Tạm Biệt Cô Gái Nhỏ Của Anh - Chương 2
Trong một cái chớp mắt, tôi chợt tỉnh táo lại sau niềm vui cãi vã và vui đùa với cô ấy hơn nửa năm, một lần nữa nhận ra sự bất lực của mình, tôi chỉ là một hồn ma du đãng.
Ngay khi tôi rơi vào tuyệt vọng, hai ngọn đèn pin chói lóa chiếu vào con hẻm tối tăm, “Các ngươi đang làm gì?” Một tiếng thét lớn xuyên qua màm đêm, hai viên cảnh sát vung vẩy dùi cui chạy tới.
Có lẽ đây là lần đầu tiên những tên lưu manh này phạm tội, vừa thấy không ổn, liền chạy nhanh như một làn khói.
Tôi không dám tưởng tượng, nếu không phải có hai cảnh sát tình cờ đi qua, thì mọi chuyện sẽ có hậu quả như thế nào.
Sau khi mọi việc kết thúc, cô ấy trở về nhà trong tình trạng kiệt sức.
Tôi viết vào quyển sổ – Thật xin lỗi, tôi không thể giúp gì được cho cô, với tư cách là quản gia, tôi đã thất trách, tôi thật khốn khiếp!
Nhưng cô ấy lại mỉm cười: “Anh thất trách cái gì? Tôi lại không trả lương cho anh.” Cô ấy còn an ủi ngược lại tôi: “Tôi đã thấy anh dùng hết sức lực chiến đấu với bọn lưu manh kia, bút bi tinh, đừng tự trách mình.”
Cô ấy càng hiểu chuyện lại càng khiến tôi tự trách. Tôi im lặng, không biết nên viết gì.
Cô mở miệng phá vỡ sự im lặng, giọng nói có chút sầu não: “Hôm nay là đêm thất tịch, các cặp tình nhân vốn nên ở cùng nhau.”
Ngay cả Ngưu Lang Chức Nữ đều gặp nhau ở cầu ô thước, tại sao chúng tôi lại như thế này?
Rõ ràng chúng tôi ở rất gần nhau nhưng lại như cách xa nhau hàng nghìn dặm.
Cô ấy không thể nhìn thấy tôi, không thể nghe thấy tôi, không thể chạm vào tôi, không thể cảm nhận được tôi.
Ngay cả việc nhìn nhau cũng là một điều xa xỉ.
Tôi nặng nề viết – Đúng vậy, hôm nay là đêm thất tịch, bên ngoài có nhiều cặp đôi, cô xinh đẹp như vậy sao không tìm bạn trai đi?
Cô ấy chỉ nhìn chiếc vòng tay tình lữ tôi từng tặng trên cổ tay và nói: “Bạn trai tôi không biết chạy đi đâu rồi, tôi không tìm thấy anh ấy”.
Mắt tôi chợt đau nhức, thế nhưng là quỷ hồn, ngay cả quyền để khóc cũng không có.
“Anh nói bạn trai tôi đang ở đâu? Suy nghĩ cái gì?”
Dạo này cô ấy chưa bao giờ nhắc đến vấn đề bạn trai, tôi muốn cô ấy dần dần quên tôi và đừng bao giờ đề cập đến phương diện này. Đối mặt với câu hỏi đột ngột như vậy của cô ấy, tôi có chút không biết phải làm sao, sau khi suy nghĩ một lúc, tôi trịnh trọng viết – Tôi không biết bạn trai cô ở đâu. Nhưng tôi đoán, có lẽ hắn đang suy nghĩ: Nếu có người đốt cho hắn một chút tiền giấy thì tốt rồi.
“Thật sao?” Cô cười có chút buồn bã, sau đó nói: “Trước kia, tôi rất thích cùng anh ấy nắm tay như thế này.”
Cô đưa tay ra, xòe các ngón tay rồi cuộn tròn.
Đó là hình dạng những ngón tay đan vào nhau của hai người.
“Sau khi chúng tôi siết chặt mười ngón tay, tôi sẽ nói – Em đã bắt được anh, anh sống là người của em, chết cũng là quỷ của em, đừng nghĩ đến việc bỏ chạy.”
Được rồi, tôi sẽ không chạy, chỗ nào cũng không đi.
Tôi sống làm người của em, chết cũng sẽ là ma của em.
Tôi đưa tay ra, xòe lòng bàn tay ảo ảnh của mình và siết chặt những ngón tay trống rỗng của cô ấy.
Một ảo một thực, nhất tử nhất sinh, mười ngón tay liên kết chặt chẽ.
6.
Vào ngày Tết Trung Nguyên, điện thoại của tôi tinh tinh kêu lên, tôi mở ra xem, là tin nhắn từ ngân hàng Minh giới gửi tơi——
Tài khoản của bạn với số đuôi là XXXX đã nhận được giấy vàng do người thân đốt vào ngày 15 tháng 7, tổng cộng là 74 vạn nhân dân tệ và số dư hiện tại là 74 vạn nhân dân tệ. [ngân hàng Minh giới]
Cảm ơn trời đất cảm tạ bạn gái! Cô ấy còn nhớ kỹ tôi, thế mà còn giúp tôi hóa vàng mã, hơn nữa một lần đốt chính là một số tiền lớn.
Tôi là một quỷ nghèo, cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác giàu có là như thế nào. Tôi ngựa không dừng vó lao tới Minh phủ, đến “Cơ quan của Âm phủ” để mua dịch vụ “Báo mộng”. “Báo mộng” thuộc về dịch vụ cao cấp, phải xử lý theo thủ tục chính thức, không giống như “Sách ma”, chỉ cần mua ở trung tâm mua sắm trực tuyến.
Tôi xếp hàng dài, điền một đống thông tin, đóng dấu một đống tem, cuối cùng mua được hai lần dịch vụ “Báo mộng” kéo dài một giờ. Số dư tài khoản của tôi lại trở thành 0MB, khốn thay!
Đợi tôi quay về nhân gian thì đã là chín giờ tối ngày hôm sau. Bố mẹ tôi đã chìm vào giấc ngủ nhưng bạn gái tôi vẫn còn thức, thế là tôi nhập vào giấc mộng của bố mẹ trước, cảm ơn sự nuôi dạy và dưỡng dục của họ, kể ra nỗi nhớ của mình cùng với lời xin lỗi họ…
Thời điểm tôi trở lại nhà bạn gái, cô ấy vẫn còn thức và đang nhìn chằm chằm vào quyển nhật ký.
Trên đó có dòng chữ cô ấy viết – Anh có ở đó không?
Không biết cô ấy viết nó khi nào, chẳng lẽ cô ấy vẫn luôn đợi tôi?
Tôi vội vàng cầm bút bi lên và trả lời cô ấy – Tôi đây.
“Đã muộn thế này sao anh còn chưa ngủ?” Cô mỉm cười nói.
—Bút tinh không cần đi ngủ.
Em ngủ không ngon sao anh có thể chìm vào giấc ngủ?
“Cùng tôi tâm sự đi.”
-Ừm, cô nói đi.
Muốn tận lực, nghe thật nhiều giọng nói của em.
…
“Bạn trai của tôi, tôi rất thích anh ấy.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Trước đây là như vậy, bây giờ cũng như vậy.”
-Tôi biết.
Cô ấy vẫn thích tôi và tôi vẫn luôn thích cô ấy.
Thế nhưng tôi có thể làm gì đây? Ngoài trừ việc giúp cô ấy xua đuổi bọn sắc quỷ, còn lại không thể giúp cô ấy làm bất cứ thứ gì, ngay cả lau nước mắt cho cô ấy cũng không làm được, đừng nói đến việc bảo vệ cô ấy cho cô ấy hạnh phúc.
Suy cho cùng, tâm linh tương thông cũng không bù được âm dương cách biệt.
Tôi tình nguyện cô ấy đừng thích tôi.
Đừng có tiếp tục thích tôi, một người đã chết không thể nào mang lại hạnh phúc cho em.
“Hôm nay tôi đã nói thật nhiều. Tôi đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon.”
-Chúc ngủ ngon.
Hẹn gặp em trong mơ.
7.
Tôi ở trong giấc mơ của cô ấy, nhìn cô tuyệt vọng chạy về phía tôi. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh và vẻ mặt khích động trên gương mặt của cô ấy, tôi nghĩ cô ấy sẽ trao cho tôi một nụ hôn yêu thương và một cái ôm nhẹ nhàng để bày tỏ tình yêu của mình.
Không ngờ thứ chào đón tôi lại là nắm đấm của cô ấy, cô ấy đấm thẳng vào người tôi: “Thằng nhãi thúi! Anh mẹ nó chạy đi đâu vậy hả?”
Cô ấy đánh được một lúc liền bắt đầu nghẹn ngào, sức lực trên tay càng ngày càng nhỏ.
Mắt cô ấy đỏ hoe không ngừng hỏi tôi: “Anh chạy đi đâu vậy? Anh chạy đi đâu vậy? Anh chạy đi đâu vậy? Anh chạy đi đâu mất rồi…”
Tôi vẫn luôn ở bên cạnh em.
Nhưng làm sao tôi có thể nói ra được, tôi giơ tay đỡ đầu cô ấy tựa vào trong ngực mình.
Tôi nói: “Hãy quên anh đi.”
Cô ấy ngừng khóc khi nghe thấy điều này và ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ khó tin, đôi mắt đẹp chứa đầy sự bàng hoàng.
Nhưng cô ấy không nói gì cả.
Tôi cũng không nói gì, chủ yếu là vì tôi không biết phải nói gì, và quan trọng hơn là tôi sợ bị đánh vì nói sai.
Một lúc lâu sau, cô hít mũi một cái, lau mắt, chậm rãi nói, giọng nói còn hơi run rẩy: “Thật xin lỗi, em không nên đánh anh mãi.”
Nhưng mỗi ngày tôi đều muốn bị em đánh, tôi biết tư thế của em rất mạnh bạo, nhưng thực chất sức lực lại rất nhẹ. Nắm đấm của em rơi xuống người tôi trước giờ đều không đau. Tôi có thể cảm nhận được em chạm vào cơ thể mình, lúc đó tôi thường kéo em vào lòng khi em chưa kịp chuẩn bị.
Đánh một hồi liền ôm chung một chỗ.
Có trời mới biết những ngày đó tôi hạnh phúc đến mức nào.
“Anh không thèm để ý.”
Anh mới không quan tâm em đánh anh như nào, điều anh quan tâm chỉ có em.
…
Sau đó chúng tôi không nói gì, dành thời gian tạm biệt để ôm nhau.
Hãy để giấc mơ này kết thúc bằng một cái ôm.
Một cái ôm thật chặt nhưng cũng thật dịu dàng.
8.
Kể từ cái đêm ôm nhau trong mơ, cô ấy đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Cô bắt đầu ra khỏi nhà, thoát khỏi vòng tròn nhỏ bé của mình và kết bạn mới.
Cô đã gặp một người đàn ông. Người đàn ông này trẻ tuổi và tài năng, đẹp trai hơn bất kỳ ai khác. Điều quan trọng nhất là anh ta tràn đầy dương khí, giống như bố mẹ tôi, anh ta có thể chất thuần dương mà ma quỷ không dám lại gần. Ngay cả một con ma có kinh nghiệm như tôi cũng chỉ có thể đến gần tối đa 10 mét, những con ma mới đó sẽ đi đường vòng khi nhìn thấy anh ta từ xa.
Tôi cách đó mười mét, nhìn họ hẹn hò, ăn uống, nói chuyện và cười đùa. Anh ấy rất tốt với cô, và cô cũng thực sự hạnh phúc khi ở bên anh.
Cho đến một ngày, tôi thấy anh ta quỳ một chân trên đất, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, còn cô thì vui mừng đến phát khóc gật đầu. Chiếc nhẫn đã được đeo vào ngón áp út của cô.
Cô thích anh, anh cũng thích cô hơn nữa anh ta còn có thể bảo vệ cô.
Tốt lắm.
Tôi đã làm ma được năm năm, quyết định không làm ma nữa.
Tái sinh và trở thành con người một lần nữa.
Có lẽ ở một kiếp luân hồi nào đó, tôi vẫn có thể gặp được em.
9.
“Hắn đã đi rồi.”
“Vị hôn phu” đẹp trai nói với cô: “Như em mong muốn, cuối cùng anh ấy cũng buông tha cho em, không còn lưu luyến nhân gian nữa, đi đầu thai.”
Cô nghe mà không nói một lời, lấy bút viết vào sổ – Anh còn đó không?
Một lúc lâu, bút bi không có động tĩnh gì, trên vở cũng không có chữ viết nào xuất hiện.
Lần này, không có “Tôi ở đây.”
Cô tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út ra, trả lại cho “Vị hôn phu” và nói: “Cảm ơn, tôi sẽ chuyển số tiền thù lao còn lại cho anh”.
Ngày 15 tháng 7, tết Trung Nguyên. Cô ở trên quyển sổ hỏi: Anh có đó không? Sau một thời gian dài không có phản hồi, cô xác định bạn trai mình không có ở đó. Thế là cô một thân một mình đi ra ngoài, tìm được một đại sư chuyên hiểu biết về ma quỷ.
Đại sư nói ma quỷ không có luân hồi.
Đại sư nói nếu làm quỷ quá năm năm, liền không thể lại lựa chọn đầu thai làm người.
Đại sư nói quỷ tu sẽ không chết nhưng sẽ tan thành tro bụi. Khi một con ma sống đến bảy mươi hay tám mươi tuổi, nó sẽ biến mất, sẽ không còn tồn tại trên thế giới này, không còn trên thiên đường, trần gian, địa ngục, cũng không còn ở mọi ngóc ngách.
Ngày 16 tháng 7, cô nói với anh: “Bạn trai của em, em rất thích anh ấy. Trước đây là như vậy và bây giờ vẫn sẽ như vậy”.
Đây là lời tỏ tình cuối cùng, cũng là lời chia tay sớm.
…
“Làm sao em có thể không nhận ra anh đây?” Cô lật từng trang nhật ký, lật từng trang, chữ viết dày đặc như những con rắn nhỏ, cuối cùng dừng lại ở trang anh viết lần đầu tiên. Cô vuốt ve hai chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo – Xin chào. Cô mỉm cười chua xót: “Ngoài anh ra, còn có ai có thể viết những chữ xấu xí như vậy đây?”
Bạn trai của tôi, tôi rất thích anh ấy. Trước kia là như vậy, hiện tại cũng như vậy.
Về sau cũng sẽ mãi mãi như vậy.
– Hết –