Tân Nương Nhỏ Của Lý Thừa Tướng - Chương 2
5.
Chuyện ta chết đi sống lại đã lan truyền khắp làng từ lâu.
Mọi người đều kính nhi viễn chi với ta, nếu không phải Lý Ôn Ngọc là người có nhân phẩm tốt được mọi người trong làng ca ngợi thì, chỉ sợ ta sớm đã bị loạn côn đuổi ra khỏi làng.
Trong thời gian Lý Ôn Ngọc bị bệnh, những người hàng xóm láng giềng trong làng thường đến thăm.
Ta cũng hiếm hoi giao lưu với họ, biết được đôi chút chuyện của Hứa Tam Thu và Lý Ôn Ngọc.
Hơn mười năm trước, nương của Hứa Tam Thu bị bán vào Hứa phủ làm nha hoàn, chưa đầy hai năm đã bụng mang dạ chửa trở về.
Trong làng không tránh khỏi lời ra tiếng vào, may mà cha mẹ Lý Ôn Ngọc là người tốt, thường xuyên giúp đỡ hai mẹ con họ.
Hứa Tam Thu và Lý Ôn Ngọc lớn lên cùng nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã.
Sau này, nương của Hứa Tam Thu bệnh chết, nhà họ Lý vốn định nhận nuôi nàng, nhưng Hứa Tam Thu không chịu.
Nàng chạy đến huyện nha kiện cáo, sau một hồi nhận thân bằng máu, Hứa phủ buộc phải nhận người nữ nhi này.
Sau đó, phụ mẫu Lý Ôn Ngọc không may qua đời trong một lần đi xa, hai người không còn liên lạc với nhau nữa.
Cho đến mười năm sau, Lý Ôn Ngọc cầm theo hôn thư mà phụ mẫu đôi bên đã từng định trước, quỳ trước cửa Hứa phủ một ngày một đêm.
Hắn muốn cầu hôn Hứa Tam Thu.
Đối với Hứa phủ, Hứa Tam Thu vốn là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Hứa lão gia liền phất tay đồng ý cuộc hôn sự này.
Dù sao nghe thế nào thì cũng là câu chuyện thanh mai trúc mã cuối cùng cũng thành đôi.
Triệu đại nương còn tận tình khuyên bảo khuyên ta: “Tam Thu à, Ôn Ngọc là đứa trẻ có tài, sau này chắc chắn sẽ đề bảng vàng.”
“Trong thôn chúng ta có biết bao thiếu nữ muốn gả cho hắn, nhưng hắn chỉ nhất quyết không lấy ai ngoài ngươi.”
“Ngươi đã tu luyện mấy đời mới có được phúc khí này…”
Nàng càng nói, trong ngực ta một vị trí nào đó liền càng thêm đau.
Tim chua xót, không hiểu sao lại có chút thẹn quá thành giận.
Hóa ra đây chính là mùi vị của sự ghen ghét.
Ta ghen ghét Lý Ôn Ngọc yêu Hứa Tam Thu đến vậy.
Nhưng ta có tư cách gì để đố kỵ với nàng chứ?
Ta chỉ là một nữ yêu chiếm lấy thân xác của nàng mà thôi.
6.
Ta nghĩ đợi Lý Ôn Ngọc khỏi bệnh, ta sẽ bỏ lại thân xác này mà đi.
Ta không muốn làm thế thân cho ai cả.
Bất kể trước đây hai người họ có liên quan hay ân oán gì thì cũng không liên quan đến ta.
Có lẽ là nhận ra tâm trạng ta gần đây không tốt, dạo này Lý Ôn Ngọc đối xử với ta có phần cẩn thận từng li từng tí.
Trong nhà chẳng còn gì ăn, mấy con gà nuôi trong nhà đã bị ta ăn sạch trong những ngày giả bệnh, số bạc ít ỏi còn lại trong nhà cũng đã bị Lý Ôn Ngọc lấy đi để tìm đại phu chữa bệnh cho ta.
Bồi bổ cơ thể thì không thể ngày nào cũng uống cháo loãng được.
Mấy ngày nay ta đều theo mấy tiểu tử trong làng ra sông bắt cá, ngày nào cũng ướt như chuột lột nhưng chẳng bắt được gì.
Cuối cùng họ không đành lòng nhìn nữa, cho ta một con cá để ta về nhà hầm mà ăn.
Cá ở sông rất nhỏ, con ta được cho cũng chỉ to bằng bàn tay.
Ta bưng bát canh cá hầm, thúc giục nói: “Nhanh ăn đi, ngươi phải mau khỏi bệnh.”
Đợi hắn khỏi bệnh ta sẽ đi.
Lý Ôn Ngọc cầm bát, cẩn thận gỡ hết thịt cá ra để vào một bát khác.
Hắn đưa bát đựng đầy thịt cá cho ta, tràn đầy vẻ áy náy nói với ta: “Tam Thu, là ta có lỗi với nàng.”
“Đợi ta khỏi bệnh, ta sẽ đến học đường ở Tây phố dạy học, sẽ không để nàng vất vả như vậy nữa.”
“…”
Nghe Triệu đại nương nói, thi Hương sắp bắt đầu rồi.
Địa điểm thi hương ở trong huyện, không xa lắm, cũng không cần nhiều lộ phí.
Dù mấy ngày nay Lý Ôn Ngọc nằm trên giường bệnh, nhưng tay vẫn không rời sách, ngày nào cũng chuẩn bị cho kì thi Hương.
Đi dạy học ở học đường tuy có thêm chút thu nhập, nhưng thời gian ôn tập của hắn cũng sẽ ít đi.
Ta khẽ cắn môi, gắp hết thịt cá trả lại vào bát hắn, miễn cưỡng nói: “Bọn họ cho ta hai con cá, con to hơn ta đã ăn lúc nấu cơm rồi.”
“Con này là của ngươi.”
Lý Ôn Ngọc nhìn ta, trong mắt đầy vẻ không tin.
Ta trực tiếp gắp thịt cá nhét vào miệng hắn: “Ngươi muốn đối xử tốt với ta thì nên mau chóng khỏe lại mới phải.”
Lý Ôn Ngọc gật đầu, nắm tay ta đưa miếng cá vào miệng, nhai kỹ rồi nuốt xuống.
Yết hầu hắn chuyển động, phát ra tiếng nuốt không to không nhỏ.
Ta cảm thấy mặt mình nóng ran, nhiệt độ xung quanh như tăng lên vài độ.
Mu bàn tay Lý Ôn Ngọc áp lên mặt ta, lo lắng hỏi: “Tam Thu, nàng cũng bị bệnh sao?”
“…”
Ta vỗ một cái vào tay hắn, nhét bát vào lòng hắn rồi chạy ra ngoài.
7.
Nhờ những quả bí ngô và rau củ mà hàng xóm láng giềng cho, mấy ngày nay trong nhà cũng tạm đủ sống.
Ta lại phát hiện ra một cách kiếm tiền hay ho.
Thôn y trong làng là Tôn lão đầu mấy hôm trước lên núi hái thuốc không may bị ngã gãy tay, ta theo mọi người đi thăm, phát hiện ra mấy loại dược thảo trải trên mặt đất.
Những loại cỏ này ta từng thấy rất nhiều khi lang thang trong rừng, không ngờ bây giờ mới biết chúng có thể bán được tiền.
Ta về nhà lấy gùi, tự tin lên núi hái thảo dược.
Từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, khi ta tay trái xách một bó, tay phải buộc một túi, còn trên lưng đeo một gùi lớn thuốc xuống núi thì dân làng đã cầm đuốc đi tìm ta khắp nơi.
Lý Ôn Ngọc bên ngoài khoác áo ngoài mỏng, che miệng ho khan.
Mỗi lần ho, thân thể của hắn lại run lên, như thể một cơn gió cũng có thể thổi ngã hắn.
Có người trấn an hắn: “Ôn Ngọc à, Tam Thu chắc chắn không sao đâu, ngươi chưa khỏi bệnh, về giường nghỉ ngơi trước đi.”
“Đúng vậy, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, mọi người nhất định sẽ giúp ngươi tìm Tam Thu về.”
Lý Ôn Ngọc mặt tái nhợt, mắt đầy tơ máu.
Hắn lắc đầu, gằn từng chữ: “Ta phải đợi Tam Thu.”
Kẻ ngu này, bệnh còn chưa khỏi mà lại ra gió.
Ta đẩy chốt cửa, đặt thuốc bên ngoài.
Mấy người đang nói chuyện đều ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau.
Lý Ôn Ngọc xông lên ôm ta vào lòng, giọng run run gọi: “Tam Thu…”
Ta ngẩn ra, đưa tay ôm lấy hắn.
Hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai ta, lỗ tai có chút nóng lên.
Đây là lần đầu tiên, có người quan tâm ta như vậy.
Phù nữ không cha không mẹ, yêu lực lại thấp.
Mỗi ngày không bị yêu quái lớn bắt nạt thì cũng bị tiểu đạo sĩ hoàng mao coi như yêu vật cấp thấp để luyện tay truy sát.
Ta như hiểu được tại sao những phù nữ khác lại muốn có một cơ thể người như vậy.
8.
Sáng hôm sau, ta xách thuốc đến nhà Tôn lão đầu.
Ta không biết những loại thuốc này, cứ thế đổ hết xuống đất.
Ta nói với Tôn lão đầu, hắn giúp ta bán hết chỗ thuốc này, chia hai tám.
Ta tám hắn hai.
Có mấy cây nhân sâm thượng hạng ta không nỡ bán, dù nghe Tôn lão đầu nói loại này có thể bán được rất nhiều tiền, nhưng ta vẫn định mang về hầm cho Lý Ôn Ngọc ăn.
Sức khỏe của hắn còn quý hơn tiền nhiều.
Tôn lão đầu vội vã dùng xe bò đến huyện bán thuốc, đến tối mới về.
Lô thuốc này bán được bốn mươi bảy lượng bạc, hắn lấy bảy lượng.
Bốn mươi lượng bạc trắng, đủ cho một gia đình bình thường tiêu cả năm.
Trước khi đi, Tôn lão đầu hỏi: “Tam Thu, ngươi hái những loại thuốc này ở đâu vậy?”
Ta nghĩ ngợi, trả lời hắn: “Nơi đó hình như có một chỗ lõm lớn, một cái hố rất to.”
Tôn lão đầu nghe xong mặt tái mét.
Hắn nói nơi đó có thú dữ, trước đây có mấy tiểu tử trong làng đều chết ở đó.
Dặn ta không được đến đó nữa, hắn lại gọi Lý Ôn Ngọc đến, mắng ta một trận.
“Tam Thu, không cho phép lại đến đó nữa, biết chưa?”
Lý Ôn Ngọc hiếm khi nghiêm giọng với ta: “Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao?”
Ta đưa bạc trong tay cho hắn xem, cười tươi nói: “Nhưng những loại cỏ đó có thể đổi được bạc, còn có thể chữa bệnh cho chàng.”
“Như vậy chàng không cần đến học đường dạy học, có thể dành toàn bộ thời gian chuẩn bị cho cái thi Hương gì đó.”
Lý Ôn Ngọc ngẩn ra, một lúc sau, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta.
Trán ta được in một nụ hôn nhẹ.
Lý Ôn Ngọc nhìn ta, từng chữ từng chữ nói: “Không có gì quan trọng bằng nàng.”
“…”
Ta đang suy nghĩ, hắn nói câu này là nói cho ta nghe, hay là nói cho Hứa Tam Thu chân chính nghe.
Ta thậm chí bắt đầu ghét tên của mình.
Giá như ta không tên là Tam Thu thì tốt biết mấy.
Như vậy thì, lúc Lý Ôn Ngọc gọi Hứa Tam Thu, ta sẽ không động lòng, cũng sẽ không mềm lòng.
Càng không có chuyện ảo giác người hắn thích là ta.
9.
Những ngày này thời tiết rất đẹp, bệnh của Lý Ôn Ngọc cũng đã khỏi hẳn.
Ta tính lại số gà ta đã ăn trước đó, cộng với số tiền Lý Ôn Ngọc đã tiêu để mời đại phu cho ta, hình như cũng vào khoảng bốn mươi lượng bạc trắng.
Ta không còn nợ hắn cái gì nữa, yêu lực cũng đã khôi phục khá nhiều, ta có thể đi rồi.
Ta nên đi.
Nhưng hình như ta không nỡ đi.
Ta đã nghĩ thông suốt một số chuyện.
Lý Ôn Ngọc và Hứa Tam Thu đã mười năm không gặp, người luôn ở bên hắn là ta.
Bây giờ người ở bên hắn cũng là ta.
Tình yêu của hắn dành cho Hứa Tam Thu, cũng không hoàn toàn không liên quan đến ta.
Ta lặng lẽ lập một bia mộ cho Hứa Tam Thu trên đỉnh núi sau nhà, chôn một chiếc trâm cài mà nàng đã đeo khi xuất giá.
Bởi vì ta không biết chữ nên trên bia mộ không viết gì cả.
Ta nhặt những chiếc lá thu rơi trên đó, khẽ nói: “Sau này hằng năm ta sẽ đến thắp hương cho ngươi, để ngươi ở dưới suối vàng cũng được an ủi phần nào, coi như là trả ơn cho việc ngươi cho ta mượn thân xác.”
“Mặc dù ngươi không phải người tốt, nhưng ta là một yêu tốt.”
Sau khi biết chuyện Hứa Tam Thu muốn giết Lý Ôn Ngọc, ta đã lặng lẽ rời khỏi cơ thể nàng, đi điều tra chuyện này.
Ta giả thần giả quỷ chạy đến sào huyệt của bọn sơn tặc dọa chúng một trận, chúng liền khai hết tất cả.
Chúng nói lúc đầu Hứa Tam Thu tìm đến, nói rằng đợi giết chết Lý Ôn Ngọc sẽ cho chúng một số tiền lớn.