Tàng Kiều - Chương 4
“Phu nhân, chuyện này ta không thể tự quyết. Nhưng, ta sẽ trở về kinh thành, bẩm báo chi tiết sự việc cho vương gia.”
“Vương gia nhà ngươi hiện đang mưu đồ đại sự, ngươi nói những điều này với hắn chẳng phải khiến hắn phân tâm sao, ngươi có muốn hại chết hắn không?”
Hôm ấy ta thấy trên màn mưa đạn nói rằng, sau khi trở về kinh, Bùi Triệt quét sạch đối thủ chính trị, nhiều lần cận kề cái chết.
Trong tình cảnh này, hắn không nên bị ta làm phân tâm vì những việc nhỏ nhặt.
“Xin hãy nói với vương gia rằng, hắn không còn nợ gì ta nữa.”
15.
Thoắt cái, lại bốn tháng trôi qua, ngày sinh đã gần kề.
Tẩu tử ngày ngày ở bên trò chuyện giải khuây cho ta, còn làm cho đứa trẻ đôi giày hình đầu hổ và áo mới.
Nhìn đôi giày nhỏ xinh trong giỏ, ta bất giác nghĩ đến dáng vẻ của đứa bé khi chào đời.
Liệu sẽ giống ta, hay là giống Bùi Triệt nhiều hơn?
Huynh trưởng bưng chén canh gà hầm mới ra: “Uống lúc còn nóng, cha vừa hầm xong đấy.”
Từ khi ta có thai, mấy con gà mái già trong nhà đều đã bị hầm thành canh, vào hết bụng ta.
Giờ ta nhìn canh gà là thấy ngán.
“Ca, muội không muốn uống nữa.”
“Không được, lúc này cần bồi bổ thân thể, ngoan, đừng bướng.”
“Tẩu tẩu…”
Ta quay sang cầu cứu tẩu tử.
Tẩu tử thân thể không tốt, khó mang thai, ta đã hứa với nàng rằng sau khi sinh đứa trẻ này, sẽ để đứa bé ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng, như vậy huynh trưởng và tẩu tử cũng có người nối dõi, sau này nàng không phải chịu người khác coi thường.
Thấy ta phản kháng, tẩu tử đành lắc đầu bất lực, rồi kéo tai huynh trưởng, kéo ra ngoài.
“Canh gà, canh gà, ngươi chỉ biết đến canh gà thôi sao? Sao không chịu đi săn thú rừng gì đó?”
“Buông tay buông tay, nương tử mau buông tay, nếu ta biết đi săn thì đã đi từ lâu rồi.”
…
Sáng hôm sau, huynh trưởng và cha ta cùng nhau lên núi đi săn, nói rằng tối muộn mới về.
Nào ngờ, đến giữa trưa, bụng ta đột nhiên đau dữ dội.
Trong lòng ta trầm xuống.
Hỏng rồi, sắp sinh rồi.
16.
Trong làng chỉ có một bà đỡ, dù ta đã dặn trước, nhưng xem ra vẫn sinh sớm. Khi tẩu tử hốt hoảng đi mời bà đỡ tới, thì ta đã có dấu hiệu chuyển dạ.
Nước nóng được đun liên tục, bà đỡ không ngừng động viên bên tai ta.
Nhưng bận rộn một hồi lâu vẫn chưa thấy đứa bé ra đời.
Tẩu tử sốt ruột đến phát khóc, lại sợ ta nghe thấy nên vừa rơi nước mắt vừa an ủi ta.
“Kiều nương đừng sợ, trong làng những đứa trẻ đều do bà Triệu đỡ đẻ, chắc chắn không sao đâu.”
Tẩu tử vừa an ủi xong, bà đỡ liền hoảng hốt nói: “Không xong rồi, khó sinh rồi, mau đi mời đại phu!”
“Đại phu sao? Gần nhất cũng phải lên trấn mới có đại phu, làm sao kịp đây.”
“Trong làng không phải có một thú y sao? Mau đi mời ông ấy, cùng lắm là coi người như ngựa mà chữa!”
Tai ta ù lên, đầu óc chóng mặt từng đợt.
Trước đây nghe người ta nói, nữ nhân sinh con là đi một chuyến qua Quỷ Môn Quan.
Bây giờ ta mới xem như bản thân cảm nhận được, xác thực…… không bằng để cho ta chết đi coi như xong.
Trong cơn mê man, ta nghe thấy tiếng ai đó đang nói.
“Giữ mẹ hay giữ đứa nhỏ?”
Lúc này, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Cả mẹ và con đều không được có chuyện gì! Nếu không bảo vệ được, thì ngươi cũng không cần sống nữa!”
Giọng nói này, sao nghe giống hệt Bùi Triệt?
Ta đang nghĩ vậy thì thấy một bóng dáng cao lớn xông vào phòng sinh.
Người ấy nắm chặt tay ta, hơi ấm lan tỏa hệt như đêm uống rượu hôm ấy.
Hắn nắm chặt tay ta, giọng nói nghẹn ngào: “Kiều nương, đừng sợ, ta đã trở về rồi.”
17.
Ta cứ ngỡ mình đang mơ.
Khi tỉnh dậy, việc đầu tiên là tìm con ta.
“Hài tử đâu rồi?”
Bùi Triệt ngồi bên giường ta, mắt đỏ hoe: “Kiều nương…”
Ta thu tầm mắt lại, lúc này mới nhìn thấy Bùi triệt.
Từ khi hắn rời đi đến nay đã tám tháng trôi qua.
Hắn dường như không thay đổi gì so với trước đây, nhưng khí chất lại khác hoàn toàn.
Đặc biệt là bộ y phục gấm sang trọng trên người, càng làm nổi bật vẻ cao quý và áp đảo của hắn.
Ta gượng cười, gật đầu với Bùi Triệt, nói với giọng đầy tự ti: “Xin vương gia yên tâm, ta sẽ dựa vào hài tử mà cầu xin bất kỳ điều gì. Đứa trẻ này từ nay sẽ chỉ là con của riêng ta.”
Nói xong, sắc mặt của Bùi Triệt tái nhợt, môi mím chặt, trừng mắt nhìn ta không rời.
Ta thở dài.
Đúng là nghiệp chướng mà.
Nếu sớm biết cái đùi này khó ôm đến vậy, ta đã nên tránh xa hắn từ đầu.
“Vương gia, ngài… định khi nào đi?”
Câu hỏi của ta vốn chỉ là khách sáo, nhưng không ngờ lại khiến Bùi Triệt nổi giận như pháo nổ.
“Đi? Kiều nương nói thử xem, làm phu quân của nàng thì ta nên đi đâu? Hửm?”
Ta: “…”
Đại ca, ngươi đừng có tới gần ta!
“Kiều nương, nàng định vứt bỏ ta sao?”
Ta: “…”
“Hay là nói, ta là kẻ mà nàng có thể muốn gả thì gả, muốn bỏ thì bỏ?”
“Không phải… trong hưu thư chẳng phải viết rõ rồi sao, là ngài bỏ ta mà.”
Ta ngập ngừng cãi lại.
Khi viết hưu thư đó, ta đã rất cẩn thận, tuyệt đối không có nhầm lẫn.
Bùi Triệt cười lạnh, từ trong áo lấy ra tờ hưu thư viết trên một mảnh vải lụa: “Nàng đang nói đến thứ rách nát này sao?”
“Tấm vải lụa này… cũng không rẻ đâu.”
“Xoẹt!”
Lời ta vừa dứt, tờ hưu thư ấy đã bị hắn không chút do dự xé thành hai mảnh.
Bùi Triệt mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ: “Ta không đồng ý!”
18.
Ta cũng chẳng hiểu Bùi Triệt đang có tính toán gì.
Theo lẽ thường, giờ hắn đã ở ngôi vị cao, đáng ra nên bận rộn chuyện công vụ mới phải.
Nhưng ta thấy ngày ngày hắn chẳng phải trông con thì cũng theo cha và huynh trưởng ta lên núi săn bắn, săn thú về bồi bổ cho ta.
Ngay cả tẩu tử ta cũng ngạc nhiên, còn bảo rằng dù đã gả cho huynh trưởng bao năm, lần đầu thấy có người còn chăm lo cho vợ hơn cả huynh trưởng.
Ta bế con, không dám nói gì.
Ngày tháng cứ thế trôi đi từng ngày, Bùi Triệt không hề nhắc đến chuyện rời đi, ngày tháng cứ thế bình lặng như xưa.
Nhưng trong lòng ta vẫn không yên.
Sự lo lắng của ta quả nhiên là có lý do.
Sau một tháng Bùi Triệt ở lại, vào một buổi sáng, cả sân nhà ta đông nghịt các đại thần đang quỳ, đồng thanh kêu gào.
“Xin Nhiếp chính vương hồi kinh! Hoàng thượng không thể thiếu ngài!”
Ta giật mình tỉnh giấc, vừa động người thì đã bị Bùi Triệt ôm chặt vào lòng, giọng dịu dàng dỗ dành: “Ngủ thêm chút nữa đi.”
“Ngủ gì mà ngủ! Ngoài kia là ai vậy?”
“Không có gì ghê gớm, chỉ là đương kim Thừa tướng, Thái phó và cả Đại tướng quân Vinh Uy thôi mà.”
Thừa tướng… Thái phó…
Trời ơi!
Những chức quan này ta mới chỉ từng nghe tên thôi đó!
Cha ta và huynh trưởng đã quỳ ngoài sân, ta sợ những kẻ làm quan này sẽ ức hiếp họ nên vội vàng chạy ra.
Nhưng vừa ra tới nơi, cả nhóm người ấy liền cúi rạp người hành đại lễ với ta.
Người đứng đầu, Thừa tướng, khẩn thiết cầu xin: “Vương phi, xin người khuyên Vương gia đi, nếu ngài ấy không hồi triều, kinh thành sẽ đại loạn mất.”
Ta vội vàng xua tay: “Không, không phải vương phi, ta không phải…”
Ta vừa dứt lời, Cố Kiếm từ trong đám đông bước tới, quỳ sụp trước mặt ta.
“Vương phi, thuộc hạ thấy rằng, phu thê nào cũng có lúc xung đột, nếu người có điều gì bất mãn với Vương gia, cứ trút giận thẳng thắn với ngài, nhưng việc hưu phu, mong vương phi đừng nhắc đến nữa.”
Ta?
Hưu phu? Ta đã hưu phu khi nào chứ!
Miệng ta há rộng đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Quay lại, thấy tội đồ chính là kẻ đang khoanh tay đứng tựa vào ngưỡng cửa, cười như không cười nhìn qua ta, còn thêm mắm dặm muối: “Phải đó, vi phu nào có lỗi lầm gì, phu nhân sao lại nói hưu là hưu?”
19.
Cha ta chắc chưa bao giờ tưởng tượng nổi, căn nhà tranh nhỏ bé này có ngày lại tiếp đón những nhân vật lớn như Thừa tướng, Thái phó và Đại tướng quân Vinh Uy.
Ngay cả Nhiếp chính vương cũng chần chừ mãi không chịu rời đi.
Bùi Triệt đã quyết tâm rằng nếu không bỏ qua chuyện hưu thư, hắn sẽ không quay về triều.
Ta tức giận đấm hắn hai cái, hắn không những không nổi giận mà còn đưa mặt lại gần, chỉ vào má mình rồi nói: “Phu nhân đánh nhẹ thôi, thịt trên mặt mềm, đánh vào đây này.”
Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nắm đấm mãi không thể hạ xuống.
Thế là Bùi Triệt vui vẻ khoe khoang với Thừa tướng và Thái phó: “Nhìn xem, phu nhân ta thương ta lắm, đánh cũng không nỡ.”
Ta tức tối, tối đó đuổi hắn ra ngoài.
Đúng là mất mặt!
20.
Con ta được đặt tên là Trường Ức.
Bùi Triệt nói, có lẽ những tháng ngày ngu ngơ ấy đối với người khác là khó chịu.
Nhưng từ nhỏ hắn đã sống trong vòng vây hãm hại lẫn nhau, những người thân thiết đều e dè hắn, những kẻ thật lòng ở bên hắn đếm trên đầu ngón tay.
Vì thế, thời gian ở làng này là quãng thời gian nhẹ nhàng nhất với hắn.
Đặc biệt là, từ sau khi thành thân với ta.
Vì vậy, hắn đặt tên cho con là Trường Ức, mong rằng có thể nhớ mãi về những kỷ niệm này.
Ta hỏi Bùi Triệt, thân phận như ta sao có thể xứng với hắn?
Nếu sau này ta không biết đại cục, khiến hắn mất mặt thì phải làm sao?
Bùi Triệt chỉ cười, không nói gì.
Hôm sau, Thừa tướng và các vị quan trong nhà ta tranh cãi đến nỗi quần áo bị xé rách, suýt nữa thì lộ cả nửa thân dưới.
Đúng lúc đó, Bùi Triệt che mắt ta lại, giọng ấm áp vang lên bên tai: “Không được nhìn.”
Bùi Triệt nói, xưa nay chưa từng có chuyện gọi là biết điều, chỉ có muốn bảo vệ người hay không mà thôi.
Dù là những nhân vật cao quý như Thừa tướng và Thái phó cũng không phải lúc nào cũng giữ vẻ nghiêm trang, mà cũng có lúc sống thật với bản thân.
Hắn còn nói, nếu có ngày nào đó, bên hắn quá nhàm chán, thì hắn sẽ cho ta quyền lựa chọn ra đi.
Chỉ là khi đó, mong ta nhất định mang hắn theo cùng.
Lời hắn vừa dứt, ba người đang tranh cãi lập tức dừng lại, đồng loạt quỳ trước mặt ta, nước mắt giàn giụa.
“Vương phi, xin người giúp chúng thần! Không có Vương gia trấn giữ kinh thành, chúng thần thực sự không chịu đựng nổi nữa!”
Ta bị những nhân vật lớn này dọa cho khiếp đảm.
Tối hôm đó sau khi dâng hương tổ tiên, ta đã đưa ra quyết định.
Vào kinh thành.
21.
Bùi Triệt nói rằng phủ đệ của hắn ở kinh thành vốn lạnh lẽo, không có sinh khí.
Mỗi đêm trở về phủ, hắn luôn cảm thấy dường như chỉ có một mình.
Nhưng khi ta đến thì phát hiện, trong vương phủ lại có một đội ngũ gia nhân đông đúc.
Bọn họ mặc y phục thống nhất, nghiêm chỉnh đứng đợi trước cửa đón tiếp ta và Bùi Triệt.
Nhất là khi cả đám người quỳ xuống trước mặt ta, hô lớn chào mừng Vương phi, ta cảm thấy không yên lòng.
“Không phải ngươi nói rằng…”
Ta định lườm hắn, nhưng vừa quay lại thì thấy Bùi Triệt đang ôm con chơi đùa vui vẻ.
Ánh hoàng hôn phủ lên người hắn, bao bọc quanh Bùi Triệt một màu vàng dịu dàng, càng tôn thêm vẻ ôn hòa của hắn.
Nhìn Bùi Triệt, ta bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ việc cùng hắn đi trên con đường này là xứng đáng.
22.
Dù bận rộn, Bùi Triệt vẫn đều đặn về phủ dùng cơm mỗi ngày.
Tối đến hắn ôm con, dạy ta đánh cờ.
Kinh thành có nhiều điều mới lạ, tuy ta không tinh thông cầm kỳ thi họa như những tiểu thư gia đình danh giá khác, nhưng ta lại có một phu quân toàn năng.
Bùi Triệt không chỉ dạy ta cầm kỳ thi họa, để làm ta vui, hắn còn mở một mảnh vườn trồng rau phía sau vương phủ.
Vào những ngày lễ tết, hắn lại hái một nắm rau xanh đưa vào cung cho các quý nhân.
Lâu dần, khi các quý nhân trong cung thấy chán đồ ăn, họ lại phái thái giám đến phủ ta hái rau.
Ta thụ sủng nhược kinh.
Bùi Triệt chỉ nói: “Sợ gì chứ, đó là vinh hạnh của hắn.”
Ta…
Cũng được, Nhiếp chính vương nói gì thì cứ coi là như vậy.
Cuối cùng, màn hình trước mắt ta cũng hiện lên dòng chữ lần cuối: “Tạm biệt, tiểu tỷ tỷ, chúc cuộc sống của người mãi mãi rực rỡ.”
-HẾT-