Tất Nhiên Là Làm Phú Bà Rồi - Chương 4
08
Ngày nhận khoản tiền hoa hồng khổng lồ trong truyền thuyết sắp tới, Trần Thụy dùng tốc độ nhanh nhất hoàn tất thủ tục ly hôn với tôi.
Cả nhà Trần Thụy phấn khởi, muốn chuyển phòng trọ, dọn tới nhà của Tào Huyên.
Vương Quế Phân xoa xoa cái bụng to của Tào Huyên mà mắt lại liếc nhìn tôi.
“Hứa An Như, tao đã bảo ngay từ đầu là mày không có phúc, không ở được biệt thự sang trọng của con trai tao, nể chút tình cảm mấy năm qua mày hầu hạ tao, sau này mày già cả cô đơn có thể tới làm giúp việc cho nhà tao. Mày vụng thối vụng nát, không làm được chuyện gì ra hồn, cố lắm cũng chỉ xứng rửa chân cho nhà tao, tao có thể thưởng cho mày một bát cơm.”
Dứt lời, bọn họ cười ha hả.
Tôi mỉm cười, bình tĩnh nhìn cái bụng bầu của Tào Huyên.
Ánh mắt của tôi khiến Tào Huyên khó chịu, cô ta dựa sát Trần Thụy, giở cái giọng nhão nhoét: “Chồng ơi, chị Hứa nhìn em như vậy là ý gì? Chị ta không có con được, chẳng lẽ cũng không cho người ta có con?”
Trần Thụy lập tức dỗ dành, ôm chặt lấy cô ta.
“Hứa An Như, cô đừng có nhìn Huyên như thế! Bao năm qua nhà tôi đã hết lòng hết dạ chăm lo cho cô, cái cơ thể mục nát của cô, ngoài tôi ra còn ai cần? Nhà tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, cô đừng có không biết điều!”
Tôi không nhịn nổi cười phá lên.
Lấy từ trong túi ra một tờ giấy khám sức khỏe.
“Trần Thụy, nhìn cái này đi rồi anh sẽ biết mấy năm qua là ai không được.”
Trần Thụy do dự cầm lấy tờ giấy, nhìn lướt qua, mặt lúc xanh lúc đỏ. Tào Huyên ghé lại nhìn, mặt thoáng sửng sốt rồi lập tức bình thường trở lại.
Anh ta tức giận vò kết quả xét nghiệm, ném vào mặt tôi: “Con khốn! Đến bây giờ cô còn dám bêu xấu tôi! Huyên mang thai đứa con của tôi, sao tôi có thể vô sinh được?”
Tôi cười tươi roi rói: “Đương nhiên vì đứa bé trong bụng cô ta không phải của anh!”
Vương Quế Phân xem kết quả xét nghiệm, vung tay tát Tào Huyên.
“Con đĩ! Rốt cuộc đứa con trong bụng mày có phải dòng giống nhà họ Trần tao không?”
Tào Huyên không phải loại hiền lành gì, túm được tay Vương Quế Phân, đẩy bà ta ngã ra đất, gân cổ gào lên.
“Tôi mang thai con của Trần Thụy, một tờ giấy vớ vẩn của con khốn này mà các người đã nghĩ oan cho tôi! Chắc chắn kết quả xét nghiệm kia do cô ta làm giả, cô ta không chấp nhận chuyện tôi cướp mất anh Trần Thụy mà thôi!”
Trần Thụy đen mặt, vừa xấu hổ vừa kiêu căng.
Anh ta giật lấy tờ xét nghiệm, xé nát nó rồi tách mẹ anh ta và Tào Huyên ra.
“Mẹ, mẹ đừng gây chuyện nữa, sao con bị vậy được chứ? Chắc chắn Huyên mang thai đứa con của con. Mẹ đừng nghe Hứa An Như nói linh tinh, nếu mẹ không yên tâm thì mai chúng ta đi làm giám định huyết thống.”
Tôi chẳng có tâm trạng xem nhà bọn họ làm trò, tranh thủ đang lúc hỗn loạn thoát khỏi cái ổ lang sói này.
Năm đó lúc kiểm tra sức khỏe, tôi đã biết Trần Thụy vô sinh, nhưng khi ấy Trần Thụy đang khó khăn trong công việc, lại có tính hay tự ái, tôi sợ anh ta biết chuyện này sẽ trầm cảm luôn.
Tôi bảo với anh ta và mẹ chồng là tôi mắc bệnh tim, sức khỏe không cho phép có thai, đợi phẫu thuật khỏi mới cân nhắc sinh con.
Cả nhà bọn họ tin là thật, đã không ít lần mẹ chồng gây khó dễ cho tôi.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy tôi ngu quá mà!
Kiếp trước, tại sao tôi không biết yêu bản thân, lo cho thể diện của bọn họ?
Tôi lái xe rời đi, thanh thản nhẹ nhõm.
Tôi tới nhà mới của mình, một căn hộ xa hoa nằm ở giữa trung tâm thành phố. Tôi đứng trước cửa kính sát sàn nhà, nhìn cảnh đêm rực rỡ ánh đèn, đau khổ trong kiếp trước dần tan biến.
Thám tử tư báo cho tôi biết, Tào Huyên tìm tới một bệnh viện tư nhân, đút tiền cho nhân viên phòng xét nghiệm, làm giả kết quả. Trần Thụy rất tự tin, mới đầu cũng không tin vấn đề nằm ở bản thân, hí hửng chuẩn bị làm bố.
Tôi chẳng buồn quan tâm tới cái nhà dột từ nóc ấy, dù sao tôi cũng có rất nhiều tài sản cần quản lý.
Tuy nịnh hót có thể giúp tôi kiếm bội tiền, nhưng tôi muốn không cả đời này phải cúi đầu, đựa vào mấy thủ đoạn này để thu được trái ngọt.
Hiện tại, số tiền hệ thống thưởng đã giúp tôi tự lập về kinh tế, cuối cùng tôi cũng có thể thực hiện được ước mơ lập nghiệp còn đang dang dở, có thể dốc hết sức mình cho sự nghiệp.
Hồi còn học đại học, tôi và mấy bạn có cùng chung mục tiêu, đã từng sáng lập một công ty nhỏ về mảng giáo dục, hỗ trợ giảng dạy và tìm kiếm cơ hội việc làm cho các em nhỏ khuyết tật.
Chỉ là dự án này không đủ vốn nên đã kết thúc.
Nhưng bây giờ, tôi không thiếu tiền!
Tôi hẹn gặp nhóm bạn cũ, mọi người cùng chung chí hướng, quyết định quay lại nghề cũ.
Chỉ là lần này chúng tôi khởi đầu bằng một tập đoàn chuyên về giáo dục, trường tư thục, đào tạo mảng nghệ thuật và các lĩnh lực khác thu lời khá nhiều, dự án cho người khuyết tật cuối cùng cũng có nguồn vốn ổn định.
Tôi còn dùng tên của Tiểu Táo, sáng lập ra quỹ từ thiện cho các bé gái, hỗ trợ các bé gái có hoàn cảnh khó khăn nỗ lực vươn lên, tựa như Tiểu Táo có được tự do, sức khỏe, tự tin và rạng ngời.
Tất cả mọi thứ thuận lợi hơn tôi tưởng tượng.
Trong khi người nhà họ Trần gà bay chó nhảy, Tiểu Táo đã hoàn thành xuất sắc kỳ thi tốt nghiệp xét tuyển đại học.
Hôm bước chân ra khỏi trường thi, em ấy gọi điện cho tôi.
Có lẽ vì làm bài được nên nghe giọng em ấy rất thoải mái, tự tin.
Em ấy hỏi dò tôi, nếu em ấy đỗ trường tốt, tôi có đồng ý theo em ấy rời khỏi cái nhà kia?
Tôi mỉm cười bảo em ấy không cần lo, cứ để tôi chấm dứt tất cả mọi chuyện.
Tôi đặt vé máy bay cho em ấy, để hướng dẫn viên du lịch dẫn em ấy tới Châu Âu chơi.
Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu em ấy cách xa nhà họ Trần cho đến khi mọi chuyện lắng xuống.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
09
Tôi lướt mạng tình cờ thấy ảnh chụp thân mật của Trần Thụy và Tào Huyên, bên cạnh là con xế anh ta mới tậu với dòng đăng: “Người vô phúc khó được hưởng phúc, vừa đuổi được sao chổi, tài vận lập tức gõ cửa.”
Tôi trợn ngược mắt, lẩm bẩm chửi.
Tôi đã tìm hiểu về anh Bằng, người rủ Trần Thụy đầu tư chung, gã là một tay lừa đảo chính hiệu.
Trần Thụy rơi vào cái bẫy mổ lợn mà truyền thông đưa tin.
Đầu tiên chia hoa hồng hấp dẫn mọi người đầu tư, sau đó lừa người ta bán toàn bộ tài sản để rót tiền vào.
Còn nữa, đám người này còn làm giả hợp đồng cho vay nặng lãi thành hợp đồng chia cổ tức, lừa những người như Trần Thụy mang nợ một khoản vay nặng lãi, khiến bọn họ tưởng đây là tiền hoa hồng từ khoản đầu tư của mình.
Những người như Trần Thụy không biết, mỗi một xu anh ta tiêu sẽ sinh ra tiền lãi gấp mấy lần.
Mà bọn họ thì vẫn đắm chìm trong mộng đẹp giàu sau một đêm, ngày nào cũng đăng bài lên mạng xã hội khoe khoang cuộc sống xa hoa của bản thân.
Nhưng cuộc sống xa hoa này chỉ kéo dài được hai tháng.
Cả nhà Trần Thụy phát hiện, túi tiền của bọn họ đã rỗng tuếch, mà tiền thu về mãi không thấy đâu.
Gọi điện cho anh Bằng thì anh Bằng đã ôm tiền chạy mất từ đời nào.
Một nhà Trần Thụy hoảng loạn chạy tới nơi bọn họ gọi là công ty, bấy giờ mới phát hiện nơi đó vườn không nhà trống chẳng có ai.
Sau khi báo cảnh sát mới biết đó là một đường dây lừa đảo chuyên nghiệp, tội phạm đã trốn ra nước ngoài thì hy vọng bắt được gần như bằng không.
Cả nhà Trần Thụy rơi vào khủng hoảng, ba con người vô dụng không biết phải làm sao.
Trần Vĩ la làng muốn liều mạng với anh Bằng, Vương Quế Phân thì tăng huyết áp, hôn mê bất tỉnh.
Tào Huyên thấy Trần Thụy biến thành tên nghèo rách mồng tơi thì khinh ghét, đuổi cả nhà bọn họ ngay giữa đêm.
Trần Thụy nào chịu đi, xúi Vương Quế Phân nằm ăn vạ trước cửa nhà cô ta, cháu trai của bà ta ở đây, bà ta không đi đâu hết.
Tào Huyên tức tới độ bật cười, gọi điện cho bạn của cô ta, là một tay xã hội đen lưng hùm vai gấu xăm tay.
Gã đàn ông không nói câu nào thừa thãi, ném Vương Quế Phân ra ngoài luôn.
Tào Huyên lại đá hai phát: “Mụ già đáng chết, tưởng mình là phu nhân nhà giàu thật à? Nếu không vì đống tiền của thằng nhà quê Trần Thụy, bà đây há phải nhịn cái tính chó đẻ của mụ?”
“Cả nhà mụ đúng là ngu thành đàn, một tờ kết quả xét nghiệm giả mà cũng không nhận ra, Trần Thụy say bét nhè còn không động vào bà đây thì lấy đâu ra con cho gã! Bảo sao bị người ta lừa trắng túi, xứng đáng!”
Vương Quế Phân nghe thì máu dồn lên não, húc đầu vào bụng Tào Huyên.
Chảy máu luôn.
Tào Huyên được đưa tới bệnh viện, không biết có giữ được đứa bé không.
Lúc dì Tôn sống trên nhà Tào Huyên kể lại với tôi, cười nhăn hết cả mặt.
“Cái này gọi là ác giả ác báo.”
Tôi mỉm cười nắm lấy tay dì Tôn, lấy một phong bì rất dày ra dúi vào lòng bàn tay dì.
“Cảm ơn dì giúp cháu chú ý, biết nhà họ lanh tanh bành là cháu yên tâm rồi.”
Dì Tôn phấn khởi nhận: “Hứa à, con có phúc lắm! Con không thấy được cảnh chó cắn chó thật sự quá tiếc! Sau này muốn hỏi gì thì cứ tìm dì, dì đảm bảo sẽ kể không sót chuyện xấu nào của cái nhà này!”
Dì Tôn vui vẻ chào tôi.