Tầm Oản - Chương 1
1.
Tôi cúi đầu giả vờ điều chỉnh máy ảnh.
Lòng bàn tay đã ướt đẫm từ lâu.
Tôi không ngờ lại gặp Hoắc Tầm sớm như vậy.
“Hoắc tổng, anh đừng thấy Tiểu Thẩm còn trẻ tuổi mà xem nhẹ, mấy năm nay giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế cô ấy đều có thể lấy được một cách dễ dàng.” Chị Nhiễm vỗ vai tôi, trêu chọc nói: “Tôi đã mất một số tiền lớn, khó khăn lắm mới đào được cô ấy từ Hải Thị.”
“Nhất định sẽ không khiến anh phải hối tiếc khi đồng ý giao buổi chụp ảnh bìa lần đầu tiên cho chúng tôi.”
Hoắc Tầm thản nhiên nhìn qua tôi, bình tĩnh không thay đổi: “Vậy sao?”
“Vậy vất vả cho cô Thẩm rồi.”
Không thể khách sáo hơn.
Tôi đè thấp giọng, muốn âm thanh nghe khác một chút, ít nhất không giống tôi năm đó: “Hẳn là vậy, Hoắc tổng.”
Hoắc Tầm gật đầu, không có ánh mắt dư thừa nào dành cho tôi.
Tôi hạ mí mắt, hơi run nhẹ.
Hắn không nhận ra tôi.
Cũng phải, tôi đã đổi họ.
Khẩu trang che kín mặt, chỉ qua cách ăn mặc, hẳn là cũng sẽ không có ai liên hệ tôi với Khương Oản tươi đẹp rực rỡ năm nào.
Toàn bộ quá trình chụp ảnh, Hoắc Tầm rất hợp tác.
Chỉ cần tôi hơi gợi ý, Hoắc Tầm đã có thể nhanh chóng đưa ra góc độ phù hợp nhất cho tôi.
Phía sau bàn tán ầm ĩ.
“Dáng người của Hoắc tổng cũng quá tốt đi? Tôi muốn sờ một cái.”
“Thẩm Oản không hổ là người mà chị Nhiễm bỏ số tiền lớn để đào về, cấu tạo cơ bắp của cơ thể cũng nắm bắt rất tốt nhỉ? Những góc độ và động tác này, chỉ nhìn màn hình giám sát thôi tôi cũng có thể cảm nhận được sự quyến rũ dưới lớp áo sơ mi của Hoắc tổng.”
Tôi nhớ về chuyện ngày xưa.
Trong ký ức, chàng trai đỏ bừng cổ, toàn thân trần trụi.
Rõ ràng đã bị tôi vẽ qua rất nhiều lần, vẫn xấu hổ đến mức không chịu nổi.
Tất nhiên, chỉ lúc đầu.
Mỗi lần vẽ đến phía sau cũng không biết vì sao lại thay đổi địa điểm.
Phòng ngủ, sô pha, bồn tắm, cửa sổ lớn.
Cuối cùng trở thành tôi mệt đến mức không thở nổi, mệt hơn cả vẽ 10 bức phác hoạ cơ thể!
Tôi tức giận đạp hắn: “Hoắc Tầm, lần nào cũng như vậy!”
“Em sẽ không vẽ anh nữa, em muốn tìm một người mẫu khác, một người mẫu có cơ bụng sáu múi!”
Hoắc Tầm nắm lấy mắt cá chân của tôi, không nói gì.
Một lúc sau, Hoắc Tầm cúi xuống hôn lên khóe miệng tôi: “Oản Oản, xin lỗi.”
Tôi giật mình.
Đây có phải là đã nhận ra lỗi lầm và muốn sửa chữa sao?
Một giây sau, Hoắc Tầm tháo máy trợ thính xuống.
Tôi đã không thể ra khỏi giường trong một tuần.
Chết tiệt, còn xin lỗi.
Hắn cũng thật lịch sự.
Nhưng sau đó, chúng tôi vẫn chia tay.
Đêm đó, chúng tôi cãi nhau rất kịch liệt.
Đuôi mắt Hoắc Tầm đỏ lên, giọng nói lạnh lùng: “Khương Oản, một lần cuối cùng, anh sẽ không quay lại.”
Tôi cúi đầu, thấp giọng “Ừ” một tiếng.
Hoắc Tầm siết chặt quai hàm, cười khẩy: “Được, em cút đi.”
“Đời này đừng để anh nhìn thấy em nữa.”
“Nếu không, anh nhất định sẽ giết chết em.”
2
Khi đang nghỉ giữa các lần quay, tôi tranh thủ trở về phòng dụng cụ lấy ống kính.
Phía sau, một bóng dáng xuất hiện.
Mùi gỗ quen thuộc lan tỏa ở đầu mũi.
Tôi cứng đờ người và quay lại, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Có chuyện gì vậy? Hoắc tổng.”
Hoắc Tầm hạ mắt nhìn về phía tôi, giống như năm đó.
Tôi nín thở, ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay.
Không thể để mất bình tĩnh.
“Không có gì.”
“Chỉ là đi dạo một chút thôi.”
Đôi mắt Hoắc Tầm tối đen, nở một nụ cười nhạt: “Ngược lại là cô Thẩm, đang lo lắng cái gì vậy?”
Tôi che bàn tay phải đang run rẩy: “Máy ảnh nặng, giơ quá lâu sẽ dễ bị run tay.”
“Vậy sao?”
Tôi cúi đầu: “Hoắc tổng, nếu không có việc gì, tôi xin phép quay về phòng chuẩn bị.”
Không đợi Hoắc Tầm trả lời, tôi nhanh chóng bước đi.
“Cô Thẩm.” Hoắc Tầm gọi tôi lại: “Nếu như một người đã từng phản bội cô lại xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ làm thế nào?”
3.
Dù tôi và Hoắc Tầm chia tay một cách tồi tệ, nhưng không thể gọi là phản bội.
Hơn nữa, với tính cách của Hoắc Tầm, nếu hắn nhận ra tôi, nhất định sẽ vạch trần tôi ngay lập tức, không thể lạnh lùng lãnh đạm như bây giờ.
Tôi hít thở sâu, nghiêng người, mỉm cười, với dáng vẻ nghiêm túc với công việc:
“Hoắc tổng, tuy tôi không biết anh và người này có khúc mắc gì, nhưng tôi cảm thấy con người nên nhìn về phía trước, không nên mãi mắc kẹt trong những chi tiết nhỏ nhặt của quá khứ.”
“Chi tiết nhỏ nhặt sao? Cô Thẩm thật đúng là rộng lượng.” Hoắc Tầm nhếch môi: “Nhưng nếu tôi nhất quyết không buông tha thì sao?”
“Hoắc tổng, đây là việc riêng của anh, tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia, e là không có khả năng giúp gì được cho anh.”
Hoắc Tầm nhìn tôi chằm chằm mà không nói gì.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, như thể có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào.
Một lúc lâu sau.
“Đúng vậy.” Hoắc Tầm cười nhẹ, “Chỉ là nhiếp ảnh gia mà thôi.”
4.
Toàn bộ buổi chụp diễn ra rất suôn sẻ, hoàn thành sớm hơn một tiếng so với kế hoạch.
Sau khi tiễn Hoắc Tầm, tôi bắt đầu dọn dẹp thiết bị chụp ảnh.
Hiểu Hiểu chạy tới túm lấy cánh tay tôi, kéo về phía cửa: “Oản Oản, đi mau! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Làm sao vậy? Xảy ra—”
Tiếng nói ngừng lại.
Trên sân thượng phủ kín hoa hồng, ở giữa dùng nến xếp thành tên của tôi.
Nói thế nào nhỉ?
Thực sự rất quê mùa.
Tôi đã từ chối Triệu Cảnh ba lần, không ngờ hắn còn chưa từ bỏ ý định.
Còn phải ở trước mặt mọi người, cho tôi một vố như vậy.
Không ai biết khuôn mặt dưới chiếc khẩu trang của tôi giờ phút này xấu xí đến mức nào.
Tôi bị dị ứng phấn hoa, may mà đeo khẩu trang.
Khi tôi quay người định rời đi, tôi bị Triệu Cảnh ngăn lại.
Hắn ôm hoa: “Thẩm Oản, anh thật sự rất thích rất thích em.”
“Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
“Anh hứa với em, được không?”
Trong chốc lát, tôi bị phân tâm.
Những lời này, tôi cũng đã nói với Hoắc Tầm.
5.
Tôi hoàn toàn bị Hoắc Tầm hấp dẫn vì vẻ ngoài của hắn.
Trong vô số người tôi đã gặp, chỉ có Hoắc Tầm là hoàn mỹ trong trái tim tôi.
Hắn là một người mẫu nam ở quán bar, nhưng lại có vẻ ngoài lạnh lùng không dễ gần.
Trên tai còn đeo máy trợ thính, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng và tổn thương.
Sau này tôi mới biết quán bar đó là do Hoắc gia mở.
Tôi bị cuốn hút, dùng đủ mọi cách, bám riết, lừa gạt, dụ dỗ.
Cuối cùng, tôi đã dụ được hắn lên giường.
Đêm đó, tôi ghé sát vào tai Hoắc Tầm, nói rất nhiều lời tâm tình:
“Hoắc Tầm, em rất thích rất thích anh.”
“Hoắc Tầm, em nhất định sẽ đối tốt với anh, cực kỳ tốt.”
“Hoắc Tầm, chúng ta ở bên nhau có được không?”
Hoắc Tầm ngẩng đầu, đôi mắt đen tuyền chăm chú nhìn tôi: “Em thật sự rất thích anh sao?”
Tôi không rảnh để phân tích cảm xúc dâng trào trong mắt Hoắc Tầm: “Ừm, thật sự thích.”
Hoắc Tầm khàn giọng: “Em đồng ý với anh đời này chỉ thích anh đi, chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Lúc đó, tôi hoàn toàn không để tâm đến lời hứa “cả đời” của Hoắc Tầm
Tôi ngẩng đầu, cắn môi, nhìn Hoắc Tầm và nói: “Được, chỉ thích mỗi anh thôi.”
Sau khi ở bên nhau, tôi mới phát hiện ra rằng tất cả sự cấm dục, trong trẻo, và lạnh lùng của Hoắc Tầm đều chỉ là vẻ bề ngoài.
Hắn tham lam hơn bất cứ ai.
Tôi thường thích tháo máy trợ thính của hắn xuống, rồi ghé sát tai hắn nói những lời đầy lẳng lơ, tùy ý kêu to.
Biết rõ hắn không thể nghe thấy, tôi lại càng táo bạo hơn.
Tôi vốn là người kiêu ngạo, không có kiên nhẫn.
Hoắc Tầm luôn ngoan ngoãn, phục tùng, chiều chuộng tôi, để tôi làm theo ý mình.
Điều đó khiến tôi nghĩ rằng hắn sẽ là của tôi suốt đời.
Cho đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy bức ảnh của Hoắc Tầm và cha hắn.
Một buổi chiều mùa hè, Hoắc Tầm dịu dàng luồn tay qua mái tóc tôi.
Tiếng máy sấy “vù vù” ấm áp bên tai.
Tôi chợt nhận ra: Hoắc Tầm là người của Hoắc gia.
Trái tim tôi như rơi vào hố băng.
6.
Tiếng hò hét kéo tôi trở lại thực tại.
Không biết từ lúc nào, Triệu Cảnh đã quỳ một chân xuống đất.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Người qua lại ngày càng nhiều.
Tiếng hò hét ngày càng to.
Số người lấy điện thoại ra quay phim cũng càng lúc càng tăng.
Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ.
Tôi hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn giận dữ trong lòng: “Triệu Cảnh, tôi—”
Cổ tay tôi đột nhiên bị ai đó nắm chặt.
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng, lúc này siết đến mức khiến tôi đau nhức.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau.
Đôi mắt hẹp dài đen kịt như phủ mực, tựa như một tấm lưới khổng lồ sắp nuốt chửng lấy tôi.
Giọng nói của Hoắc Tầm lạnh lùng:
“Khương Oản, về nhà.”