Tạm biệt Thương Thương - Chương 2
4
Khi biết tin phủ Tướng quân lại mất đi một đứa bé, Tạ mẫu đứng không vững, ngất đi.
Ta tỉnh dậy, bên cạnh không có Tạ Minh Lâu, chỉ có Liễu Chí đang lau nước mắt, lo lắng nhìn ta, ta cau mày nói: “Sao không có ai mang đồ ăn lên?”
Như này sao ta có thể dưỡng tốt thân thể. Không được, ta phải quay về Thẩm phủ.
“Liễu Chí, ngươi đi mời Tạ Minh Lâu tới đây, ta có chuyện muốn nói với hắn.”
Liễu Chi đứng dậy nức nở nói: “Vừa rồi tướng quân cũng tới, nhưng ả hồ ly tinh kia lại gọi người đi rồi.”
“Không sao, em cứ đi gọi hắn. Sau đó, hãy tìm cách trở về Thẩm phủ, ca ca ta có phải đã hồi kinh?”
Thẩm Duyệt Thương là đích nữ của Lại Bộ Thị Lang, nàng có một ca ca là Thẩm Ngọc Trạch, người từng là thư đồng của thái tử, cùng thái tử vô cùng thân thiết, là tài tử nổi tiếng ở kinh thành. Mười sáu Tuổi đỗ Trạng Nguyên, về sau Thái tử đăng cơ, tất cả mọi người đều nghĩ thẩm Ngọc trạch sẽ lập tức vào triều làm quan, không nghĩ tới hắn lại bị điều đến một địa phương chim không thèm ị làm tri phủ, vừa đi chính là ba năm.
Bởi vì điều này, Thẩm phủ không còn tốt như trước, mọi người đều cho rằng Thẩm Ngọc Trạch có mâu thuẫn với tân hoàng nên bị đày đi, đến mức vài người có mắt chó coi thường người khác, rõ ràng nhất chính là Tạ mẫu, trong hai năm qua, Tạ Minh Lâu đánh thắng nhiều trận, là tướng quân được trọng dụng nhất, Tạ mẫu liền cảm thấy Thẩm Duyệt Thương không xứng với đứa con trai quý giá của mình.
Đặc biệt là nàng ấy vẫn chưa sinh được một đứa con cho Tạ gia, Thẩm Duyệt Thương tính tình lại ẩn nhẫn, không muốn gây phiền toái cho phụ mẫu, hơn nữa nàng ấy và Tạ Minh Lâu tình cảm lại mặn nồng. Nàng ấy không bao giờ kể cho gia đình nghe về những bất công mà mình phải chịu đựng từ bà bà.
Nàng ấy là Ninja Rùa, ta lại không phải, mấy ngày nay ta mơ hồ nghe thấy Liễu Chí nói Thẩm Ngọc Trạch đã về kinh, ta ngửi thấy mùi gì đó khác thường.
Có lẽ lúc trước tân đế để hắn đi làm tri phủ, căn bản chính là kế hoạch của hai người họ, ai cũng nghĩ là Thẩm gia không được tân đế coi trọng, ta lại nghĩ Thẩm Ngọc Trạch sẽ tỏa sáng khi hắn trở lại.
Khi Thẩm Ngọc Trạch rời đi, đúng lúc Thẩm Duyệt Thương và Tạ Minh Lâu kết hôn, hắn dặn dò Tạ Minh Lâu phải đối xử thật tốt với muội muội mình, nếu không hắn sẽ không tha cho Tạ gia.
Liễu Chí gật đầu: “Vâng, thưa tiểu thư, thiếu gia đã trở lại.”
Liễu Chi nói xong lập tức chạy đi tìm Tạ Minh Lâu, Tạ Minh Lâu trầm mặt đi tới.
Ta bình tĩnh nhìn Tạ Minh Lâu, nhẹ giọng nói: “Tạ Minh lâu, mặc kệ ngươi tin hay không, ta không hề đẩy Lan nhi, chính nàng ta tự đụng vào bàn, nàng ta căn bản không muốn sinh hạ con của ngươi.”
Tạ Minh Lâu tựa hồ không ngờ rằng đây chính là điều ta muốn nói với hắn, sửng sốt một lát, cười lạnh nói: “Lan nhi là người lương thiện nhất, sợ đau nhất, lại yêu ta như mạng, làm sao có thể tự đụng vào bàn?”
“Thẩm Duyệt Thương, ngươi thật sự thay đổi rồi, trước đây ta cũng không tin những gì mẫu thân nói về ngươi, cho đến bây giờ ta không thể không tin, ngươi làm ta quá thất vọng!”
“Con còn nhiều lời với nàng ta làm gì? Ta đã phái người đến Thẩm gia mời người rồi. Minh Lâu, lần này con nhất định phải nghe nương. Nữ nhân ác độc như vậy không thể giữ được. Thiên kim nhà Lễ bộ Thượng thư, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đoan trang hào phóng, lại khiến người khác vui vẻ, làm chính thê của con không thể thích hợp hơn.”
“Về phần nàng, nếu như con thật sự không nỡ, lưu lại làm thiếp cũng không phải là không thể.”
“Ai muốn để cho muội muội ta làm thiếp?”
5
Một bóng người cao lớn bước vào, thản nhiên hỏi: “Tạ Minh Lâu, nghe nói ngươi dẫn theo một nữ nhân trở về?”
Tạ mẫu sai người đến Thẩm phủ gọi người, kết quả lại đem Thẩm Ngọc Trạch gọi tới, ta chỉ nhìn một cái, liền ôm lấy khuôn mặt.
“Thẩm Duyệt Thương, ca ca của ngươi thật quá tuấn tú! Hắn lại sủng ngươi như vậy, ngươi như thế nào lại bị Tạ Minh Lâu lừa gạt?”
Giọng nói yếu ớt của Thẩm Duyệt Thương vang lên: “…Đó là ca ca của ta, ngươi không thể…”
“Cũng không phải là ca ca của ta.”
Thẩm Duyệt Thương bị ta nói đến á khẩu không trả lời được, ta nghĩ thật buồn cười, thân thể tàn tạ như vậy mà nàng ấy còn rảnh rỗi quan tâm đến tình tình yêu yêu, ta chỉ muốn chăm sóc bản thân thật tốt, lấy lại trí nhớ và đi đến nơi mình nên đến.
Tạ Minh Lâu bị Thẩm Ngọc Trạch hỏi có chút đỏ mặt, khàn giọng nói: “Lan Nhi là nữ tử có ân cứu mạng đối với ta khi ta chinh chiến ở bên ngoài.”
Tạ mẫu không sợ Thẩm Ngọc Trạch, đều nói Thẩm gia gặp khó khăn, con trai bà lại là tướng quân được trọng dụng nhất, vậy tại sao bà phải nhìn sắc mặt của Thẩm gia.
Tạ mẫu sắc mặt lạnh lùng, nói: “Thẩm công tử, nhìn nữ nhi ngoan của Thẩm gia các người mà xem, nhiều năm không sinh nổi một mụn con, còn ghen tuông độc ác, đã hại chế/t giọt máu của Tạ gia ta.”
Thẩm Ngọc Trạch vẫn giữ vẻ mặt giễu cợt: “Bất quá chỉ là đứa con hoang của một ả nữ nhân không rõ lai lịch, còn dám đến khiêu khích chủ mẫu, mất liền mất, chuyện này có là gì.”
Tạ mẫu tức giận đến suýt ngất đi, Tạ Minh Lâu sắc mặt cũng khó coi, ta nghe xong lời này chỉ cảm thấy cực thoải mái, nhưng có lời vẫn nhất định phải nói với Thẩm Ngọc Trạch: “Ca ca, muội cũng bị sẩy thai.”
Quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Thẩm Ngọc Trạch trong nháy mắt trở nên khó coi, hắn vẻ mặt âm trầm nhìn Tạ Minh Lâu: “Tạ Minh lâu, đây là cách ngươi đối xử với muội muội của ta sao? Lúc đầu ngươi đã hứa với ta như thế nào?”
Tạ mẫu không quen nhìn bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến này của Thẩm Ngọc Trạch, tức giận nói: “Nó thậm chí còn không biết mình có thai, một chút cẩn thận cũng không có, ai biết được nó có phải cố ý hay không.”
Tạ mẫu không thể nói thêm gì nữa, bởi vì ánh mắt của Thẩm Ngọc Trạch lúc này như muốn giết người, ta ho mấy tiếng, Thẩm Ngọc Trạch lập tức đi tới lo lắng nhìn ta, ánh mắt bất đắc dĩ lại đau lòng.
“Ca ca, muội muốn về nhà.”
“Được rồi, ca ca sẽ đưa muội về nhà.”
Tạ Minh Lâu nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Nhạc Thương là nàng dâu của phủ tướng quân, đương nhiên muốn ở lại phủ tướng quân.”
Nhưng ta lại nắm lấy cánh tay của Thẩm Ngọc Trạch, cáo trạng: “Ca ca, muội sắp chết rồi. Đại phu nói muội chỉ có thể sống được thêm ba tháng nữa. Hiện tại muội còn bị sảy thai, ở trong phủ tướng quân ăn không ngon, ngủ không yên. Chỉ sợ sống không nổi ba tháng.”
“Muội chỉ muốn về nhà, sống những ngày cuối đời bên cạnh người thân. Tạ Minh Lâu, ta muốn hòa ly!”
Liễu Chí ở một bên bật khóc, sau đó kể lại những ủy khuất mà Thẩm Duyệt Thương phải chịu đựng trong những ngày qua, Tạ Minh Lâu tỏ vẻ khó tin, hỏi tại sao ta không nói cho hắn biết.
Ta cười khẩy: “Ta đã muốn nói với ngươi bao nhiêu lần, ngươi có nghe không? Mỗi lần ta định nói gì đó, ngươi không phải là đều vội vã chạy đến nhìn tâm can bảo bối Lan nhi của ngươi hay sao?”
Sắc mặt của Tạ Minh Lâu thay đổi, rõ ràng là nhớ tới Thẩm Duyệt Thương trước đó luôn nói có lời muốn nói, nhưng Lan Nhi lại luôn cảm thấy chỗ này chỗ kia không thoải mái gọi hắn rời đi.
Thẩm Ngọc Trạch tức giận: “Tạ Minh Lâu, ngươi không xong với ta đâu!”
Cuối cùng Tạ Minh Lâu không chịu để Thẩm Ngọc Trạch mang ta đi, mục đích của ta cũng đã đạt được, ta nghĩ tiếp theo ta có thể ăn ngon uống ngon ở phủ tướng quân, dưỡng tốt thân thể liền có thể thu thập người nhà này. Vì vậy liền nói với Thẩm Ngọc Trạch, ta sẽ không quay lại Thẩm phủ.
Thẩm Ngọch trạch nghe vậy mới hướng Tạ Minh lâu vứt xuống một câu: “Chiếu cố cho tốt muội muội của ta, còn có, Thẩm gia nữ nhi, tuyệt sẽ không làm thiếp!”