Tao Là Thím Mày - Chương 3
7,
Hôm sau tôi thức dậy, thay bộ quần áo mới.
Là Thẩm Tu chuẩn bị cho tôi.
Thật chu đáo mà.
Tôi gọi điện thoại cho bố: “Bố, lát nữa con và Thẩm Tu đi đăng kí kết hôn, bố mang qua cho con được không?”
“Đăng kí?” Bố tôi giật mình, “Con chờ chút, để bố hỏi mẹ con.”
Lúc sau mẹ tôi gọi tới, “Sao nhanh thế con?”
Tôi hơi chột da, “Gia đình hai bên cũng đã gặp mặt rồi, có nhanh quá đâu ạ?”
Mẹ tôi vẫn không hiểu, “Là con cầu hôn à?”
“…Vâng.”
Mẹ tôi im lặng, “Tiểu Lê, con nói thật cho mẹ nghe, con thích Thẩm Tu, hay thích địa vị xã hội của nó?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến mình có thích Thẩm Tu không, tôi chỉ biết làm trợ lý của anh ấy rất khó chịu.
Bởi vì là ông chủ, nên anh ấy rất nghiêm khắc, anh còn yêu cầu tất cả nhân viên phải hoàn hảo giống anh.
Công việc áp lực như vậy khiến tôi lúc nào cũng cảm thấy rất mệt mỏi, không có năng lượng.
Nói không chừng có lúc đ ộ t t ử.
Nếu không tôi cũng không gọi anh ấy là Diêm Vương sống.
Nhưng để có được địa vị xã hội của anh ấy, tôi nghĩ mình có thể sống với khuyết điểm này của anh.
“Mẹ, con quyết định rồi, con sẽ kết hôn với anh ấy, nếu bố mẹ không rảnh, con sẽ tự về lấy.”
“Để mẹ bảo bố mang đến cho con, sáng nay ông ấy không có tiết.”
Hộ khẩu của Thẩm Tu anh ấy cầm, sau khi hai chúng tôi ăn sáng xong bắt đầu đi.
Hôm nay tôi mới biết anh ấy có thể nấu ăn.
Khi đến cục dân chính, bố tôi đã đợi ở đó.
Bố tôi đưa sổ hộ khẩu cho tôi, lúc này Thẩm Tu cũng đưa tôi một tập hồ sơ.
“Đây là gì?”
“Anh đi vào trước, em xem qua một chút đi.” Anh nói.
Tôi mở ra xem, bên trong là một tập tài liệu về cổ phần, còn có một bản thỏa thuận, tất cả đều rất có lợi cho tôi.
Nhà đất, xe hơi, cổ phần,…
Tôi còn chưa nghĩ đến, cái này là hôm qua anh ấy sắp xếp sao?
“Em xem còn cần bổ sung gì không?” Thẩm Tu nói.
Tôi nhìn bố tôi, rồi lại nhìn mấy thứ này một lần nữa, lắc đầu, “Không có gì.”
Anh cho tôi đủ lợi ích rồi.
“Vậy chúng ta vào đi.” Sau đó Thẩm Tu quay qua nhìn bố tôi, “Bố, chúng con vào trước.”
“…”
Cái tên này thích ứng cũng nhanh ghê.
Bố tôi sửng sốt một chút, rồi cũng cười gật đầu.
Tôi cùng Thẩm Tu bước vào cục dân chính.
Sau khi bước ra, tôi và Thẩm Tu đã là một đôi vợ chồng hàng thật giá thật.
Thẩm Tu nắm chặt tay tôi, “Đi thôi.”
????????????
Làm quen nhanh ghê ta.
Bàn tay của anh rất ấm áp, thì ra chỉ có cái mặt lạnh như tiền thôi.
Lòng tôi hơi xốn xang, bước đi theo anh.
Sau khi lên xe, anh nói, “Anh đã thu xếp nhà mới xong, đêm nay chúng ta đến đó.”
“Vâng.”
“Còn có đám cưới và tuần trăng mật, để anh sắp xếp, còn thời gian tùy em quyết định.” Sau đó lại hỏi thêm, “Em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
Giờ tôi mới nhận ra tôi và Thẩm Tu đã kết hôn.
Đây là thật.
“Em… em rất muốn đến đảo Tahiti, nhưng xa quá…”
“Vậy thì đi Tahiti.”
“Vâng.”
8,
Xe dừng ở trước công ty.
Thẩm Tu bước xuống, đứng một bên đợi tôi.
Sau khi xuống xe, tôi lại vừa đi vừa báo cáo lịch trình như thường lệ.
Nhưng anh lại nắm tay tôi bước vào.
Ở cổng công ty có rất nhiều người, ai cũng tròn mắt nhìn chúng tôi.
Đệch!
Thế này là công khai hả?
Nhưng tôi chưa sẵn sàng.
“Tổng giám đốc…”
Thẩm Tu nghiêng đầu nhìn tôi, “Em gọi anh là gì?”
“Nhưng bây giờ đang ở công ty.”
Thẩm Tu: “Em có thể gọi tên anh, hoặc gọi anh là chồng.”
Anh vừa đi vừa nói thêm, “Còn nữa, từ hôm nay em không phải trợ lý của anh nữa, anh sắp xếp cho em một chức vụ khác, hôm qua đã chuẩn bị cho em một văn phòng, tạm thời em cứ ở đó trước.”
Người thông minh như tôi vẫn chưa hiểu được ý anh.
Tại sao mới đăng kí mà Thẩm Tu đã thích ứng nhanh như vậy?
Nhưng mà, anh ấy thật tuyệt với.
Chức vụ mới của tôi là trưởng phòng kế hoạch.
Công ty kí lại hợp đồng với tôi, lương gấp đôi.
Tôi gửi tin nhắn cho Miểu Miểu, “Mày thấy tao giống đi tên lửa không? Nhanh thật đấy.”
Miểu Miểu, “Hôm qua chú hai nói trong nhóm gia đình, hôm nay đăng kí rồi hả.”
Điện thoại của tôi rung lên mấy lần.
Hóa ra Thẩm Tu thêm tôi vào nhóm gia đình của anh.
Tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm lần lượt chào tôi, sau đó gửi kì xì cho tôi.
Miểu Miểu gửi 100 tệ và @ tôi, “Hhahaha, chỉ có bằng đấy thôi.”
Sau đó Miểu Miểu bị mẹ nó đuổi ra khỏi nhóm.
Miểu Miểu nhắn tin càu nhàu với tôi khiến tôi buồn cười đến mức không chịu nổi.
Gia đình họ thật sự rất thú vị.
Tôi cũng thêm Thẩm Tu vào nhóm gia đình tôi.
Thế là mọi người đều biết chuyện tôi và Thẩm Tu kết hôn.
Tôi vẫn nghĩ đây là một giấc mơ.
Hơi viển vông.
Tôi đang tự hỏi mình xem có phải tôi và Thẩm Tu đã đăng kí kết hôn không, đây có phải mơ không.
…
Đến 5h, tôi và Thẩm Tu cùng tan làm.
Anh đưa tôi đến nhà mới.
Không giống căn nhà anh đang ở, đây là một biệt thự hơi xa công ty.
Thẩm Tu nói: “Tạm thời cứ ở đây, nếu em thích chỗ nào thì chúng ta mua tiếp.”
“Không cần, ở đây là được rồi.”
Anh nhìn tôi thật lâu, “Là nhà của chúng ta.”
Tim tôi run lên, cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng tôi không biết tôi nói sai ở đâu, sai như thế nào.
Ở đây có người đang nấu ăn.
Trước khi ăn cơm, Thẩm Tu đưa tôi đến phòng sách, cùng tôi nói chuyện đám cưới và tuần trăng mật.
Chúng tôi nói chuyện hơn một tiếng thì đi xuống ăn tối.
Ăn xong, Thẩm Tu dẫn tôi đi dạo một vòng, sau đó đưa tôi về phòng.
Anh đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, từ quần áo đến những vật dụng nhỏ xíu…
Chỉ trong một đêm, anh ấy đã làm cho tôi rất nhiều chuyện.
Mặc dù cũng không phải là anh tự mình làm.
Sau đó anh chỉ vào phòng tắm, “Em tắm trước đi.”
Tôi gật đầu, cầm quần áo ngủ bước vào.
Haizzz.
Cuối cùng cũng sắp được bóc tem rồi.
Vậy thì phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Tôi lề mề hơn hai tiếng mới chịu ra.
Thẩm Tu thấy tôi ra, không nói gì, cầm luôn quần áo đi vào phòng tắm.
Ủa tắm nhanh vậy?
Tôi nằm yên trên giường, ngoan ngoãn đợi.
Anh cũng nằm xuống, nghiêng đầu hỏi tôi, “Có cần tắt đèn không?”
Tôi làm gì dám bật đèn?
“Tắt đi, tắt đi.”
“Được rồi.” Thẩm Tu xoay người tắt đèn, sau đó đè lên tôi, hôn tôi.
Tôi bảo anh lợi hại thật, đến cả chuyện này cũng thích ứng nhanh hơn tôi.
Hình như anh ấy cảm nhận được sự hồi hộp của tôi, khàn khàn nói, “Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng, không làm em đau đâu.”
“…”
Làm thì làm đi, còn bày đặt.
Tôi làm gì có can đảm để thảo luận chuyện mạnh hay nhẹ?
“A…”
9,
Hôm sau, trời sáng.
Tôi tỉnh dậy từ trong ngực Thẩm Tu.
Tôi vừa xoay người, anh cũng mở mắt ra.
“Dậy rồi?” Giọng anh hơi khàn, “Em có thấy không thoải mái ở đâu không?”
Gò má của tôi đỏ ửng lên.
Thẩm Tu cười một tiếng, cúi đầu hôn trán tôi, “Em ngủ thêm một chút đi, anh đi bật nước, chút nữa em tắm một chút sẽ dễ chịu hơn.”
Anh đứng dậy và đi vào phòng tắm.
Tôi lập tức mò điện thoại gửi cho Miểu Miểu một tin nhắn, “Mày có chắc là chú mày chưa từng yêu đương không?”
Miểu Miểu chưa trả lời.
Chắc chắn con bé này còn đang ngủ.
Nhưng Thẩm Tu của hôm qua không giống như lần đầu tiên, anh ấy thật sự rất… tuyệt.
Tối qua…
Dù sao, tôi cũng rất hài lòng.
Chỉ hơi đau một chút lúc đầu, sau đó thì cảm thấy rất… thoải mái.
Tắm rửa ăn sáng xong, Thẩm Tu nói: “Em nghỉ ngơi mấy ngày đi, không đến công ty cũng được.”
“Không cần, em muốn đi làm.” Má tôi vẫn đỏ ửng, “Anh không cho em đi làm em càng khó chịu.”
Thẩm Tu nhìn tôi cười cười, “Em đỏ mặt kìa.”
Tôi biết, mặt tôi nóng như thế chẳng lẽ tôi không tự cảm nhận được sao?
Thẩm Tu: “Dáng vẻ thẹn thùng của em rất đáng yêu.”
Đệch!
Đây là đang khen tôi à?
Tôi cứ nghĩ ăn xong anh ấy sẽ đến công ty luôn, nhưng không.
Tôi đứng bên cửa sổ kiểu Pháp trong phòng khách, nhìn ra ngoài.
Thẩm Tu đột nhiên ôm tôi từ phía sau, đặt cằm lên vai tôi, “Anh nhớ là em thích hoa hồng Austin, anh cho người chuyển một ít về đây, vườn hoa là làm cho em, em còn thích loại hoa gì, anh sẽ bảo người trồng, còn nếu em muốn tự tay trồng, chúng ta cùng làm.”
Sao cứ sai sai ở đâu nhỉ.
Tôi nhíu mày, quay người lại.
Nụ cười của Thẩm Tu ngừng lại, “Sao thế?”
Tôi lắc đầu, “Không có gì, chỉ là em cảm thấy anh đối với em quá tốt.”
Anh cười, “Em là vợ anh, không tốt với em thì tốt với ai?”
“Nhưng…”
Nhưng cuộc hôn nhân của tôi và anh bắt đầu vì 300 vạn, tôi cũng nói rõ là giả làm bạn gái để qua mặt người nhà.
Sao mới qua có mấy ngày đã phát triển đến mức này rồi.
Anh thích ứng rất tốt, thậm chí còn thích điều này.
Thẩm Tu nhìn tôi, “Nhưng cái gì?”
Tôi chỉ cảm thấy mình không thể hiểu nổi anh ấy, ngoài ra không có vấn đề gì nữa.
“Chắc là kết hôn quá nhanh, em chưa kịp làm quen.”
“Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian, em cứ từ từ làm quen.” Anh dịu dàng nói, sau đó cúi đầu hôn môi tôi.
Người tôi bỗng nhiên mềm nhũn.
Tôi mặc kệ cho anh hôn.
Sau đó anh bất ngờ bế tôi lên lầu.
Đệt!
Bình thường anh lạnh lùng chững chạc như vậy, hóa ra sau khi phá giới sẽ trở thành thế này.
Tinh lực cũng dồi dào thật.
Tôi mệt quá ngủ thiếp đi.
Mở mắt ra đã là chiều tối.
Thẩm Tu không ở trong phòng.
Tôi thẫn thờ ngồi trên giường, suy nghĩ về tôi và Thẩm Tu từ trước đến giờ.
25 tuổi, tôi đến công ty anh, làm trợ lý cho anh.
Nhưng trước kia chúng tôi đã gặp nhau ở đại học.
Mặc dù khi tôi đi học, anh đã tốt nghiệp, nhưng anh có quay trở về tham dự vài sự kiện và diễn thuyết vài lần.
Khi đó tôi là đại diện hội sinh viên phỏng vấn anh ấy.
Sau đó, tôi đã âm thầm thề nhất định sẽ trở thành người giống Thẩm Tu.
Sau khi trở thành trợ lý của anh, tôi còn tưởng anh không phải người, toàn thân giống như làm bằng gang thép, không có xương m á u.
Tôi cũng chỉ có thể rèn mình thành sắt.
Tôi suốt ngày âm thầm mắng anh ấy, còn gọi anh ấy là Diêm Vương sống, nhưng trong lòng tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh.
Mọi thứ anh có được là xứng đáng.
Tôi cũng học được rất nhiều từ anh.
Anh ấy cũng sẵn sàng dạy tôi.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành thế này?
Khó hiểu thật đấy.