Tân Nương Nhỏ Của Lý Thừa Tướng - Chương 3
Những tên sơn tặc này đương nhiên không tin, nhưng Hứa Tam Thu đã lấy ra một miếng ngọc bội giá trị không nhỏ, thề thốt rằng đây là do Vương đại thiếu gia, con trai của một gia đình quyền quý nổi tiếng trong huyện tặng.
Nếu Lý Ôn Ngọc chết, hôn sự này sẽ bị hủy bỏ, nàng có thể gả vào nhà họ Vương làm thiếp.
Không ngờ chúng vừa chuẩn bị ra tay thì nghe tin Hứa Tam Thu đã chết, Lý Ôn Ngọc may mắn nhặt về một cái mạng.
Khi biết được sự thật, ta thấy Lý Ôn Ngọc rất đáng thương.
Hắn thích Hứa Tam Thu như vậy, chắc chắn không ngờ nàng lại vì muốn leo lên quyền quý mà muốn giết hắn.
Ta nghĩ nếu ta đi, đến lúc hắn trở về chỉ thấy một xác chết lạnh ngắt thì càng đáng thương hơn.
Ta thích Lý Ôn Ngọc.
Ta muốn ở bên hắn.
10.
Kỳ thi hương sắp đến, có bốn mươi lượng bạc trắng đó, Lý Ôn Ngọc tạm thời không đến học đường dạy học, toàn tâm toàn ý ôn tập.
Ta thích ngồi bên cạnh hắn xem hắn viết chữ đọc sách.
Rốt cuộc ta không phải là Hứa Tam Thu chân chính, ở bên nhau lâu ngày, không tránh khỏi để lộ một số sơ hở.
Lần đầu tiên cùng Lý Ôn Ngọc đọc sách, ta dùng ngón tay chấm một ít nước đen vẽ lên giấy, tò mò hỏi hắn: “Cái nước đen sì sì này sao lại có chút dính vậy.”
Lý Ôn Ngọc ngẩng đầu nhìn ta.
Vẻ mặt hắn có chút ngưng trọng viết hai chữ lên giấy, hỏi ta có biết không.
Ta thành thật lắc đầu.
Lý Ôn Ngọc im lặng, một lúc sau mới nói: “Nước đen sì này, gọi là mực.”
“Còn hai chữ này, đọc là Tam Thu.”
Ta lập tức cứng đờ tại chỗ.
Hứa Tam Thu trước kia biết chữ, đương nhiên cũng biết mực là gì.
Mặc dù trước đây ta cũng thường lẻn đến nhân gian chơi, nhưng lại không hề hứng thú với những thứ mà các văn nhân dùng.
Vì vậy ta không biết chữ, cũng không biết nước đen đó gọi là mực.
Ta luống cuống tay chân đứng ngây tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Ý nghĩ duy nhất lúc đó là, lần này không muốn đi cũng phải đi rồi, ta sắp lộ tẩy rồi.
Chưa kịp chuồn ra ngoài, thì Lý Ôn Ngọc đã nắm lấy tay ta trước một bước.
Hắn đặt bút lông vào tay ta, nắm tay ta, từng nét từng nét dạy ta viết chữ.
Hắn nói: “Trước đây nàng đã trở về từ cõi chết một lần, quên những thứ này cũng không phải chuyện gì to tát, ta sẽ dạy lại cho nàng.”
Lòng bàn tay Lý Ôn Ngọc rất ấm, nắm tay ta cũng rất chặt.
Dần dần, nỗi hoảng loạn vô cớ trong lòng ta dần lắng xuống trong lời giảng dịu dàng của hắn.
Từ ngày đó, Lý Ôn Ngọc bắt đầu dạy ta tập viết chữ.
Đến khi ta đã học được hầu hết các chữ thường dùng thì kỳ thi hương cũng bắt đầu.
Kỳ thi hương phải thi trong ba ngày, Lý Ôn Ngọc thu dọn một ít hành lý, lại làm cho ta rất nhiều đồ ăn để trong tủ, bảo ta đói thì hâm nóng lên mà ăn.
Mặc dù hắn không chê đồ ăn ta nấu, nhưng chính ta lại chê đồ mình nấu.
Những ngày Lý Ôn Ngọc bị bệnh, ta cứ ăn đồ mình nấu mà gầy đi một vòng.
Rõ ràng chỉ có ba ngày, nhưng không hiểu sao ta lại thấy mỗi ngày trôi qua thật dài dằng dặc.
Ta ngây ngốc ngồi ở cửa chờ Lý Ôn Ngọc về, bọn trẻ trong làng cười bảo ta sắp thành ” Hòn vọng phu.” rồi.
Triệu đại nương tưởng ta lo hắn thi không đỗ nên đến an ủi ta: “Tam Thu, không cần lo lắng, nếu Ôn Ngọc mà không đỗ thì cả mười dặm tám thôn này không có một tú tài nào đỗ được đâu.”
“Huống hồ, cho dù không đỗ thì đi dạy học cũng là một nơi tốt!”
Ta lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta không lo chuyện này, ta chỉ nhớ chàng thôi.”
Ta nhớ Lý Ôn Ngọc.
Muốn nghe giọng nói của hắn, muốn ăn đồ hắn nấu, muốn nhìn hắn viết chữ.
Ta nhớ hắn lắm.
11.
Sau ba ngày gian nan, đến trưa ngày thứ tư, cuối cùng Lý Ôn Ngọc cũng trở về.
Ta vui mừng đứng dậy chạy đến ôm chầm lấy hắn.
Lý Ôn Ngọc cười kéo mặt ta, đặt hành lý xuống rồi quay vào bếp nấu cơm cho ta.
Mười lăm ngày sau, kỳ thi hương công bố kết quả, Lý Ôn Ngọc còn chưa kịp đến huyện xem bảng thì huyện lệnh đã dẫn theo một đám lính nhỏ đến nhà.
Triệu đại nương thấy thế đã biết chuyện gì xảy ra, vội gọi ta đi mời dân làng giết con heo nhà nàng nuôi để khoản đãi.
Ta có chút nghi hoặc nói: “Sao lại phải giết heo, bọn họ chỉ ở lại một lát rồi về thôi.”
“Hơn nữa chúng ta không mua nổi con heo này.”
Triệu đại nương tức giận gõ vào đầu ta, nói Lý Ôn Ngọc đã đỗ giải nguyên rồi, chỉ có người đỗ đầu kỳ thi hương thì huyện lệnh mới đích thân đến nhà.
Nàng còn nói không chỉ một con heo, sau này Lý Ôn Ngọc làm quan, ta muốn giết mười con cũng không thành vấn đề.
Mặc dù không hiểu Triệu đại nương nói có ý gì, nhưng ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời bà đi mời dân làng mổ heo.
Ăn uống no say khoản đãi đám người huyện lệnh mang đến, trời đã hơi tối.
Lý Ôn Ngọc nắm tay ta, từng nhà từng nhà đi chào tạm biệt dân làng.
Mỗi khi chào tạm biệt một nhà, hắn lại đưa cho họ một thỏi bạc mà huyện lệnh mang đến.
Khi đến Triệu đại nương, Lý Ôn Ngọc đưa hết số bạc còn lại cho bà.
Chào tạm biệt xong về đến nhà, ta mệt chỉ muốn ngã xuống giường ngủ.
Nhưng Lý Ôn Ngọc lại không cho ta ngủ.
Hắn véo má ta, nhẹ giọng nói: “Tam Thu, ngày mai chúng ta lên đường đến tỉnh thành được không?”
Ta mơ màng đáp: “Không được, ta không muốn đi, ta chỉ muốn ở đây với chàng.”
Lý Ôn Ngọc bất đắc dĩ nói: “Tỉnh thành bên kia đã sắm sửa nhà cửa, quan chức cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ta đến, chúng ta nhất định phải đi.”
Ta và Lý Ôn Ngọc phải rời khỏi nơi này sao?
Khó trách hôm nay lại long trọng chào tạm biệt hàng xóm như vậy.
Ta lật người, lẩm bẩm nói: “Được rồi, ta cũng có thể ủy khuất bản thân mình một chút.”
Lý Ôn Ngọc bật cười.
Ta nói thật lòng.
Nếu có thể ở bên hắn thì chuyển đến nơi khác ở cũng không sao.
12.
Việc Lý Ôn Ngọc có chức quan ở tỉnh thành đã truyền khắp làng xóm, Hứa Bình Vũ được tin, lập tức tươi cười chạy đến chặn chúng ta trước khi ra khỏi huyện.
Sau lưng ông ta là một đám người Hứa gia, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt.
Lý Ôn Ngọc xuống xe ngựa, cung kính hành lễ với ông ta, lại gọi một tiếng nhạc phụ.
Hứa Bình Vũ cười đến nỗi mặt sắp nứt ra.
Ông ta không ngừng vỗ vai Lý Ôn Ngọc, nói rằng mình đã sớm biết hắn sẽ đỗ đạt, mới gả tiểu nữ nhi mà mình yêu thương nhất cho hắn.
Còn nhất định bắt chúng ta ở lại Hứa gia hai ba ngày, nói rằng sẽ mở tiệc khoản đãi chúng ta.
Ta thò đầu ra khỏi xe ngựa, cảm thán Hứa Bình Vũ này sao lại vô liêm sỉ đến vậy.
Nhưng dù sao thì ông ta cũng là cha đẻ của Hứa Tam Thu, chúng ta đương nhiên không thể vô lễ mà bỏ đi.
Lý Ôn Ngọc nhẹ nhàng đỡ eo ta xuống xe, ta ngẩng đầu lên trong mơ hồ, nhìn thấy một nữ quyến sau lưng Hứa Bình Vũ khinh thường liếc ta một cái.
Ta suy nghĩ kỹ lại, hình như có chút ấn tượng về người này.
Trước đây Hứa Tam Thu bị bắt nạt, chính là do nàng ta cầm đầu.
Hứa Chi An là đích nữ do chính thất sinh ra, đương nhiên rất coi thường Hứa Tam Thu là thứ nữ do nha hoàn sinh ra.
Nhưng bây giờ người mà Hứa Tam Thu gả cho đã đỗ đạt, còn vì biểu hiện quá xuất sắc nên được phá lệ có chức quan ở tỉnh thành, năm sau thi hội và thi đình nói không chừng còn đỗ đạt nữa.
Thấy Hứa Bình Vũ vội vàng nịnh nọt, nàng ta rất khó chịu.
Ta cười hì hì làm mặt quỷ với nàng ta, nắm tay Lý Ôn Ngọc ung dung đi vào.
Tất cả mọi người đột nhiên quay đầu nhìn ta kinh ngạc, ta cứng cổ, trừng mắt nhìn họ.
Xong rồi, chắc chắn là vừa rồi làm mặt quỷ bị họ nhìn thấy.
Ta thầm phiền muộn, dù sao thì Hứa Tam Thu cũng là tiểu thư khuê các, không thể vô lễ như ta được.
Ta vốn không phải là Hứa Tam Thu thực sự, tính tình cũng khác nàng rất nhiều.
Lý Ôn Ngọc và Hứa Tam Thu mười năm không gặp, ta lừa hắn còn được, nhưng nếu lừa cả người nhà sớm chiều sống chung với nàng thì sẽ rất phiền phức.
Ta vội chỉnh lại sắc mặt, có chút ngượng ngùng cúi đầu, ngoan ngoãn theo người hầu đến căn phòng mà Hứa gia chuẩn bị cho chúng ta.
Lý Ôn Ngọc cần phải đối phó với Hứa Bình Vũ bọn họ, còn ta thì không.
Ta nằm bẹp trên giường, đang cảm thán thật là hữu kinh vô hiểm, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai?”
Ta lười đứng dậy, nằm trên giường lười biếng hét lên một tiếng.
“Hứa Tam Thu, ngươi giả vờ cái gì?”
“Chẳng lẽ cho rằng gả cho một tú tài thi đậu quan, thì có thể một bước biến thành Phượng Hoàng sao?”
Hứa Chi An ở ngoài cửa, cố tình hạ giọng nói nhỏ, xem ra là sợ người khác nghe thấy.
Hứa Tam Thu từ nhỏ đã bị bắt nạt, nhưng ta lại không mấy đồng tình với nàng.
Ban đầu phụ mẫu Lý Ôn Ngọc muốn nhận nuôi nàng ta, kết quả nàng ta không muốn từ bỏ thân phận tiểu thư Hứa gia, tự mình đi báo quan.
Thành công làm tiểu thư, nhưng lại sống còn không bằng nha hoàn.
Thật ra nghĩ cũng biết, nàng ta báo quan khiến Hứa gia mất mặt, người Hứa gia sao có thể dung thứ cho nàng ta.
Sau này để gả cho nhà giàu làm thiếp, thậm chí còn muốn mua người giết Lý Ôn Ngọc.
Có thể nói, tất cả những điều này đều là nàng ta tự chuốc lấy.
Cho nên ta cũng không định thay nàng ta báo thù Hứa gia.
Nếu không phải Hứa Chi An tự mình tìm đến, thì chúng ta sẽ chẳng có chuyện gì.
Ta duỗi lưng, không có tí sức lực nào nói: “Phượng hoàng ngược lại là không thay đổi, nhưng có người ngay cả chim sẻ cũng không làm được, hiện tại sắp phát điên vì ghen tị rồi.”
“Ngươi!…”
Hứa Chi An tức đến nỗi không nói nên lời.
Một lúc sau, nàng ta lại cười lên: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết những chuyện bẩn thỉu ngươi làm, quyến rũ Vương gia thiếu gia muốn gả qua đó làm thiếp, muốn mua hung thủ giết người nhưng không thành.”
“Ngươi nói xem nếu bây giờ ta đi nói chuyện này với Lý Ôn Ngọc thì hắn còn đối xử với ngươi như trân bảo nữa không.”
“…”
Ta im lặng một lúc, lật người xuống giường mở cửa.
Ban đầu định dùng chút yêu lực để dạy cho nàng ta một bài học, cho nàng ta ngậm miệng lại, đột nhiên có thứ gì đó đập vào mặt ta, bột màu vàng rơi lả tả phủ đầy người ta.
Ta che mũi ho khan vài tiếng, Hứa Chi An khoanh tay trước ngực, nha hoàn bên cạnh nàng ta ôm một bó hoa lớn liên tục đập vào người ta.
“Ngươi có bệnh đúng không?”
Ta túm lấy cổ tay nha hoàn đó vặn một cái, bó hoa trong tay nàng ta rơi xuống, kêu lên đau đớn.
Hứa Chi An kinh ngạc nhìn ta, miệng còn lẩm bẩm: “Sao lại thế, sao lại không có tác dụng…”
Ta có chút nghi hoặc, vốn định hỏi thêm vài câu, kết quả nàng ta như bôi dầu vào chân chạy mất.
Ta: “…”
13.
Yêu rất ít khi nằm mơ, nhưng ở Hứa gia mấy đêm nay, ta lại liên tục gặp ác mộng.
Ta mơ thấy Lý Ôn Ngọc phát hiện ra ta không phải là Hứa Tam Thu thực sự, hắn thất vọng nhìn ta, chất vấn ta có phải ta đã giết Hứa Tam Thu rồi chiếm lấy thân thể của nàng ta không.
Ta điên cuồng lắc đầu, đột nhiên hắn đâm một con dao găm đã thấm bùa vào người ta, hung dữ nói: “Đồ yêu vật ghê tởm nhà ngươi, ta muốn ngươi đền mạng cho Tam Thu!”
Ta vội vàng hét lên: “Ta không giết Hứa Tam Thu! Là nàng ta chết rồi ta mới chui vào, ta không cố ý chiếm lấy thân thể của nàng!”
Ta đột ngột bật dậy khỏi giường, ôm ngực thở hổn hển.
Lý Ôn Ngọc ngồi dậy đắp áo ngoài cho ta, sắc mặt vẫn như cũ.
Ta vội vàng che miệng lại, không biết những lời vừa rồi hắn đã nghe được bao nhiêu.
Ta cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, không phát hiện ra điều gì bất thường.
Lý Ôn Ngọc cười, gạt sợi tóc mai bên tai ta ra sau tai, ôn nhu nói: “Ban đêm hàn khí nặng, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhìn dáng vẻ này của hắn, hẳn là không nghe thấy gì.
Ta gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh hắn.
Hai ngày nay để tránh đối mặt với Hứa gia, ta cố gắng chỉ hoạt động trong phòng.
Hứa Chi An như biến thành một người khác, mỗi ngày đều ôn hòa đến phòng ta nói chuyện với ta.
Ta đoán nàng ta cũng giống Hứa Bình Vũ, muốn thông qua việc lấy lòng ta để lấy lòng Lý Ôn Ngọc.
Ta lười để ý đến nàng ta, thường là nàng ta ba la ba la nói một tràng, ta thì trùm đầu ăn điểm tâm trên bàn.
Hôm nay bánh ngọt do nhà bếp làm rất ngon, ta ăn liền mấy cái, bụng đột nhiên đau quặn dữ dội.
Yêu lực trong cơ thể đang từng chút một mất đi, ta ôm bụng ngã xuống đất, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra.
Một trận tiếng chuông trừ yêu vang lên leng keng, ta muốn thoát khỏi thân thể Hứa Tam Thu để chạy trốn nhưng dù thế nào cũng không thoát ra được.
Cơ thể này giống như một cái phù chú, nhốt chặt ta bên trong.
Hứa Chi An đứng dậy đi đến bên cạnh đám người kia, chỉ vào ta đắc ý nói: “Cha mẹ, các người xem, ta đã nói Hứa Tam Thu này là yêu quái mà?”
“Hứa Tam Thu chân chính chỉ cần chạm vào phấn hoa là sẽ nổi mẩn khắp người, hôm đó ta thấy nàng ta không có phản ứng gì thì bắt đầu nghi ngờ rồi.”
“Ta vẫn nghe nói có một loại yêu quái ký sinh trong cơ thể người, sau đó ngay cả thói quen của chủ nhân cũng sẽ bị xóa sạch, thay vào đó là hòa nhập với thói quen của yêu quái.”
“Mấy ngày nay ta ngày nào cũng đến quan sát nàng ta, phát hiện cơ thể này vẫn là cơ thể của Hứa Tam Thu, nhưng bên trong không biết đã đổi thành ai rồi.”
Nói xong, Hứa Chi An hếch cằm về phía ta, vẻ mặt kiêu ngạo.
Ta khó khăn mở mắt, cả một nhà Hứa gia đứng sau lưng một đạo sĩ.
Tên đạo sĩ này, nhìn có chút quen mắt?