Tầm Oản - Chương 4
Tạ Chu muốn tôi chụp ảnh cho hắn.
Bìa sách của hắn bán rất chạy, tôi không thể từ chối.
Vì vậy, hôm nay khi ra ngoài, tôi đã nói dối rằng mình sẽ chụp ảnh cho một nữ người mẫu.
Tạ Chu vẫy tay: “Cô Thẩm, sao vậy?”
Tôi mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía hắn: “Không, anh vừa nói gì? Ồn quá, tôi không nghe rõ.”
Tạ Chu cười cười: “Tôi hỏi, cô Thẩm có bạn trai không?”
“À, có.”
Tạ Chu có vẻ nghi ngờ: “Nhưng tôi đã hỏi thăm một chút, mọi người đều nói chưa từng thấy qua.”
“Anh ấy là người ngoài giới, có chút ngại ngùng.”
“Tôi nghĩ, cô Thẩm…”
“Xin lỗi.” Tôi ngắt lời Tạ Chu, nhìn đồng hồ: “Tôi phải về phòng dụng cụ lấy thiết bị, anh chuẩn bị trước một chút, hai mươi phút nữa chúng ta quay nhé.”
Khi tôi ra khỏi phòng, đi về phía phòng dụng cụ, một bàn tay to lớn bất ngờ xuất hiện, kéo tôi vào lối thoát hiểm.
Hoắc Tầm từ phía sau ôm lấy tôi, ấn tôi vào tường:
“Còn biết đi ra à?”
Tôi ổn định lại tinh thần: “Hoắc Tầm, em có chuyện phải xin lỗi anh.”
“Xin lỗi chuyện gì? Xin lỗi vì Tạ Chu thích em sao?”
Tôi giật mình: “Em không có ý gì với hắn.”
“Oản Oản, em thực sự khiến anh không có cảm giác an toàn.” Hoắc Tầm vuốt ve cổ tôi, giọng nói khàn khàn: “Chúng ta công khai đi.”
“Chúng ta đã thỏa thuận rồi, Hoắc Tầm.”
“Khương Oản, em rốt cuộc đang sợ cái gì?”
“Hoắc Tầm, em…”
Hoắc Tầm đột ngột cúi xuống hôn tôi.
Tôi muốn đẩy hắn ra nhưng không nhúc nhích được.
Sau một lúc lâu, Hoắc Tầm mới buông tôi ra.
Tôi điều chỉnh lại nhịp thở, nhìn Hoắc Tầm: “Lần sau đừng đột ngột hôn em trong giờ làm việc!”
Hoắc Tầm chỉ cười, không nói gì thêm.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, vội vàng đi về phòng dụng cụ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khiêu khích của Hoắc Tầm nhìn về phía cửa và cốc trà sữa vỡ ở góc tường.
16.
“Mẹ, con và Hoắc Tầm đã quay lại rồi.”
Trong khu vườn hoa của bệnh viện, tôi đang đẩy mẹ đi dạo.
Giọng mẹ tôi rất nhẹ: “Con có nói với cậu ấy rằng con là con gái của mẹ không?”
“Con không dám.”
Mẹ tôi không hỏi thêm gì nữa.
Tôi tiếp tục đẩy bà đi quanh khu vườn.
Cha tôi mất sớm.
Mẹ tôi một mình nuôi tôi khôn lớn.
Nhiều năm qua, mẹ tôi chỉ có một mình.
Cho đến khi tôi học đại học, đột nhiên có một người chú xuất hiện trong nhà.
Chú đẹp trai và có khí chất.
Tôi biết chú có thân thế tốt.
Tôi vui vì mẹ cuối cùng đã tìm được chỗ dựa trong cuộc đời.
Cho đến khi tôi gặp Hoắc Tầm và phát hiện trong điện thoại của hắn có ảnh chụp chung với cha của hắn.
Thì ra, người mà mẹ gọi là “bạn trai” đã có vợ con từ lâu.
Người mẹ mà tôi từng nghĩ là hoàn hảo lại chen chân vào một gia đình khác.
Việc cha Hoắc ngoại tình khiến mẹ Hoắc phải dùng mạng sống để đe dọa.
Cuối cùng bà bị gãy chân, cả đời phải sống bằng xe lăn.
Tôi sợ Hoắc Tầm sẽ ghét tôi khi biết sự thật, nên đã chia tay.
Lần gặp lại, tôi vừa tham lam vừa trốn tránh, nhát gan không dám nói ra sự thật.
Tôi ôm ngọn lửa nóng này bằng chính tay mình, sống mỗi ngày như đang đi trên băng mỏng.
Nhưng giấc mơ cuối cùng cũng sẽ phải tỉnh lại.
17.
Những bức ảnh chụp bị ném vào mặt tôi.
Cái bàn bị đập “bốp bốp” ra tiếng.
Khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của mẹ Hoắc trong nháy mắt trở nên dữ tợn:
“Khương Oản, muốn ở bên Hoắc Tầm, trừ khi bước qua xác của tôi!”
Tức giận đe dọa.
Tôi cúi người, không nói gì.
Cho đến khi bà ấy nói:
“Khương Oản, đừng có chọc tức tôi, nếu không tôi sẽ làm cho cô thảm hại hơn cả mẹ cô.”
“Bà có ý gì?”
Bà ta đẩy xe lăn, cúi xuống bên tai tôi: “Lần tai nạn đó, tôi muốn trực tiếp giết chết bà ta.”
“Chỉ có điều bà ta vớt lại được mạng sống, nhưng tổn thương và suy kiệt nội tạng, cũng chẳng sống được bao lâu nữa, phải không?”
Tức giận, tôi đẩy bà ta ra, xe lăn lật xuống đất.
Hoắc Tầm đúng lúc chạy tới.
Hắn nhìn tôi ngơ ngác.
Lúng túng, vật lộn, đau khổ, và điều tôi sợ nhất, là sự ghê tởm.
Ngọn lửa mà tôi liều mạng che giấu kia, rốt cuộc thiêu đốt lòng bàn tay của tôi.
18.
Tôi đã cắt đứt liên lạc với Hoắc Tầm.
Hằng ngày tôi đi làm, phần còn lại thời gian đều ở bệnh viện.
Bác sĩ nói mẹ tôi không còn sống được bao lâu.
Cuộc nói chuyện hôm đó, tôi có ghi âm lại.
Tôi từng nghĩ đến việc bắt mẹ Hoắc phải trả giá, nhưng cuối cùng thì sao?
Tôi và Hoắc Tầm đều không có mẹ, vậy có phải là điều đáng mừng không?
Buổi tối, tôi về nhà để thay quần áo.
Đèn hành lang đã hỏng và quản lý vẫn chưa đến sửa.
Một bóng người màu đen ngồi xổm trước cửa nhà tôi.
Tôi không chú ý, mải tìm chìa khóa mở cửa.
Hoắc Tầm vươn tay, nắm lấy vạt áo tôi: “Khương Oản, sao lại thành ra thế này?”
Giọng Hoắc Tầm rất khàn, như thể đã lâu không nói chuyện: “Tại sao em lại là con gái của bà ấy?”
Tôi ngồi xuống, nâng mặt Hoắc Tầm lên.
Râu ria xồm xoàm, vẻ mặt chán chường.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Nước mắt tôi rơi trên vai hắn, nóng hổi.
Sau một thời gian dài, Hoắc Tầm nói: “Anh không thể chịu đựng việc mẹ anh chết được.”
“Khương Oản, chúng ta chia tay đi.”
Tôi vỗ lưng hắn, đáp:
“Được, em đồng ý với anh.”
19.
“Chị, tặng chị hoa Cách Tang nè.”
Mã Tiểu chạy đến trước mặt tôi, đưa hoa cho tôi, ngón tay xoa mặt nhăn nhó: “Đừng buồn nữa.”
Trẻ em 12 tuổi ở thành phố đều có thể nói tiếng Anh lưu loát.
Nhưng Mã Tiểu, vì môi trường giáo dục ở đây rất kém, ngay cả phát âm bình thường cũng không chuẩn.
Hầu hết trẻ con ở đây đều giúp đỡ gia đình chăn nuôi thay vì đến trường.
Ba tháng trước, mẹ tôi qua đời.
Tôi bỏ việc, mang theo tro cốt của bà ấy, lang thang khắp nơi.
Cuộc sống đột nhiên mất đi mục tiêu và ý nghĩa, như trời sập không gì hơn cái này.
Tôi cười vuốt chóp mũi cô bé: “Sao em không đi học?”
Mã Tiểu nhíu mày: “Cô giáo Tiểu Nhã bị bệnh rồi.”
Tôi nắm tay cô bé: “Đi, chúng ta đi thăm cô ấy.”
Tống Nhã phát sốt, nhưng điều kiện thật sự có hạn, chỉ có thể uống chút thuốc, ra mồ hôi để chống chọi.
“Cô có nghĩ đến việc rời đi không?”
Tôi rót cho cô ấy một cốc nước.
Tống Nhã lắc đầu: “Không lỡ xa các em.”
“Không có ý nghĩa gì hết, những đứa bé này không phải trách nhiệm của cô.”
Hai năm trước, Tống Nhã đến đây để dạy học, không ngờ lại gắn bó với vùng núi tuyết này.
“Chỉ có đi học, bọn trẻ mới có cơ hội ra khỏi thảo nguyên này, nhìn thế giới bên ngoài.”
Tống Nhã nhìn trần nhà đang bốc hơi: “Tôi cảm thấy có ý nghĩa.”
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng Tống Nhã chưa trải qua đủ khổ cực.
Quá khổ, quá mệt mỏi, tích lũy theo tháng ngày tự nhiên sẽ buông bỏ.
Con người thường đặt mình lên hàng đầu.
Nửa tháng sau, động đất xảy ra.
Tống Nhã vì cứu học sinh bị chặn lại, vĩnh viễn ở lại trường học.
Tôi nhìn những đứa trẻ khóc thảm thiết.
Tôi tham gia vào công tác cứu trợ sau thảm họa.
Rất mệt, đến nỗi tôi bắt đầu có ảo giác và thấy Hoắc Tầm.
Hắn đứng đó, không gần cũng không xa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã biến mất.
20.
Tôi không đi, mà thay vào đó sẽ thay thế Tống Nhã.
Bọn trẻ vẫn gọi tôi là “Cô giáo Tiểu Nhã”.
Công tác khắc phục sau thảm họa đã làm rất tốt, và còn có những người nặc danh tài trợ xây dựng lại trường học, một nơi thực sự có thể gọi là trường học.
Tôi đã chôn cất di cốt của mẹ dưới chân dãy núi tuyết.
Tôi nghĩ bà nhất định sẽ thích điều đó.
Và tôi đã ở lại đây nhiều năm.
Mặc dù có người nói: “Cần gì chứ? Những đứa trẻ này không phải trách nhiệm của cô.” Nhưng tôi vẫn nhớ lời của Tống Nhã: “Chỉ có đi học, bọn trẻ mới có cơ hội ra khỏi thảo nguyên này, nhìn ngắm thế giới bên ngoài.”
Tôi cầm hoa Cách Tang trong tay.
“Tôi cảm thấy việc này có ý nghĩa.”
Tôi nhìn những đứa trẻ dần lớn lên.
Chúng đến trường, học chữ, đọc sách một cách nghiêm túc, có nhận thức và khát vọng.
Biết rằng có một thế giới rộng lớn hơn ngoài cánh đồng.
Chúng muốn ra ngoài.
Và tôi cũng muốn chúng ra ngoài.
21.
“Cô Tiểu Nhã, có thư của cô đây!”
Tôi đã bắt đầu làm truyền thông và quay lại cuộc sống của những đứa trẻ trong vlog, chia sẻ với mọi người trên nền tảng video ngắn.
Thỉnh thoảng có người gửi thư, quan tâm đến những đứa trẻ này.
“Thư gửi từ đâu đến vậy?”
“Từ Bắc Kinh.”
Tôi trở về phòng và mở phong bì ra.
Một tờ giấy trắng, không có gì trên đó.
Kéo ngăn kéo ra, bên trong có một chồng giấy trắng xếp gọn.
Tôi trải phẳng tờ giấy trắng, đặt lên trên cùng và khóa lại.
Cuộc sống của chúng ta đều phải tiếp tục bước về phía trước.
-HẾT-