Tân Nương Xung Hỉ - Chương 3
Giả Sanh bị cố ý đuổi đi, Định Quốc công nâng chén trà không nói gì, im lặng ủng hộ quyết định của thê tử.
Lúc đó ta hiểu ra, không chỉ vì Đại hoàng tử phi, mà toàn bộ Định Quốc công phủ, đều đặt cược ngôi vị hoàng đế ở trên người Đại hoàng tử.
Nhận lấy thư bỏ vợ, khóe môi ta nở nụ cười lạnh nhạt:
“Phu nhân, qua sông đoạn cầu cũng không có nhanh như vậy nha?”
“Phu nhân không lo lắng, sau này muốn qua sông lại bị chết đuối sao?”
Sắc mặt bà ta đột nhiên tái xanh, một chén trà nóng hổi ném tới.
“Làm càn.”
Ta nghiêng người né tránh, đụng phải nha hoàn vội vã chạy vào.
Nha hoàn kia cũng không để ý đến ta, tiến lên hét với phu thê Định Quốc công:
“Phu nhân, Lâm lão phu nhân đến rồi, trông rất vội, chúng ta không cản được, bà ấy đang chạy đến đây.”
“Bà ta đến làm gì?” Quốc công phu nhân đang tức giận, hung hăng nhíu mày.
Nha hoàn lén nhìn ta, lắp bắp:
“Nghe nói sau khi Lâm tiểu tướng quân bỏ vợ, thân thể không còn tiến triển, giờ lại tái phát bệnh cũ, hôn mê bất tỉnh.”
“Lâm lão phu nhân không còn cách nào, không biết từ đâu nghe được tin quốc công phủ bỏ vợ, lại đến tìm thế tử phi, muốn tái giá về xung hỉ…”
Nàng ta càng nói càng nhỏ, dưới ánh mắt kinh ngạc và tức giận của quốc công phu nhân, đến nỗi không nói nên lời.
“Hoang đường!”
Bà ta lại đập vỡ một chén trà, cả người trông dữ tợn.
“Ý của ngươi là, người xung hỉ tốt rồi, một khi bỏ vợ sẽ chết?”
Nha hoàn bị dọa không nhẹ, vội quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.
Định Quốc công phu nhân nhìn chằm chằm vào trán chảy máu của nàng ta, không biết nghĩ đến điều gì mà đột nhiên đồng tử co lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào thư bỏ vợ trong tay ta.
Ta khẽ dừng ngón tay, bình tĩnh gấp thư bỏ vợ lại, giấu vào trong tay áo.
Ta biết, bà ta đang nghĩ đến Giả Sanh.
Nếu không có ta, Giả Sanh có rơi vào cảnh nguy kịch như Lâm Úy không.
Bàn tay bà ta đặt trên bàn án dần dần nổi gân xanh, mặt trở nên cứng đờ khó coi, giọng nói vô thức run rẩy,
Bà ta khàn giọng, khẽ gọi ta:
“Dao nhi…”
Ta giật giật khóe miệng, chưa kịp mở miệng thì cánh tay đã bị người kéo lại.
Là Lâm lão phu nhân cuối cùng cũng đến.
Bà ta thấy ta thì mắt sáng lên, như nhìn thấy cứu tinh:
“Dao nhi, nhanh theo ta về, chỉ cần con theo ta về xung hỉ, ta sẽ để Úy nhi cưới con làm chính thê.”
Nghe vậy, ta muốn cười cũng không cười nổi.
Đến lúc này rồi, còn nghĩ đến chuyện để ta làm vợ hay làm thiếp.
Ta rút tay về: “Lão phu nhân, muộn rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của bà ta, ta không nể tình:
“Sinh tử có số, lão phu nhân hãy tìm người khác đi.”
Ngoài cửa, ta thấy thứ huynh đến đón ta.
Lần thứ hai rồi, lại là hắn đến đón ta về nhà.
Lần này sắc mặt hắn rất tệ, khóc tang như thể ta không bao giờ lấy chồng được nữa.
Định Quốc công phu nhân đứng ở cửa, nắm chặt khăn tay, vẻ mặt do dự.
Chọn nhi tử hay nữ nhi, cũng như tương lai của quốc công phủ, đây là một vấn đề.
Một lúc sau, bà ta mở miệng hỏi ta: “A Sanh, hắn sẽ không sao chứ?”
Ta bật cười: “Sao ta biết được?”
“Phu nhân, trên đời này nhân quả luân hồi, tự có báo ứng.”
Rõ ràng là bà ta và mẹ kế bàn bạc chuyện bỏ vợ tái giá, để thứ huynh đến đón ta. Lúc này lại tỏ vẻ muốn hối hận níu kéo, cần gì chứ?
9.
Về đến Mạnh phủ, người đón ta là đích tỷ.
Vẻ hả hê trên mặt nàng ta không che giấu được.
“Phú quý của quốc công phủ, không phải ai cũng hưởng thụ được?”
“Cho dù muội muội có phúc khí thâm hậu, cũng không chịu nổi thân phận thấp hèn.”
Nhưng rất nhanh sau đó nàng ta không cười nổi nữa, cha ta theo sát phía sau, vỗ vai ta, bảo ta chuẩn bị sớm, đi làm trắc phi cho đại hoàng tử.
Cha ta vốn biết thời thế, chỗ nào có lợi thì chui vào, đại hoàng tử hiện giờ đang được sủng ái, ta gả qua đó nói không chừng sau này sẽ là hoàng phi, ông ta đương nhiên bằng lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của đích tỷ, ta nhướng mày: “Nghe nói Lâm tiểu tướng quân lại bệnh nặng, tỷ tỷ không đi thăm sao?”
Nàng ta khựng lại, sắc mặt thay đổi.
“Ta không liên quan đến hắn, ngươi đừng lấy lời này để chặn ta.”
Ta cười cười, xem ra phủ tướng quân này cũng là mất cả chì lẫn chài.
Đích tỷ ta, đến cuối cùng vẫn là hối hôn.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi:
” Tiện nhân tiện mệnh, cho dù gả vào nhà quyền quý, cũng không có kết cục tốt đẹp.”
Di nương lại ôm ta khóc.
Bà hỏi ta, tại sao ta rõ ràng có phúc khí thâm hậu, nhưng số phận vẫn long đong.
Trắc phi của đại hoàng tử phủ, nói cho cùng, cũng chỉ là thiếp.
Bà khóc vì ta, đến cuối cùng, vẫn phải đi theo con đường cũ của bà.
Ta nhẹ nhàng an ủi bà:
“Di nương, con đã nói rồi, sẽ không làm thiếp.”
Ta sẽ không làm thiếp, cũng sẽ không tin tưởng người khác nữa.
Lần này, ta muốn đấu tranh với số phận nực cười này.
10.
Đích tỷ đề nghị thay ta đi xung hỉ, là hai ngày sau.
Nàng ta tinh thần phấn chấn đứng giữa đại sảnh, đối với vị trí trắc phi, quyết tâm giành được.
“Cha, nương, tam muội có thể đi xung hỉ, con cũng có thể, nữ nhi Mạnh gia chúng ta phúc khí sâu dày, cũng không chỉ có mình nàng.”
“Nữ nhi đảm bảo với cha mẹ, có thể sinh con cho đại hoàng tử.”
“Tam muội là thứ xuất, nếu sau này đại hoàng tử đăng cơ, nàng cũng không được địa vị cao, ta thì khác, nói không chừng ta có thể tranh thủ cho nhà mình một vị trí quý phi.”
Mẹ kế lo lắng nhìn nàng ta, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Có lẽ các nàng đã bàn bạc qua, hơn nữa mẹ kế cũng không tán đồng chuyện này, nhưng không muốn làm khó nữ nhi mình.
Ta cúi thấp đầu, vẻ mặt chán nản, nhưng ở góc khuất không ai chú ý, khóe môi ta khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhạt.
Ta biết tại sao nàng ta nói chắc chắn có thể sinh con cho đại hoàng tử, nhưng rốt cuộc có thể hay không, thử rồi sẽ biết.
Ngay khi ta nghĩ rằng mình đã thoát thân thành công, chuẩn bị xem kịch hay thì lại có người muốn cưới ta xung hỉ.
Cha ta kích động nắm lấy tay ta, nói lắp bắp.
“Con biết không Dao nhi, thái tử sau khi tan triều đã đến tìm ta, có ý muốn cầu hôn con làm thái tử phi.”
Ta nheo mắt lại.
Thái tử ư, đích tử của trung cung Cố Nguyên Sơ.
Từng được hoàng đế gửi gắm hy vọng, chỉ tiếc là năm mười tuổi, hắn trượt chân ngã xuống vực, từ đó bị gãy cả hai chân, không thể đi lại.
Cũng từ đó, ngôi vị hoàng đế không còn liên quan đến hắn. Chỉ có hoàng đế không đành lòng, vẫn còn hy vọng nên đến nay vẫn chưa bãi bỏ ngôi vị thái tử của hắn.
Cha ta lén lút nhét một phong thư vào tay ta.
“Thái tử nói, nghe nói con có tiếng xung hỉ, nếu bên con không có ý kiến, hắn sẽ xin hoàng hậu hạ chỉ.”
“Thái tử đã dặn dò qua ta, chuyện này không được tiết lộ ra ngoài, mẫu thân của con cũng đều chưa biết.”
“Thái tử nhiều năm nay đi lại không tốt, vạn nhất con xung tốt cho người ta, đó chính là công lớn.
Thái tử và đại hoàng tử, bất kể ai làm hoàng đế, nhà chúng ta đều không lỗ.”
“Ha ha tam nha đầu, cha vẫn muốn đặt cược vào con, dù sao con cũng là chính phi, nếu thành công thì chính là hoàng hậu tương lai.”
Trong đầu ta hiện lên một thiếu niên luôn mỉm cười nhàn nhạt.
Hắn luôn ngồi trên xe lăn, ôn nhu nhàn nhã, cả người toát lên vẻ cao quý không thể nói nên lời.
Ta và hắn chỉ gặp nhau vài lần từ xa, ánh mắt chạm nhau, cao không thể với tới.
Trở về phòng, ta mở bức thư ra.
Chữ viết đẹp đẽ đập vào mắt.
“Nguyện lấy vị trí thái tử phi hứa với khanh, mong khanh từ nay không còn bị người khinh thường, nguyện kết tóc se duyên với khanh cả đời, chỉ cầu khanh có thể mở lòng một lần nữa.”
“Cố Nguyên Sơ để lại.”
Đầu ngón tay ta cầm tờ giấy trắng bệch, cả người ngơ ngẩn.
Vị thái tử chỉ gặp vài lần này, vậy mà đã sớm quen biết ta.
Hắn vậy mà, hiểu được tâm tư của ta.
11.
Tiếng trống, tiếng kèn vang lên.
Đèn lồng vải đỏ, cả Mạnh phủ được trang hoàng lộng lẫy.
Hôm nay, là ngày lành để đích tỷ ta xuất giá.
Mặc dù chỉ là trắc phi, nhưng mẹ kế vẫn bỏ ra rất nhiều công sức.
Kiệu hoa đón dâu còn chưa đến, đích tỷ ta đã mặc áo cưới màu hồng đào, trang điểm tinh xảo.
Thấy ta đến, nàng ta lặng lẽ đến bên tai ta, cười tươi nói:
“Tam muội, chân tướng tân nương xung hỉ của muội, ta đã biết rồi.”
“Sau này, ta mới là nữ nhi có phúc khí sâu dày thực sự của Mạnh phủ.”
Ta nhìn bộ hỉ phục màu hồng đào trên người nàng ta, không phản bác:
“A tỷ, ta đến đây là muốn nói với tỷ, Lâm tiểu tướng quân, vị hôn phu cũ của tỷ đã đến.”
Nói xong ta lại bổ sung thêm một câu:
“Được người ta khiêng đến.”
Như để thuận theo lời ta, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào dữ dội.
Là Lâm phu nhân đang khóc lóc: “Trời ơi, nhà họ Lâm chúng ta đúng là số khổ mà, Mạnh đại tiểu thư lừa gạt nhi tử ta bỏ vợ để cưới nàng ta. Nhưng chỉ chớp mắt nàng ta lại không muốn gả nữa, con trai đáng thương của ta bây giờ vì nôn ra máu mà hôn mê, nàng ta còn muốn đi lấy người khác, trên đời này làm gì có đạo lý như vậy?!”
“Ta mặc kệ, tam cô nương đã bị vứt bỏ, vậy thì Mạnh đại tiểu thư nhất định phải gả cho Viễn nhi xung hỉ, Mạnh gia các người không cho chúng ta một lời giải thích, ta sẽ không đi.”
Khóe môi ta khẽ nhếch lên, Lâm phu nhân này thật thông minh, chỉ cần cho một chút tin tức là lập tức đến tận cửa gây chuyện.
Cũng phải, có cọng rơm cứu mạng, ai mà không nắm lấy chứ.
Đích tỷ kinh ngạc nhìn đám người ồn ào bên ngoài cửa sổ, rồi lại ngẩng đầu nhìn ta, môi bắt đầu run rẩy:
“Sao bọn họ lại biết, tại sao lại đến tận cửa gây chuyện?”
Ta lắc đầu, đang định nói thì nghe thấy bên ngoài đột nhiên có người hét lên:
“Á! Hắn tỉnh rồi!”
“Lâm tiểu tướng quân tỉnh rồi.”
Chiếc lược chải tóc trong tay đích tỷ rơi xuống đất.
Nàng ta bàng hoàng nắm lấy cánh tay của nha hoàn, đôi mắt đen ngấn lệ, trông có vẻ như lung lay sắp đổ.
Lâm Uy bước vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hắn được người ta đỡ lấy, sắc mặt tái nhợt, cả người tiều tụy ủ rũ.
Ta cúi đầu, hắn như vậy, đã là nỏ mạnh hết đà, e rằng cả thần tiên cũng không cứu được hắn.