Tân Nương Xung Hỉ - Chương 5: Ngoại Truyện - Cố Nguyên Sơ
Thời điểm ta trọng sinh không được tốt lắm, Khanh Khanh đã gả đến Phủ Định quốc công.
Đây là lần thứ hai nàng xuất giá, giống như kiếp trước.
Ta biết nàng có chút tình cảm với Giả Sanh, cũng biết Định quốc công phu nhân sẽ đưa nàng cho đại hoàng tử xung hỉ.
Bi thảm của Khanh Khanh kiếp trước, chính là bắt đầu từ phủ đại hoàng tử.
Nàng ngây thơ trong sáng, nhưng lại có một đích tỷ tâm địa rắn rết.
Kiếp trước, Mạnh Trì Hoan phát hiện máu của Khanh Khanh có thể chữa bách bệnh.
Nàng ta thay thế Khanh Khanh gả vào phủ Đại hoàng tử, lại tìm mọi cách đưa nàng vào phủ làm thiếp.
Nàng ta lấy Mạnh di nương ra uy hiếp, ép buộc Khanh Khanh liên tục hiến máu giúp đại hoàng tử cứu người.
Cho đến khi phương Bắc bùng phát dịch bệnh, đại hoàng tử đi cứu trợ.
Nàng ta đã tiết lộ bí mật về máu của Khanh Khanh với đại hoàng tử.
Khanh Khanh chết vì mất quá nhiều máu.
Ngày nàng chết, người của đại hoàng tử vẫn đang rạch da thịt nàng để lấy máu.
Chỉ tiếc, nàng đã là một bộ xương trắng.
Đại hoàng tử giải quyết được dịch bệnh, cứu giúp dân chúng, nhất thời danh tiếng lẫy lừng.
Còn Khanh Khanh của ta, lại bị cuốn chiếu, ném vào bãi tha ma.
Công lao là của đại hoàng tử, sao có thể liên quan đến máu của một nữ nhân?
Tất nhiên, có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu.
Khi ta biết được, đã quá muộn.
Ta không thể đi lại, chỉ có thể bò tới bãi tha ma, ôm thi thể nàng, lặng lẽ rơi lệ.
Lúc đó ta đã thề, nhất định phải giết chết những kẻ hại chết Khanh Khanh, nợ máu trả bằng máu.
Sau đó ta đã làm được, mọi người đều cho rằng ta không thể đi lại, không có duyên với ngôi đế.
Nhưng không ai biết, ta vẫn chưa bao giờ từ bỏ, ta vẫn luôn bồi dưỡng thế lực của mình.
Trời không phụ lòng người, ta tìm được thần y chữa khỏi tật chân cho ta, ta bắt đầu điên cuồng trả thù.
Mạnh Trì Hoan và đại hoàng tử bị làm thành bình đựng máu.
Máu tươi chảy hết, nổ tung mà chết.
Ta muốn bọn họ cũng thường xuyên nếm trải nỗi đau khổ mà Khanh Khanh đã từng chịu.
Sau đó, ta trọng sinh.
Có trời mới biết khi ta phát hiện Khanh Khanh còn sống, ta vui mừng đến nhường nào.
Ta dẫn dắt nàng phát hiện ra bộ mặt thật của Mạnh Trì Hoan.
Khanh Khanh của ta đã thông minh hơn, nàng còn học được cách dùng mưu kế.
Khi nàng thành công đưa Mạnh Trì Hoan đến phủ Đại hoàng tử, ta đã đưa ra quyết định, ta yêu cầu được cưới nàng.
Ta không muốn giống như kiếp trước, luôn lo lắng thái tử phế vật như ta không có kết cục tốt sẽ liên lụy đến nàng, rồi bỏ lỡ nàng.
Huống hồ, ta đã trọng sinh, ta đã tìm được thần y chữa khỏi tật chân cho ta trước thời hạn.
Chỉ cần ta có thể đứng dậy, ngôi vị hoàng đế cuối cùng chỉ có thể là của ta.
Ta sẽ có khả năng, yêu nàng, bảo vệ nàng.
Nhưng là thái tử, dù là thái tử có bệnh, muốn cưới một thứ nữ vẫn không dễ dàng.
Vì vậy, ta chỉ có thể lợi dụng danh nghĩa xung hỉ của nàng, ép mẫu hậu gả nàng cho ta.
Ít nhất, một thái tử phi có phúc vận, có thể không so đo đến thân thế.
Đêm tân hôn, Khanh Khanh đã rất sợ hãi.
Nàng giống như một chú nai con hoảng sợ, nàng không hiểu, tại sao ta lại đối xử tốt với nàng.
Có lẽ nàng đã sớm quên.
Năm mười tuổi, ngày ta rơi xuống vách núi, chính nàng đã cứu ta.
Chính nàng đã rạch cánh tay, cho ta uống máu của nàng.
Ta sống lại, chỉ là tỉnh lại thì đã không thể đi lại nữa.
Ta không dám đến gần nàng, từ xưa đến nay thân thể hoàng đế không được khuyết tật, ta không thể làm hoàng đế, kết cục nhất định sẽ rất thảm. Ta không muốn liên lụy đến nàng.
Không biết có phải do liên tiếp gặp phải người không tốt hay không, Khanh Khanh đối với ta, luôn có sự xa cách nhàn nhạt.
Ta hiểu nàng, ta không trách nàng.
Giống như những gì ta đã viết trong thư.
Nàng nói nàng hèn mọn, vậy ta hứa cho nàng vị trí thái tử phi, nàng nói nàng không dám tin người khác nữa, vậy ta dùng cả đời để chờ nàng tin ta.
Ta muốn kiếp này của nàng, không còn phải đổ máu, làm áo cưới cho người khác.
Ta muốn kiếp này của nàng bình an vô sự, không còn phải đổ máu rơi lệ.
Ta có cả đời, để chữa lành cho nàng.
Sẽ có một ngày, nàng sẽ tin ta.
-HẾT-