẻ ngốc nghếch của ta, tâm tình rất tốt, thậm chí còn mỉm cười: “Đúng vậy, xin tự giới thiệu, tên ta là Trọc Châu, là tân vương của Lâu Lan, không biết khuê danh của Đại phi là gì?”
Ta bĩu đôi môi đỏ hồng của mình, không hài lòng vì bị hắn cắt ngang, ấp úng không nói lên lời.
Nhưng người đàn ông lại tỏ ra rất hứng thú, thậm chí không cởi vạt áo đang buộc vào nhau mà đè ta xuống, khi cằm hắn cọ vào má ta mềm như phô mai của ta, ta mới cố gắng thốt ra hai chữ còn lại: “… Bát đản.”
Trọc Châu: “Nàng tên Bát Đản???”
“Ngươi… Ngươi gọi.”
Ta hơi sốt ruột, nghĩ rằng dù sao nói cũng không rõ ràng, chi bằng trực tiếp làm chính sự.
Ta túm lấy cổ áo hỉ phục của hắn, khéo léo lật người, đổi vị trí với hắn.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai phản chiếu dưới màn đỏ, ta nhớ đến lúc rời xa quê hương.
Tam tỷ bảo phải mê hoặc hắn, khiêu khích hắn bất hòa với Nam quốc.
Đại tỷ ra lệnh cho ta lấy được Sơn hà đồ và bí mật quân phòng của hắn.
Chỉ có nhị tỷ quan tâm liệu ta có bị bắt nạt không, nên đã đưa cho ta một lọ phấn độc, nói rằng nếu hắn ép buộc động phòng thì hãy hạ độc hắn.
Ta xua tay lên sốt ruột muốn biện bạch, chúng ta, công chúa Tây Lương, cuộc sống buồn tẻ chỉ thích chăm sóc dạy bảo đàn ông, chuyện này ai ép buộc ai còn chưa rõ.
Nhưng vì càng sốt ruột ta càng không nói thành lời, kèm theo đó là ba chữ bị mắc kẹt trong cổ họng.
Ta không thể diễn đạt được ý nghĩ của mình, chỉ có thể để mặc các tỷ muội không ngừng lẩm bẩm đưa ta lên kiệu hoa.
Nhưng cũng may, vận may của ta cũng không tệ.
Người đàn ông này trông rất đẹp mắt, không, không gặm… ngu sao mà không gặm.
Ta cúi người xuống, nắm lấy cằm hắn: “Được, được, biểu hiện.”
Trọc Châu: “???”
Ta cũng không quan tâm hắn đang ngẩn người ra, nhanh chóng sờ tìm con dao cong trong ngực hắn, cởi y phục, tiện tay ném mê hồn độc mà nhị tỷ đưa cho ta cùng với hỉ phục ra ngoài.
Trọc Châu: “…”
3.
Sáng sớm hôm sau.
Trọc Châu kéo chăn, ngơ ngác nhìn ta đang chải tóc trước bàn trang điểm.
Hắn kinh ngạc hỏi: “Vậy nàng chỉ nói chậm thôi sao?”
Ta suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nghiêm túc.
Sau đó ta tiến lại gần an ủi hắn: “Đại, Đại Vương… Lần đầu… Bị phụ nữ… Bắt nạt, tâm tình… Khó tránh khỏi… Hơi phức tạp… Là bình thường.”
Trọc Châu: “…”
Ta vuốt ve tóc hắn: “Chúng ta… Tây Lương… Đều như vậy… Quen… Sẽ tốt thôi…”
“…”
4.
Phu thê ta thu xếp gọn gàng, cùng nhau lên triều.
Cung nữ trong cung, các quan lại và vương hầu quý tộc, đều đang chờ đón ở đây.
Ta mặc y phục vũ sa của Đại phi Lâu Lan, được mọi người hành lễ.
Khi người đàn ông đứng đầu ngẩng đầu lên, ánh mắt ta bất giác bị thu hút.
Tóc mai bay vào lông mày, trông vô cùng tuấn tú.
Mắt ta sáng lấp lánh, ngay lúc này muốn chạy xuống điện, nắm lấy tay hắn ta rồi khen một câu: “Thần, thần, tiên giữa nhân gian…”
Ánh mắt ta như một chiếc lưỡi, men theo tay áo, liếm đi liếm lại một cách phóng túng trên cánh tay người đàn ông.
Trọc Châu ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Đẹp không?”
Ta gật đầu: “Đẹp… Đẹp… Cực kỳ.”
“So với ta thì sao?”
“So với ngươi, công phu tốt hơn, yếu gà.” Nhìn ngươi là biết là một kẻ lười luyện công.
“?”
Các vương nữ Tây Lương đều giỏi võ công, dù ta không có thiên phú như tứ tỷ.
Nhưng cũng nhìn ra được người đàn ông này, có nội lực cao hơn Trọc Châu một bậc.
Người Thảo Nguyên chú trọng bộ pháp, người Trung Nguyên mới luyện cả nội lẫn ngoại công.
Hắn nghiêm chỉnh, đúng mực như vậy, không giống người Lâu Lan mà giống người Nam quốc hơn.
Từng nghe qua Lâu Lan có một Đại quân được trọng dụng, là huynh đệ tốt của Trọc Châu, có lẽ chính là người đàn ông này.
Tam tỷ đã dặn rằng người đàn ông này là cầu nối quan hệ giữa Lâu Lan và Nam quốc, bảo ta phải chú ý.
Ta chỉ vào hắn ta, nói với Trọc Châu: “Tối nay, ta muốn hắn ta, thị tẩm.”
Trọc Châu: “Ta cưới nàng là để nàng làm cha ta à? Nàng còn lật thẻ nữa?”
Ta nghiêng đầu, nói một cách nghiêm túc và ngoan ngoãn: “Đàn ông, hào phóng, chút đi.”
5.
Trọc Châu nhìn lòng bàn tay mình, nắm lại rồi mở ra, mở ra rồi lại nắm lại.
Sau đó lại cúi đầu nhìn xuống, lẩm bẩm: “Ta… Yếu sao? Đâu có…”
Đại quân Khác Thận nhìn hắn, bất đắc dĩ cười: “Vương thúc có hàng trăm phi tần, đều nhờ vào một bài thuốc bí truyền, tên là: Đại lực phác hoàn. Nếu Đại vương không tự tin hay để ta đến phòng ông ấy xin cho ngài hai viên?”
Trọc Châu liếc nhìn hắn ta, đấm một quyền vào vai, kéo hắn ta đi cưỡi ngựa, cứ thế kéo Đại quân ra khỏi tầm mắt ta.
Ta nhìn bóng lưng hai người, tặc lưỡi một cái, “Đàn… Đàn ông, thật nhỏ mọn.”
6.
Buổi tối, người thị tẩm tất nhiên vẫn là Trọc Châu, ta rất chán ghét, hôm qua động phòng vẫn còn hơi mệt, ta không thích gặm cùng một quả hai lần, đặc biệt là khi hắn thuộc kiểu cực kỳ tiêu hao, khó nhai.
Thái giám không nói lên lời: “Đại phi, người phải hầu hạ Đại vương chứ.”
Đôi mắt trong veo của ta ngập tràn nghi hoặc: “Nhưng, chúng ta, Tây Lương. Đều là… Đàn ông… Hầu hạ ta.”
Thái giám nói: “Trong cung có thị vệ canh cửa hầu hạ là điều bình thường.”
Ta lắc đầu, nghiêm túc sửa lại cho ông ta: “Không phải, thị vệ. Là diện thủ*.”
(*) Diện thủ: Chỉ nam nhân dùng gương mặt, sắc đẹp hầu hạ người ta.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ông ta, ta đưa bốn ngón tay nhỏ nhắn mềm mại ra: “Ta có… Bốn mươi người.”
Thái giám và nhóm cung nữ mở to mắt, như thể vừa thấy ma.
“Bốn mươi người đàn ông???”
Ta nghiêm túc gật đầu.
Thực ra từ ta trở xuống, mỗi người chúng ta đều có bốn mươi diện thủ, mẫu hoàng có mười người con gái chúng ta.
Đại tỷ thanh cao lạnh lùng, là Tế tư của đất nước, phụ trách các nghi lễ tế tự thần linh.
Nhị tỷ túc trí đa mưu, hiện đang giữ chức Quốc sư, phụ tá triều chính.
Tam tỷ theo tiến cử của Nhiếp chính vương kế vị ngai vàng, trở thành nữ vương trẻ tuổi nhất.
Các tỷ tỷ đều cực kỳ thông minh.
Nhưng đến tứ tỷ, không biết có phải vì mẫu hoàng sinh đến đây thì hết sức hay không, phong cách đột ngột thay đổi, chỉ cần yêu rồi thì lý trí sẽ không quay lại được.
Dẫn đến năm sáu bảy tám chín mười người còn lại, ai cũng xinh đẹp nhưng não chó.
Khi ta còn nhỏ, có một thiếu niên sát thủ lẻn vào hành cung để ám sát tứ tỷ.
Ban đầu tứ tỷ còn cầm dao định chém nhưng vừa thấy gương mặt thiếu niên đó, tứ tỷ lập tức bị mê hoặc.
Không chỉ tự mình đầu hàng, khi các tỷ tỷ khác đến định kết liễu tên sát thủ, tứ tỷ còn dang rộng tay che chắn trước người thiếu niên như bảo vệ chim non, hùng hồn hét với mọi người: “Chắc chắn trong lòng huynh ấy có muội nên mới không quản đường xa đến giết ta.”
Đại tỷ: “?”
Nhị tỷ: “…”
Tam tỷ trực tiếp hơn nhiều, tỷ ấy tiến lên cho tứ tỷ một cái tát, rồi đưa thiếu niên đó vào hậu cung của mình.
Sau đó… Sau đó, ba tỷ tỷ sợ chúng ta cũng như vậy.
Họ không nhiều lời liền rút núm vú giả của chúng ta, sắp xếp cho mỗi người bốn mươi người đàn ông hầu hạ, để chúng ta nhìn chán, nhìn ngấy đàn ông, có hiệu quả để phòng chống mụ mị trong tình yêu.
“Chưa từng trải qua bốn mươi người đàn ông, làm sao ngươi hiểu tình yêu là gì?” – Nhị tỷ bắt chúng ta chép câu này mỗi ngày mười lần.