Tất Nhiên Là Làm Phú Bà Rồi - Chương 3
05
Sau khi sắp xếp xong xuôi chuyện của Tiểu Táo, tôi không về nhà họ Trần mà lái xe tới thẳng bệnh viện.
Hôm nay là ngày tôi phẫu thuật.
Trước khi nhập viện, tôi đã bảo với Trần Thụy là phải đi công tác nửa tháng.
Anh ta không hề nghi ngờ, bởi nửa tháng này anh ta có thể thoải mái ở bên bồ nhí.
Ca phẫu thuật tiến hành thuận lợi, lúc gây mê, kí ức của kiếp trước chợt hiện ra trước mắt tôi, mẹ chồng đổ thuốc của tôi xuống bồn cầu, chú em gây sự với tôi khiến tôi lên cơn đau tim, Trần Thụy máu lạnh nhìn tôi chết, bố mẹ tôi không biết chuyện đau khổ khóc và tiếng Tiểu Táo…
Sau khi tỉnh lại, tôi có thể cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ đều đều của trái tim, thình thịch, rung động, vang vọng trong đầu tôi.
Sức khỏe mang tới hạnh phúc, giọt nước mắt vui sướng tràn mi.
Sau hai tuần, tôi đã có thể sinh hoạt bình thường.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông, tôi mở ra xem, tâm trạng lập tức tốt lên.
Sau khi về tới nhà, Trần Thụy hào hứng kéo tôi lại xem lợi nhuận đầu tư.
Chi ba trăm ngàn mà chỉ thu hồi được năm mươi ngàn đã vui thế rồi à.
Tôi cũng giả bộ vui mừng: “Xem ra anh Bằng rất đáng tin, đương nhiên cũng là nhờ chồng giỏi, chú trọng vào dự án tốt như vậy.”
Trần Thụy sướng: “Đương nhiên rồi, đây chỉ là lợi nhuận của tháng đầu, anh Bằng nói, lợi nhuận tháng sau ít cũng phải gấp đôi!”
Tôi dùng đủ mọi từ hoa mỹ nịnh hót, Trần Thụy rất hưởng thụ, nếu Trần Thụy mà là chó, chắc chắn lúc này đã dỏng cái đuôi lên trời rồi.
“Vợ à, dự án này kiếm được nhiều như thế, anh muốn đầu tư thêm nữa.” Trần Thụy xán lại gần tôi thủ thỉ, “Hay là vay bố mẹ em ít tiền, đợi thu lời, chúng ta có gấp đôi, không, là gấp ba! Vợ à, em thấy như vậy được không?”
Tôi lạnh dọc sống lưng, thằng chó này, tiền của bố mẹ tôi mà cũng dám mó tới!
Tôi nhíu mày: “Trước khi bố mẹ em về hưu cũng chỉ là công chức bình thường, tích góp mấy năm này mới đủ tiền cho em phẫu thuật, nhưng cũng đưa để cho Tiểu Vĩ, giờ kiếm đâu ra tiền?”
Tôi ngập ngừng một lát rồi nói với Trần Thụy.
“Hay là chúng ta bán căn hộ này luôn! Bây giờ giá nhà đang tăng mạnh, mỗi tháng phải trả tiền lãi suất cao như vậy, chẳng thà đổi thành tiền mặt đầu tư.”
Trần Thụy bắt đầu xiêu lòng, dù sao bốn người ở trong căn hộ ba gian này cũng khá chen chúc, mỗi lần Tiểu Táo về thì chỉ có thể kê thêm một cái giường gấp nằm tạm ngoài phòng khách.
Tên Trần Thụy vô dụng này, suốt ngày lười biếng chơi điện tử, lại còn cặp bồ ngoại tình, nào biết cách đây hai con đường, thành phố đã bắt đầu khởi công khu chung cư mới.
Phía anh Bằng bên kia cũng rất giỏi thả câu, nói hạn mức đầu tư cho dự án này sắp đủ người, nếu bỏ lỡ cơ hội rót vốn đầu tư này thì phải đợi thêm ba năm nữa.
Tôi tiết lộ chuyện bán căn hộ này cho Trần Vĩ và Vương Quế Phân. Trần Vĩ tưởng bán căn hộ là để giúp gã gom tiền sính lễ, còn Vương Quế Phân, đi nghe tọa đàm thì ghen ghét đố kỵ với dì Lý sống trong biệt thự của con trai, ước gì Trần Thụy đầu tư phát tài, để bà ta có thể vênh váo với hội chị em bạn dì.
Được bọn họ ủng hộ, Trần Thụy chưa gì đã đăng bán nhà lên trang môi giới.
Tôi nhờ người khác, dùng một con số trên trời mua lại căn hộ, thành công đuổi đám sâu mọt này ra khỏi nhà.
Vì để kiếm tiền thưởng từ hệ thống, tôi theo bọn họ tới nhà trọ.
Cái loại như Trần Thụy cũng không thuê được chỗ ở tử tế, chỉ có thể nhồi nhét cả nhà vào, ngay cả chỗ tắm rửa đi cầu cũng rất bất tiện.
Mẹ chồng phàn nàn không ngớt, nhưng không nỡ trách mắng con trai cưng của bà ta mà chỉ biết trút lên đầu tôi, mắng tôi ngu mới đưa ra ý định bán nhà.
Tôi cũng không cãi lại, mỉm cười mặc cho mẹ chồng mắng, đồng thời cũng vẽ ra tương lai màu hồng cho bọn họ, đợi khi thu lợi nhuận thì sẽ trả hết nợ, sẽ mua biệt thự ở Nam Sơn, thuê ba giúp việc hầu hạ bà ta.
Bấy giờ mẹ chồng mới chịu im, vui vẻ ảo tưởng về cuộc sống giàu sang phú quý của mình.
06
Một thời gian sau đó, để lừa hết tiền trong túi Trần Thụy, dụ anh ta đầu tư thêm nữa mà lợi nhuận sẽ nhỏ giọt từng chút một.
Đời này Trần Thụy chưa bao giờ được thấy nhiều tiền như vậy, bắt đầu ăn chơi nhảy múa, tiêu tiền như nước, hình như còn bỏ mấy chục ngàn mua xổ số.
Mẹ chồng mua sản phẩm chăm sóc sức khỏe càng sướng tay, vung tay mua phát một khóa dưỡng sinh một trăm ngàn.
Chú em thì mua mô tô, chơi bời lêu lổng với đám bạn mất dạy của cậu ta, về nhà là đòi tiền.
Cái nhà này nhảy nhót như đàn cá trước cơn mưa bão.
Mà tôi thì đang vội vàng thu lưới.
Tôi nhờ người tung tin, dự án Trần Thụy đầu tư rất thuận lợi, tháng sau sẽ có mấy triệu tiền hoa hồng, tin tốt này lập tức khiến cả nhà Trần Thụy sôi sùng sục.
Đồng thời, tôi cũng báo tin “tốt” này cho bồ nhí Tào Huyên của Trần Thụy.
Hay tin này, chắc chắn Tào Huyên sẽ bắt Trần Thụy ly hôn với tôi.
Ly hôn càng muộn thì số tiền chia cho tôi càng nhiều, Tào Huyên không muốn phù sa chảy hết vào túi tôi.
Số lần Trần Thụy vụng trộm không về ngày một tăng, quả nhiên Tào Huyên bắt đầu gây áp lực cho Trần Thụy.
Người giúp tôi theo dõi bọn họ báo lại, Tào Huyên lấy cái thai trong bụng ra uy hiếp, trước khi nhận được số tiền khủng đó mà anh ta vẫn chưa ly hôn với tôi thì Tào Huyên sẽ phá thai.
Trần Thụy rất sợ, vợ chồng chúng tôi kết hôn được nhiều năm mà vẫn không có con, vậy nên anh ta rất mong đứa bé này ra đời.
Mà trong khoảng thời gian này, tôi đúng chuẩn vợ hiền dâu đảm, dù mẹ chồng oái oăm đến mấy cũng không tìm ra được một lỗi sai từ tôi.
Bởi vì tôi kệ cho bọn họ thích làm gì thì làm, thích nói gì thì nói.
Sau khi xuất viện, bác sĩ Chu sẽ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình trạng sức khỏe của tôi.
Mỗi lần bác sĩ gọi điện, tôi đều cố tình trốn vào phòng hoặc ra ngoài cầu thang, nhỏ giọng thì thầm.
Thỉnh thoảng tôi đặt bàn ở một quán nhậu, ngồi đó một lúc rồi mới về nhà.
Phát hiện mẹ chồng nghe lén theo dõi, tôi mở cờ trong bụng, cuối cùng cá cũng cắn câu rồi.
Nửa tháng sau, khi thời cơ đã chín muồi, tôi ghi lại số phòng của khách sạn vào tờ giấy rồi xé nó đi, vứt vào thùng rác, sau đó vội vàng tới khách sạn.
Tôi rón rén đi, bắt xe tới khách sạn Bốn Mùa, đi đến phòng đã đặt trước.
Đẩy cửa vào, một người đàn ông đang đợi sẵn trong đó.
Gã sốt ruột hút thuốc, thái độ bực bội: “Sao đến muộn vậy, còn hẹn ở đây nữa, cứ như là đang ngoại tình với ông đây.”
07
Tôi mỉm cười, không đáp lời gã, lấy ra hai cọc tiền: “Đồ tôi muốn đâu? Xóa ngay trước mặt tôi!”
Triệu Cường lấy từ trong túi ra một cái máy tính, bật lên, tính xóa cho tôi xem.
Tôi vội vàng nhăn gã lại, giằng lấy con chuột, bắt đầu xem từng ảnh chụp trong tệp tài liệu đó.
Vừa xem vừa lẩm bẩm: “Tôi chẳng hiểu nổi, anh ta làm chuyện này sau lưng cô mà cô còn muốn hót cứt cho anh ta, “vợ hiền dâu đảm” như cô đúng là hiếm có khó tìm ở thời nay.”
Triệu Cường cố tình nhấn mạnh mấy chữ vợ hiền dâu đảm.
Tôi không đáp lại, như thể không nghe thấy.
Không thể phủ nhận, Triệu Cường chụp rất siêu, mấy cảnh Trần Thụy ngoại tình, cả gần cả xa đều có.
Tôi nhìn thì không nhịn được bật cười.
Triệu Cường là đồng nghiệp của Trần Thụy, mà cũng là đối thủ cạnh tranh, từ lúc hai người lên chức là bắt đầu ngứa mắt nhau. Gần đây, công ty có một suất lên chức, ứng cử viên vừa hay là hai người họ.
Tôi nhờ người đưa tin cho Triệu Cường, tiết lộ cho anh ta biết đời tư buông thả của Trần Thụy, báo cáo chuyện này lên cấp trên thì không còn ai có thể tranh cơ hội này được với Triệu Cường nữa,
Triệu Cường đã theo dõi được một thời gian dài, tôi liên hệ với gã, ra một cái giá cao mua lại bằng chứng từ gã.
Cái giá tôi đưa ra, Triệu Cường lên chức, làm mười mấy năm mới tích được số đó, thế là sau một hồi cân đo đong đếm, cuối cùng gã đồng ý xóa sạch bằng chứng trước mặt tôi.
Tôi chậm rãi di chuyển con chuột, thưởng thức từng bức ảnh đồi trụy của Trần Thụy và Tào Huyên, trong lòng tính toán thời gian.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng ầm ĩ, rầm một tiếng, cửa phòng bị mở tung, mẹ chồng dẫn theo Trần Thụy, Trần Vĩ và họ hàng thân thích hai bên nội ngoại, nổi giận đùng đùng đứng trước cửa.
Trần Thụy đi tới muốn động tay động chân, anh ta túm lấy cổ áo Triệu Cường, nhưng vì thấp hơn Triệu Cường nửa cái đầu nên trông rất mắc cười.
“Hóa ra là mày, ở công ty gây khó dễ cho tao thì thôi đi, lại còn gian díu với vợ tao, xem hôm nay tao đánh chết đôi gian phu dâm phụ chúng mày thế nào!”
Trần Vĩ cũng nhào tới, giúp anh trai đánh Triệu Cường. Mẹ chồng thì xông tới định túm tóc tôi, tôi tránh đi, ôm lấy máy tính, mẹ chồng vồ hụt ngã nhào ra đất.
Tôi giơ máy tính lên, tức giận mắng: “Các người nghĩ tôi ngoại tình hả! Được lắm, để tôi cho các người thấy ai mới là người đi ngoại tình!”
Tôi phóng to ảnh chụp hết mức có thể, hình ảnh xấu xí của Trần Thụy và Tào Huyên phơi bày trước tất cả những con mắt ở đây, mọi người lặng thinh, vừa rồi còn muốn lao lên đánh người mà giờ đồng loạt nhìn Trần Thụy.
Mặc Trần Thụy chuyển từ xanh sang trắng, lao tới muốn cướp máy tính.
Triệu Cường đã lấy được máy tính trước, chửi Trần Thụy: “Uổng công vợ mày bảo vệ mày, bỏ ra rất nhiều tiền mua lại bằng chứng. Nhưng mày thì hay rồi, không chỉ ngoại tình mà còn vu khống vợ mày! Tao nói cho mày biết, tao không bán ảnh chụp nữa! Bây giờ tao sẽ công khai chuyện xấu của mày lên nhóm công ty, để mọi người biết mày là cái loại gì!”
Triệu Cường ỷ vào vóc người cao to, hất văng hai anh em Trần Thụy ra, lao ra ngoài cửa.
Trần Thụy đã rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy mà vẫn thích tỏ vẻ nguy hiểm, gào lên với bóng lưng của Triệu Cường.
“Công khai thì công khai, bố sợ mày chắc? Mất việc thì sao, bây giờ tiền một tháng ông mày kiếm được còn nhiều hơn tiền mày kiếm cả đời!”
Trong lúc mọi người ngẩn ngơ tại chỗ thì Vương Quế Phân lại đột nhiên lên cơn điên, lao tới túm tóc tôi.
“Tại con khốn nhà mày! Không rụng nổi quả trứng nào, con trai tao vì để nối dõi tông đường mới phải làm vậy! Tại con khốn nhà mày, hại con trai tao mất công việc, mày là cái thứ sao chổi!”
Mọi người thấy bà ta nổi điên như vậy thì ai cũng gai mắt, lập tức che chở cho tôi.
Vương Quế Phân đổi trắng thay đen, khiến họ hàng của Trần Thụy xấu hổ tới mức muốn tìm kẽ đất chui xuống, họ hàng nhà tôi thì vô cùng giận dữ, ngăm mấy người đang muốn rời đi lại, nhao nhao lên tiếng bảo vệ tôi.
“Sao mẹ lại nói con thế!”
Tôi tự véo mình một cái thật đau ở vị trí đùi trong, nặn ra mấy giọt nước mắt.
“Trần Thụy, hóa ra cả nhà anh nghĩ vậy! Uổng công tôi lo lắng đủ đường, dùng toàn bộ tiền phẫu thuật giúp anh tiêu hủy bằng chứng, chỉ hy vọng anh biết quay đầu! Không nhờ anh và mẹ chồng lại hận tôi như vậy. Chúng ta ly hôn ngay đi, tôi không dám làm chậm trễ khiến nhà các người con cháu đầy đàn!”
Trần Thụy nghe tôi nói tôi nói muốn ly hôn thì ánh mắt sáng lên, nhưng vẫn giả bộ đau lòng.
“An Như, suy cho cùng thì mẹ anh nói cũng không sai, hai đứa mình kết hôn được năm năm mà em vẫn không có thai, vì để nối dõi tông đường, anh đành phải làm thế.”
“Như này đi, anh cho em một số tiền coi như là đền bù, em rời nhà anh cũng không tính phải chịu thiệt thòi.”
Tôi nghẹn ngào gật đầu, các mẹ các chị đã không ngửi nổi nữa, chạy xuống dưới in đơn ly hôn, bắt Trần Thụy ký tên luôn.
Mới đầu, Trần Thụy chỉ muốn dùng năm mươi ngàn tệ đuổi tôi, họ hàng nhà tôi suýt thì ăn tươi nuốt sống anh ta luôn.
“Ơ! Giàu có lắm mà? Tí tiền đuổi ăn mày cũng không đủ à?”
“Vừa rồi còn vỗ ngực tự xưng hảo hán mà? Còn nói bản thân làm một tháng nhiều hơn người ta làm cả đời, sao bây giờ yếu thế!”
Họ hàng thân tích căm phẫn vô cùng, dưới sự uy hiếp của mọi người, Trần Thụy dứt ruột cho tôi tám trăm nghìn tệ tiền mặt.
Không nhiều không ít, vừa đúng một nửa tiền bán căn hộ, và cũng là một nửa vốn nên thuộc về tôi.