Tất Nhiên Là Làm Phú Bà Rồi - Chương 2
03
Không lâu sau, sát vách có tiếng cãi nhau ầm ĩ. Tôi nghe tiếng đi qua, hai người mặt đỏ tía tai, Trần Thụy luôn làm người con hiếu thảo lại trở mặt với mẹ của anh ta,
Hóa ra Vương Quế Phân cứ ngập ngừng, quyết không trả lại thẻ ngân hàng, khiến Trần Thụy nghi ngờ, hỏi một lúc mới phát hiện ra tiền lương tiết kiệm bảy tám năm qua giờ chỉ còn chưa tới một vạn.
Đồng lương mấy ngàn tệ của Trần Thụy làm sao đủ cho mẹ của thái tử tiêu xài.
Trước giờ Vương Quế Phân luôn rất vô lý, bà ta tiêu hết tiền mà còn chửi Trần Thụy bất hiếu, khóc nước mắt nước mũi tùm lum.
Tôi khoanh tay nhìn cảnh chó cắn chó, đợi bọn họ cãi vã đủ rồi thì lại xoa dịu luân phiên từng người, tận đến khi hai người bọn họ bị tôi dỗ ngọt mụ đầu, tôi mới lưu luyến dừng lại.
Tôi chạy về phòng, kích động mở điện thoại lên, đêm nay hệ thống đã thưởng cho tôi lên tới hai triệu tệ!
Tôi phải tự véo mình mấy cái mới không cười ra tiếng.
Trần Thụy trở về nhưng sắc mặt vẫn âm u, sầu não hỏi tôi nên làm sao bây giờ.
Tôi đã nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, muốn nhắm tới một trăm ngàn tệ của hồi môn mẹ tôi cho tôi lúc kết hôn hả?
Vào rừng mơ bắt con tưởng bở nhé!
Tôi buồn bã mở một ứng dụng ngân hàng khác ra cho anh ta nhìn.
“Mình lấy nhau đã được nhiều năm như vậy, mẹ giữ tiền lương của anh, toàn bộ chi tiêu trong nhà có cái nào không phải em lo? Em đã phải bù của hồi môn của em vào từ lâu rồi, nào còn tiền cho anh đầu tư.”
Trần Thụy đảo mắt, bị tôi nói trúng tim đen thì chột dạ.
Tôi thở dài, tiếp tục nói: “Nhưng có mối đầu tư tốt như vậy, chúng ta không thể bỏ lỡ, em có ý này, không biết anh có đồng ý không.”
Nghe vậy, Trần Thụy sáng mắt, hỏi tôi có cách gì.
“Theo em thấy, cả nhà mình đều sống ở đây, căn nhà cũ ở quê để đó không dùng đã lâu rồi, hay là bán nó đi, bán đi để có tiền đầu tư!”
Trần Thụy vỗ trán: “Sao anh lại quên mất nó nhỉ, giờ còn ai về đó ở nữa, ngày mai anh lập tức tìm môi giới bán căn nhà cũ đó đi. Vợ à, em có muốn…”’
Trần Thụy nói rồi xán lại gần, tôi buồn nôn, lấy cớ khó chịu đẩy anh ta ra.
Kiếp trước,vì gom góp tiền cưới cho chú em Trần Vĩ mà bán căn nhà cũ kia đi, không lâu sau, vùng quê được chính phủ đầu tư thành khu du lịch, căn nhà cũ đó nằm đúng trung tâm sầm uất, được sửa lại rồi cho thuê với giá cao, khiến cả nhà tiếc đứt ruột, chú em còn đi gây sự với người mua hai lần, suýt bị đánh gãy chân mới chịu thôi.
Lần này, tôi bí mật nhờ bạn mua căn nhà cũ đó, cùng với mấy căn nhà bỏ hoang xung quanh.
Đợi khi thôn được đầu tư thành khu du lịch, tôi sẽ là người được lời nhất.
Tôi thầm lên kế hoạch, đột nhiên ngực đau thắt lại, tôi vội vàng xuống giường tìm thuốc uống, hồi lâu sau mới đỡ.
Phải mau phẫu thuật, tôi nghĩ.
Kiếp trước, tôi sống trong cảnh khốn khó, mẹ chồng và chú em luôn nhìn chằm chằm tiền của tôi, cuối cùng không tiết kiệm đủ tiền làm phẫu thuật, bọn họ mới có cơ hội đổi thuốc hại tôi chết.
Bây giờ, tôi đã nắm được thời gian phẫu thuật, sẽ dùng cơ thể khỏe mạnh trả thù cái nhà chó má này.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
04
Tảng sáng hôm sau, tôi lập tức gọi điện cho bác sĩ Chu, nhờ bác sĩ liên hệ với bác sĩ Steve, một chuyên gia quốc tế để trao đổi về thời gian và phương án phẫu thuật.
Tôi tập trung nghe bác sĩ Chu giải thích, đột nhiên liếc thấy cửa phòng hé mở, có người ngoài nghe trộm.
Tôi lập tức mở cửa ra, Trần Vĩ đứng ngoài giật thót.
“Móa, chị dâu, chị làm gì thế? Ban ngày ban mặt mà cứ lén lút, đang gọi điện với ai thế?”
Tôi kìm nén cơn giận: “Đây là nhà chị, chị muốn gọi cho ai là quyền của chị. Còn em, sao lại lén lút rình rập trước cửa phòng chị?”
Trần Vĩ xua tay, chẳng nói được lời tử tế: “Gọi điện thoại mà phải đóng kín cửa, ai biết đầu kia điện thoại có phải trai bao không.”
Tôi nhìn bóng lưng ngả ngớn của Trần Vĩ, siết chặt nắm đấm.
May là bác sĩ Chu đã thông báo cho tôi biết, đúng lúc mấy ngày này bác sĩ Steve đang có hội thảo trao đổi ở trong nước, bệnh viện tỉnh cũng vừa mới nhập thêm trang thiết bị hiện đại tiên tiến nhất về, cuộc phẫu thuật có thể tiến hành ngay tháng này.
Tôi vui phát khóc.
Kiếp trước, vì bệnh này mà tôi muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm. Nếu không phải mạng lớn, ý chí vững vàng thì có lẽ đã suy sụp từ lâu rồi.
Vì không để bị ảnh hưởng, không thể kích động, kế hoạch thành lập công ty lúc mới tốt nghiệp đại học của tôi chỉ đành nhường cho người khác, thậm chí còn bị mấy công ty lớn từ chối nhận vì vấn đề sức khỏe không đạt.
Sau đó, tôi đành phải chấp nhận số mệnh, có lẽ sống bình lặng hết cuộc đời này là số mệnh của tôi, tôi làm một nhân viên văn phòng cho một công ty nhỏ, không dám mơ mộng đạt được thành tựu trong công việc.
Nhưng bây giờ, tất cả đã thay đổi, trời cao cho tôi cơ hội sống lại lần nữa, tôi phải nắm chặt lấy, không uổng phí đời này.
Mấy bữa nay, thậm chí tôi còn không có tâm trạng nịnh hót nhà Trần Thụy nữa, chỉ cần rảnh rỗi là tôi sẽ đến bệnh viện hoặc đọc tài liệu mà bác sĩ Chu gửi.
Ngay hôm quyết định phương án phẫu thuật, tôi từ bệnh viện về, phát hiện tủ sách trong phòng ngủ mở, bên trong bị lục tung, giấy tờ và bệnh án của tôi cũng biến mất.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy Trần Vĩ kéo mẹ chồng và Trần Thụy tới.
Trần Vĩ giận dữ chỉ vào tôi: “Mẹ, anh, con đã nói con đàn bà này có quỹ đen mà. Bảo sao chị ta vu oan nói Phi Phi đào mỏ, không chịu chi tiền cưới cho con, hóa ra là muốn phẫu thuật!”
Nói rồi vứt giấy tờ trước mặt tôi: “Chị còn cãi được không? Bệnh tim gì mà cần nhiều tiền chữa như vậy! Rõ ràng là chị không muốn cái nhà này phát tài, ghen tị tôi có thể làm con rể nhà họ Cố, sau này có thể kế thừa gia sản tiền tỷ!”
Tôi rất muốn cho tên khốn này một cái tát!
Lúc Trần Vĩ dẫn bạn gái giàu có về nhà, tôi đã nghi nghi, thiên kim gia giáo được đi du học sao lại để mắt tới cái loại đầu trộm đuôi cướp vô học này?
Cô ả Phi Phi đó tung mọi thủ đoạn, giả vờ giả vịt, tôi khéo léo hỏi vài câu là đã biết lừa đảo.
Trường học, gia thế, cuộc sống thượng lưu mà cô ả dựng lên, tôi nghe đã thấy chối tai, nhưng nực cười thay lại dắt mũi được hai kẻ mù chữ là Trần Vĩ và Vương Quế Phân.
Trần Thụy nghe Phi Phi nói thì cũng cảm thấy có vấn đề, nhưng sau khi Phi Phi mời nhà họ một bữa cơm ở nhà hàng năm sau thì Trần Thụy lại không thắc mắc nữa, không chỉ ủng hộ mối này mà còn muốn tôi nghĩ cách gom góp tiền cưới cho hắn, nương nhờ nhà vợ của em trai để một bước lên mây.
Nghĩ hay thật sự, bây giờ thì lại nhăm nhe tiền cứu mạng của tôi.
Nghĩ tới đây tôi càng căm hận.
Tôi chỉ mất cái mạng, còn gã mất cơ hội làm con rể nhà người ta.
Vương Quế Phân đẩy tôi, lên cơn điên nói: “Giỏi lắm, bảo sao lúc Trần Thụy đầu tư, mày lại bảo nó xin tiền của bà đây. Hóa ra con khốn nhà mày đã muốn moi tiền của con trai tao, giấu đi phẫu thuật cho mình!”
Tôi đứng vững lại thì nhìn Trần Thụy: “Anh cũng nghĩ như vậy? Tiền sính lễ của Trần Vĩ quan trọng hơn mạng sống của em?”
Trần Thụy nhíu mày, thái độ trách cứ.
“An Như, Vĩ nó không có ý đấy. Nếu em nó của thể cưới được Cố Phi Phi, kế thừa gia sản nhà họ Cố thì tiền phẫu thuật của em chỉ cần một câu nói là có. Sao em không nhìn rộng ra, hiểu cho mọi người.”
Câu trả lời này, tôi đã đoán được ngay từ đầu rồi. Cái nhà khốn nạn này mà quan tâm tới sống chết của tôi ư?
Tôi véo tay mình một cái, nặn ra mấy giọt nước mắt, giả bộ đáng thương.
“Số tiền này là tiền bố mẹ con tiết kiệm nhiều năm, cho con phẫu thuật, con không hề động tới một phân tiền của anh Trần Thụy.”
“Nếu Trần Vĩ đã thích Phi Phi như vậy, con cũng không chia cắt hai đứa làm gì.”
Tôi ngước nhìn Trần Thụy, rưng rưng nước mặt: “Chồng à, anh nói đúng, anh tính xa, còn em suy nghĩ nông cạn. em bằng lòng bỏ tiền sắm sính lễ cho Trần Vĩ, chỉ mong em ấy sau này làm rể hiền đừng quên anh chị.”
Trần Vĩ vỗ ngực đảm bảo, luôn mồm hứa hẹn.
Một nhà ba miệng tươi cười, tôi đột nhiên lật mặt: “Chỉ là để được phẫu thuật, em đã đóng tiền trước cho bệnh viện rồi, cần mấy ngày xử lý mới có thể rút tiền.”
Bọn họ thấy tôi chịu nhả tiền ra thì sướng vô cùng, tất nhiên không chấp dăm ba ngày này với tôi.
Nhưng tôi biết, số tiền tôi để dành phẫu thuật chỉ là móng chân của năm trăm ngàn tiền sính lễ kia.
Bọn họ vẫn sẽ nắm vào em chồng.
Tôi nhìn ra ngoài ban công, Tiểu Táo vừa giặt quần áo vừa nhìn sách đặt bên cạnh, lẩm bẩm đọc bài.
Thấy vậy, tôi rưng rưng nước mắt.
Tiểu Táo là một cô bé tốt bụng. Kiếp trước, tôi bị mẹ chồng đè đầu, đến ngày đèn đỏ còn phải giặt quần áo bằng nước lạnh, Tiểu Táo đã lén nấu nước đường đỏ cho tôi.
Có lần Trần Vĩ say bét nhè mà còn cầm dao, suýt nữa làm tôi bị thương ở mặt, Tiểu Táo đã lao tới chắn trước tôi, bị chém vào tay một đường rất dài.
Kiếp trước, Tiểu Táo cũng chăm chỉ hiếu học như vậy, thi thử nhiều lần đều đứng đầu trường, giáo viên cũng khen em ấy là một học sinh giỏi.
Nhưng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tuần, vì để góp đủ tiền cưới mà Trần Vĩ và mẹ chồng đã đánh thuốc mê Tiểu Táo, bán em ấy cho họ hàng xa ở tỉnh khác, làm vợ một người đàn ông què đã gần bốn mươi.
Tôi biết chuyện thì như phát điên tìm Tiểu Táo, lúc đưa được em ấy về từ nhà người đàn ông què kia thì đã qua kỳ thi tốt nghiệp một tháng.
Tiểu Táo chịu đả kích, suy sụp, Trần Thụy mắng em ấy ở nhà ăn không ngồi rồi, tống em ấy vào nhà máy điện tử làm công nhân, tương lai tươi sáng của Tiểu Táo tan nát như vậy.
Sau khi tôi bị Trần Thụy hại chết, chỉ có Tiểu Táo chạy về, ghé bên cạnh tôi khóc như mưa.
Kiếp này, tôi thề phải bảo vệ được Tiểu Táo, quyết không để lũ súc sinh này hủy hoại cuộc đời của em ấy.
Còn ba ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ đông, tôi lướt mạng cả một đêm, gọi vô số cuộc điện thoại, cuối cùng cũng tìm được một lò ôn luyện tư nhân, giáo viên trường này rất giỏi, nhưng đồng thời học phí cũng rất cao, một tháng mất hai trăm ngàn, bình thường chỉ tuyển chọn con em gia đình khá giả nên rất ít người biết.
Nhưng may mắn là thứ tôi không thiếu nhất bây giờ là tiền.
Hôm khai giảng ấy, tôi bảo mẹ chồng ở nhà nghỉ ngơi, để mình đưa Tiểu Táo quay lại trường.
Trên đường đi, Tiểu Táo nhắc tôi đi nhầm đường không chỉ một lần, tôi đáp lại là không nhầm. Tôi ngó lơ ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Táo, đưa thẳng em ấy tới lò ôn luyện.
Lúc tôi và giáo viên hoàn tất thủ tục nhập học, Tiểu Táo ngồi bên xem bài tập, hai mắt lấp lánh ánh sáng ngạc nhiên.
Tranh thủ lúc trong văn phòng không còn ai, em ấy nắm chặt tay tôi, không kìm chế được xúc động: “Chị dâu, bài tập ở đây đều theo chuẩn đề gốc! Còn có bài giải, mà mỗi câu đều được giải theo ít nhất ba cách, em mới xem một tí, lúc trước không hiểu chỗ nào thì giờ thông luôn rồi!”
Tôi xoa đầu em ấy: “Vậy nên em nhất định phải trân trọng cơ hội này, đừng kể với bất cứ ai là em đang ở đây, biết chưa?”
Mắt Tiểu Táo đỏ hoe: “Chị dâu, anh Hai sẽ bán em để có tiền cưới vợ thật ạ?”
Tôi lắc đầu, không thể chắc chắn trong kiếp này Trần Vĩ có bán Tiểu Táo nữa không.
“Chị không biết, nhưng em phải nhớ kỹ, đối mặt với lòng tham của con người, tuyệt đối không được mang tương lai của bản thân mình ra đánh cược.”
Tiểu Táo kìm nén nước mắt, gật đầu một cái thật mạnh.
Lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng túm chặt tôi: “Chị dâu, học phí của những lò luyện thi như này rất mắc, chị còn phải tiết kiệm tiền phẫu thuật, em xin giáo viên cho em mấy bộ đề là được, em không…”
“Em không cần lo lắng chuyện tiền nong.” Tôi ngắt lời em ấy, “Tiểu Táo à, bây giờ chuyện quan trọng nhất với em là thi đại học, đây là bước chuẩn bị cho tương lai tự do của em, là con đường duy nhất.”