Tất Nhiên Là Làm Phú Bà Rồi - Chương 5
10
Dì Tôn căm ghét cái ác, thích nói thích cười, con gái không hay ở nhà, muốn buôn chuyện là lại tới tìm tôi, kể lại trò cười của nhà họ Trần cho tôi nghe,
Dù tôi không buồn quan tâm tới cái nhà kia, nhưng tám chuyện mà, có ai không thích.
Chủ nợ cho bọn họ một tháng, tuyên bố không trả thì sẽ chặt một bên đùi của hai anh em.
Trần Thụy và Trần Vĩ không nghĩ được cách gì, chỉ có thể ngày ngày đi tìm anh Bắng đã bỏ trốn.
Ai ngờ không tìm được anh Bằng, lại túm được Cố Phi Phi nhận năm trăm nhìn tiền sính lễ rồi “mất tích”.
Cố Phi Phi đang nắm tay “bạn trai” mới của cô ả, thân mật dạo phố.
Trần Vĩ lao tới, đánh nhau với người đàn ông đi cùng Cố Phi Phi.
Trần Thụy cũng lập tức nhập cuộc, ép Cố Phi Phi trả lại năm trăm ngàn tiền sính lễ.
Cố Phi Phi nào chịu, nhưng mắt thấy hai người này làm hỏng chuyện của mình, thế là lập tức gọi một cuộc điện thoại, kêu đồng bọn tới, đánh cho Trần Thụy và Trần Vĩ một trận tơi bời.
Đến hạn, Trần Thụy vẫn không thể trả được số nợ lia.
Thế là Trần Thụy bị đánh gãy một chân, Trần Vĩ bị đánh gãy hai tay.
Ba người nhà họ lay lắt hơi tàn, bẩn thỉu như chuột cống chạy qua đường, sống ở gầm cầu tối tăm.
Mấy ngày sau, tôi nhận được điện thoại của thợ sửa căn nhà cũ.
Việc sửa sang lại căn nhà cũ đã sắp hoàn thành, ai ngờ Trần Thụy trở về lúc nửa đêm, hôm nay lúc bắt đầu làm việc thì đuổi không chịu đi, khăng khăng nói đây là đất của ông bà nhà anh ta.
Tôi lái con xe Maybach mới mua tới căn nhà cũ.
Vừa vào, một nhà ba người Trần Thụy đang nằm ăn vạ trong phòng khách và ngoài cổng, sống chết không cho bên thi công làm việc, mấy người thợ lửa giận ngập đầu nhưng cũng bó tay.
Tôi đẩy cửa vào, Trần Thụy suýt thì không nhận ra tôi.
“Ơ! Tôi còn tưởng là ai, đây không phải sếp Trần ư, sao lại hạ mình tới chỗ thôn quê này? Bác Trịnh, mau đưa cả nhà sếp Trần ra ngoài, đừng để người ta hạ mình thế.”
Trần Thụy thấy tôi thì hai mắt sáng lên, bổ nhào tới nhưng đã bị bác Trịnh ngăn lại.
“Vợ ơi! Cuối cùng em cũng đến, em mau bảo với bọn họ, căn nhà này là của anh! Bảo đám thợ này mau cút khỏi nhà của anh!”
Tôi khinh khỉnh nhìn anh ta, lấy ra hợp đồng bán nhà.
“Nhà của anh? Giấy trắng mực đen ghi rõ, mấy tháng trước anh đã bán căn nhà này cho tôi rồi mà?”
Nhìn thái độ hoang mang của Trần Thụy, bác Trịnh mất kiên nhẫn giải thích.
“Chính phủ phát triển vùng sông nước này thành khu du lịch sinh thái, con đường này trở thành trung tâm buôn bán, những căn nhà cũ bỏ hoang trên con đường này đã được cô Hứa mua, sau khi sửa sang lại sẽ cho thuê, mỗi gian thuê là hơn trăm triệu!”
Nghe vậy hai mắt Trần Thụy đỏ ngầu.
“Hóa ra cô đã biết từ trước nên mới lừa tôi bán nhà! Tôi mới là chủ nhân của căn nhà này! Tôi không đi, Hứa An Như con khốn nhà cô, cướp nhà của tôi…”
Tôi nghe hết nổi, đột nhiên một giọng nói trong trẻo cắt ngang lời nói sảng của Trần Thụy.
11
“Nhà của tôi, sao lại biến thành nhà của anh rồi?”
Tiểu Táo đi tới, ôm tay tôi.
Em ấy buộc tóc đuôi ngựa năng động trẻ trung, mỉm cười chào tôi.
“Trần Thụy, năm đó bố anh mất, một nhà ba người nhà anh cùng đường, chạy tới vùng sông nước này nương nhờ nhà tôi. Bố mẹ tôi không chỉ không chê mà còn nhiệt tình giúp đỡ, cho nhà anh ở bao lâu thì ở. Nhưng nhà anh đền đáp bố mẹ tôi thế nào?”
Vương Quế Phân nghe vậy thì run bần bật.
“Sao, sao mày biết…”
Tiểu Táo chỉ thẳng mặt Vương Quế Phân: “Chính bà, bà làm gì đó với trà của bố mẹ tôi, thấy bố mẹ tôi đau bụng mà lại ngăn không cho tới bệnh viện, mặc bố mẹ tôi quặn ruột tới chết!”
Mắt Tiểu Táo đỏ hoe, vì căm phẫn mà giọng nói run run.
Bố của Trần Thụy và bố của Tiểu Táo là anh em ruột, sau khi bố của Trần Thụy mất, Vương Quế Phân lười lao động, chợt nhớ em chú chỉ có một đứa con gái, thế là bà ta tới ăn nhờ ở đậu nhà chú em rồi nhân cơ hội bỏ độc hại hai vợ chồng.
Bố mẹ của Tiểu Táo bị bà ta hại chết, bà ta lập tức nhắm tới Tiểu Táo, vốn định diệt trừ hậu hoạn nhưng lại sợ người khác nghi ngờ, thế là bỏ qua cho Tiểu Táo. Hơn nữa, bà ta còn định đợi khi Tiểu Táo lớn sẽ bán em ấy đi đuổi lấy tiền cưới vợ cho hai thằng con trai.
Tính hay thật đó! Tôi gả vào cái nhà đấy bao năm, mẹ chồng luôn nói Tiểu Táo là con ruột của bà ta, nhưng ai lại làm thế với con ruột của mình chứ, vậy nên sau khi sống lại, tôi đã đi kiểm chứng suy đoán này.
Tôi kiểm tra lịch sử giao dịch mấy năm qua của Vương Quế Phân, phát hiện cứ cách một khoảng thời gian là bà ta sẽ đi rút một ít tiền mặt, sau đó đột nhiên biến mất một hai ngày, lúc trở về thì lôi tôi ra trút giận.
Tôi lần theo manh mối điều tra ra, hóa ra bà ta đi gặp người kia, lúc trước là một du y*, nhưng thật ra một tên chuyên đi bán thuốc giả.
(*)Là người hành nghề y nhưng đi khắp nơi, không có phòng khám cố định.
Chính gã đã cho Vương Quế Phân thuốc độc, hại chết bố mẹ của Tiểu Táo.
Ngày công bố điểm thi đại học, tôi giao bằng chứng lại cho Tiểu Táo, để em ấy tự quyết định.
Tiểu Táo khóc hết nước mắt, thề sẽ khiến cả nhà bọn họ phải chịu báo ứng.
Vương Quế Phân ham mấy thứ đồ chăm sóc sức khỏe nhưng chưa bao giờ đi kiểm tra sức khỏe hay uống thuốc.
Trước đả kích, Vương Quế Phân ngất xỉu mấy lần nhưng đều vớt được cái mạng về.
Vương Quế Phân và gã du y kia bị cảnh sát bắt, vì chúng tôi đã thu thập đủ bằng chứng nên quá trình lập án cũng nhanh chóng có phản quyết.
Bà ta được thả vì lý do sức khỏe, nhưng hai con trai phải chăm sóc.
Hai anh em bọn họ nào chịu cơ chứ, bón cho bà ta ăn một bữa một ngày còn chê bẩn chê phiền.
Trần Thụy mất một chân, đổ hết oán hận lên Vương Quế Phân nằm liệt một chỗ.
Tôi đứng ở cửa phòng bệnh nhìn một màn “mẹ hiền con hiếu” thì rất sướng.
Trần Thụy thấy tôi thì như phát hiện cọng cỏ cứu mạng, trong con mắt tuyệt vọng lóe lên tia sáng tham lam.
Anh ta nhào tới tôi, tôi khinh bỉ, né người tránh anh ta.
“Vợ ơi, anh biết em còn yêu anh, em sẽ không bỏ rơi anh đâu đúng không?”
Trần Vĩ què tay ngồi trong góc, thấy tôi thì như chó vẫy đuôi mừng chủ.
“Chị dâu, chị dâu, cuối cùng chị cũng đến rồi! Chị hiểu em nhất mà, chị mau cứu bọn em với!”
Vương Quế Phân nằm trên giường bệnh nhìn tôi, phát ra tiếng ú ớ.
Trần Thụy quỳ trên mặt đất, gào lên bảo Vương Quế Phân câm miệng.
“An Như, những chuyện trước kia là tại mẹ ép anh làm! Anh không muốn bỏ em, tại mẹ cứ muốn bế cháu, hại anh bị con ả Tào Huyên kia lừa! Trong tim anh chỉ yêu mình em thôi!”
Tôi bĩu môi: “Anh yêu ai đâu liên quan gì tới tôi? Tình yêu của anh giá trị thế à?”
Trần Thụy ngây người: “Em, không phải em tới cứu anh ư? Vậy em tới là để…”
Tôi nhếch môi cười: “Tôi tới là để đưa thuốc cho các người!”
Trần Thụy không hiểu, Vương Quế Phân thì kích động, tưởng tôi tìm được thuốc tiên gì đó.
Tôi vỗ vỗ tay, có hai người khuân cái đệm bảo vệ sức khỏe giá hai chục nghìn tệ vào.
“Bà Vương à, bà xem, tôi mang cái đệm yêu quý của bà tới rồi này! Phải nói là bà nhìn xa trông rộng đấy! Đúng như bà nói, cái đêm này có thể chữa được bách bệnh, kéo dài tuổi thọ, bây giờ được phát huy công dụng rồi!”
Lời cuối truyện:
Sau khi Tiểu Táo gửi đơn đăng ký nguyện vọng, ngày nào tôi cũng kiểm tra đơn chuyển phát nhanh mấy lần.
Tiểu Táo cười tôi, có khi thư thông báo trúng tuyển đang trên đường đến ấy chứ?
Cái nóng mùa hè dần tan, hoa quế ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.
Em ấy đã đỗ vào Bắc Đại, trở thành một sinh viên ngành Luật.
Ngày khai giảng ấy, tôi đưa Tiểu Táo đi, chúng tôi đứng chụp ảnh bên hồ Vị Danh.
Tiểu Táo cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên nở một nụ cười trong trẻo rạng rỡ.
“Chị à, quả thật ác giả ác báo là chân lý ở đời, nếu không sao mấy người kia lại gặp phải người xấu cơ chứ!”
Tôi hiểu ý mỉm cười, chỉnh lại tóc mái trước trán em ấy.
“Lòng dạ đen tối thì hành động xấu xa. Nhưng “người xấu” kai chẳng qua chỉ là hình ảnh phản chiếu cho lòng tham trong họ mà thôi, bọn họ không thể tới gần người tốt nên chỉ có thể tự hại lẫn nhau.”
Tiểu Táo nghiêng đầu: “Thế còn chúng ta thì sao?”
Chúng ta?
Đương nhiên là những người làm việc chăm chỉ, trở thành phú bà rồi!
(Hết)