Tạm Biệt Cô Gái Nhỏ Của Anh - Chương 1
1.
Tôi đã ch ế/t được bốn năm rồi.
Tôi là một con ma, thành thật mà nói, việc trở thành một con ma cùng với những gì tôi tưởng tượng không giống nhau lắm.
Sau khi chết, con người có thể lựa chọn đầu thai làm người hoặc làm ma ở âm phủ. Mà âm phủ chính là một bản sao hoàn chỉnh của thế giới loài người. Có ngân hàng, đồn cảnh sát, trung tâm thương mại, chợ bán thức ăn, thậm chí có cả trường học. Khác biệt duy nhất là —— cư dân của âm phủ đều là ma.
Người ta cho rằng sở dĩ âm phủ thịnh vượng như vậy là do dân số bùng nổ và sức chứa của thế giới loài người không đủ, cho nên một số hồn ma được đưa vào âm phủ để làm chậm lại quá trình này.
Vì vậy, những khẩu hiệu như thế này có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong âm phủ:
Không bằng làm ma! Thà làm ma còn hơn làm người! Thà làm ma còn hơn đầu thai! Làm cho bạn cảm thấy thoải mái là tài năng của mỗi con ma!
Âm phủ rộng lớn như vậy, bạn xứng đáng được nhìn thấy nó!
Mặt ngựa nói: Nếu như ngươi bây giờ còn cười nhạo người khác làm ma! Năm năm sau ngươi nhất định sẽ hối hận!
Mặt ngựa còn nói: “Mười mấy người đang làm ma, ngươi xem thường bọn hắn; Mấy trăm người đang làm ma, ngươi không hiểu bọn hắn; Hàng ngàn hàng vạn người đang làm ma, ngươi liền động tâm. Tất cả mọi người đều làm ma, ngươi muốn gia nhập, thật xin lỗi, âm phủ đã không có đủ không gian để chứa ngươi! Năm 2016, nếu ngươi không trở thành ma thì đã quá muộn!
…
Tuy nhiên, ma cũng cần tiền để sinh hoạt ở âm phủ, nguồn tiền trước hết là tiền giấy do người thân, bạn bè ở thế giới con người đốt, thứ hai là tiền lương khi làm việc ở âm phủ.
Không may, cha mẹ của tôi không tin vào quỷ thần, không phong kiến mê tín, đã sớm quên truyền thống “Hóa vàng mã” của tổ tiên lên chín tầng mây từ lâu. Còn nữa, tôi vẫn luôn lưu luyến nhân gian, nên không thể làm việc ở âm phủ.
Cho nên tôi chính là một con ma nghèo, một con ma nghèo tới nỗi không có mùng tơi mà rớt. Thu nhập duy nhất là đê bảo* do Minh phủ trợ cấp hàng tháng.
(*tiền trợ cấp cho dân nghèo).
Mà tôi còn lưu luyến nhân gian, là bởi vì lưu luyến một người.
2.
Ma quỷ tuy có thể lang thang khắp nơi ở nhân gian, nhưng không thể chạm vào bất cứ thứ gì ở đó, con người không thể nhìn thấy ma, cũng không thể nghe được âm thanh của ma.
Nói ngắn gọn, con người không thể nhận thức được sự tồn tại của ma, ma cũng không thể làm ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến con người.
Nhưng luôn có một số hồn ma tâm thuật bất chính, không chịu cô đơn.
Tỉ như bạn gái của tôi rất được ma yêu thích.
Cô ấy rất xinh đẹp nên luôn có rất nhiều sắc quỷ ở xung quanh nhìn trộm, cái này khiến tôi giận tím mặt.
Mỗi lần bắt được một tên sắc quỷ thì đều dồn hết sức bú mẹ đứm hắn thành đầu heo, đánh cho hắn răng văng khắp nơi, mặt nở hoa.
Thỉnh thoảng sẽ có một tên sắc quỷ không phục, chỉ vào tôi uy hiếp nói: “Ngươi vô duyên vô cớ đuổi đánh ma! Cẩn thận, ta tìm minh cảnh bắt ngươi!”
Tôi vung vung nắm tay bước về phía bọn hắn: “Bạn gái của ta bị các ngươi nhìn trộm, còn không cho ta đánh ngươi? Mặt mũi của ma đều bị ngươi làm mất hết! Nhìn xem ta có đánh cho ngươi đến hoài nghi quỷ sinh không!”
Thời gian dần qua, không còn con ma nào dám bén mảng đến gần cô. Nhưng tôi vẫn lo lắng rằng những sắc quỷ kia sẽ quay lại ngay khi tôi rời đi, cho nên vẫn không thể yên tâm rời khỏi cô ấy.
Tôi không thể cùng cô ấy già đi khi còn sống, nhưng dù có chết cũng muốn bảo vệ cô một đời bình an.
3.
Bạn gái tôi là một cô bạn gái hung dữ tiêu chuẩn. Bình thường luôn thích đánh tôi, tôi có thể đánh bại nhiều ma như vậy, không thể không cảm ơn bình thường cô ấy đã “quan tâm” cùng “rèn luyện” cho tôi.
Cô ấy luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, tôi biết cô ấy 7 năm và đã ở bên cô ấy 5 năm, chưa bao giờ thấy cô ấy khóc.
Vậy mà trong mấy ngày ngắn ngủi sau khi tôi chết, tôi liền thấy cô ấy khóc không biết bao nhiêu lần trước bức ảnh chụp chung của chúng tôi, có khi khóc đến mức gần như ngất đi.
Lúc đó tôi tự nhủ: Ngoài việc giúp cô ấy xua đi đám sắc quỷ, tôi còn phải làm một điều gì đó cho cô ấy. Và bốn năm sau, cuối cùng tôi cũng đã đạt được mục tiêu này.
Minh phủ sẽ trợ cấp tiền sinh hoạt là một ngàn vạn minh tệ mỗi tháng cho những hồn ma không có thu nhập, con số này nghe rất lớn nhưng thực chất không cũng không có bao nhiêu, bởi vì nhà máy tạo minh tệ ở nhân gian tạo ra quá nhiều tiền giấy, mệnh giá cứ mỗi lần lại tăng lên hơn trăm triệu, âm phủ sớm đã bị lạm phát đến không tưởng nổi. Vậy nên tiền trợ cấp của tôi luôn vô dụng, sau bốn năm góp gió thành bão, cuối cùng mới có đủ khả năng chi trả cho một dịch vụ đặc biệt do âm phủ phát triển dành cho những hồn ma nhớ nhung người thân và bạn bè ở nhân gian – sách ma.
Sách ma, đúng như tên gọi, chính là một quyển sổ cùng một cây bút mà ma có thể viết lên, chữ viết trên đó có thể được một người đặc biệt nhìn thấy.
Tôi lấy điện thoại di động ra và mở APP “Âm bảo” – trung tâm mua sắm trực tuyến của âm phủ, mua sách ma.
Sau khi chuyển khoản thành công, một giao diện được bắn ra: Mời ngài khóa lại người mình muốn kết nối.
Tôi nhập tên và số CMND của bạn gái. Sau đó một luồng sáng trắng chói mắt bắn ra từ điện thoại di động, bay thẳng vào đỉnh đầu cô gái đang ngủ, trong nháy mắt, luồng ánh sáng trắng đó lại ập vào cuốn nhật ký và bút bi đặt trên đầu giường của cô, chỉ trong chốc lát, ánh sáng trắng đó tiêu tán, mọi thứ quay trở lại như bình thường.
Tôi bước đến bên giường cô ấy, cầm cuốn sổ cùng cây bút lên, lúc này bàn tay của tôi không ức chế được run rẩy. Cuốn nhật ký cùng cây bút này là những thứ duy nhất mà tôi có thể chạm vào, có thể điều khiển được trên nhân gian này.
Sáng sớm hôm sau, ngay khi cô ấy vừa mở đôi mắt mơ màng ngái ngủ ra, tôi liền cầm cuốn sổ đối diện với cô ấy, trên cuốn sổ có hai chữ lớn như rồng bay phượng múa- Xin chào.
Từ góc nhìn của cô, cuốn sách đang lơ lửng trên không trung không trọng lực, trên đó còn có thêm hai chữ nữa mà không thể giải thích được, không biết cô ấy có bị dọa sợ đến thét lên không.
“Bốp” một tiếng vang giòn giã, cô dùng một tay hất quyển sách ra, lật người lại và nhắm mắt ngủ tiếp. Ôi trời ơi! Cái thứ đồ chơi này là toàn bộ số tiền trong bốn năm tôi vất vả tích góp nha! Tim tôi đau quá, lủi thủi cúi xuống nhặt cuốn vở trên đất lên.
Một giây, hai giây, ba giây… Cô cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, quay người lại mở mắt ra, khuôn mặt khiếp sợ nhìn cuốn sổ đang lơ lửng trên không.
Tôi nhìn vẻ mặt của cô ấy và thầm cảnh cáo bản thân: Lần này cần làm chút gì đó nghiêm túc hơn.
Sau khi tôi mất, cô ấy chìm đắm trong nỗi buồn, lần này tôi muốn trở thành người dìu dắt cuộc sống của cô ấy, dẫn dắt cô ấy thoát khỏi nỗi u sầu hướng về tương lai và ánh nắng. Tôi liều mạng tìm kiếm những câu trích dẫn đầy cảm hứng và tích cực trong đầu sau đó bắt đầu viết một cách điên cuồng. Ở trong mắt cô, cây bút bi rung rinh nhảy múa trên cuốn sổ, rồi những dòng chữ hiện lên.
-Quá khứ hãy để cho nó qua đi, thời điểm hiện tại mới là thời điểm tốt nhất.
– Buông bỏ quá khứ, sống trong hiện tại. Tomorrow is another day.
-Hãy là người có ước mơ, luôn trẻ trung, luôn đam mê, luôn hy vọng.
…
4.
Cô ấy nhìn chăm chú những dòng chữ tôi viết, im lặng hồi lâu, như có điều suy nghĩ.
Tôi mỉm cười sung sướng, không uổng công tôi đã vò đầu bứt tai để nghĩ ra biết bao câu văn hay đến nỗi lay động tâm hồn, cuối cùng cũng có hiệu quả phần nào. Sau đó tôi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé ra: “Ngươi bị bệnh à?”
Ô hô! Xem ra thuốc vẫn chưa đủ mạnh. Tôi lại bắt đầu viết: Người trẻ tuổi, hãy nghe người từng trải là tôi nói một câu…
“Nhưng ngươi là ai nha?”
Tôi bị cắt ngang giữa chừng bởi câu hỏi của cô ấy. Vì thế tôi quyết định nói dối, một lời nói dối đầy phong cách và sâu sắc.
—Tôi là bút tiên.
Tôi viết mà không đỏ mặt.
“Ồ, ngươi là bút tinh thì đúng hơn.”
Wtf! Đừng có mặt không đổi sắc hiểu lầm tôi như vậy chứ! Tốt lắm, người đàn ông tốt sẽ không tranh cãi với bạn gái của mình, tôi tạm thời thuận theo cô ấy.
-Cô không sợ sao? Tôi là một cây bút bi thành tinh nha!
“Ngươi thành tinh thì làm sao? Ngươi có thể làm tổn thương ta sao?” – Tốt lắm, hình như không thể.
“Tại sao ta phải sợ những thứ không thể làm tổn thương mình?” – Tốt, nữ hiệp dũng mãnh.
“Trước khi ngươi thành tinh chính là cây bút của ta, sau khi thành tinh thì vẫn là bút tinh của ta.” – Tốt nha, nữ hiệp có lý.
“Ngươi vốn là cây bút ta dùng để viết nhật ký, nhiều năm như vậy ta vẫn luôn đem ngươi đặt đầu giường, vậy chắc hẳn ngươi phải biết mọi thứ về cuộc sống, thói quen, sở thích của ta phải không?” – Đúng vậy. nữ hiệp anh minh.
“Từ giờ trở đi, ngươi sẽ là quản gia tùy thân của ta, hàng ngày nhắc nhở ta uống nước, ăn uống, mua sắm… những thứ ta quên, ngươi phải thay ta nhớ kỹ.” – Đúng vậy, tiểu nhân tuân lệnh.
A? Không phải muốn trở thành lão sư hướng dẫn nhân sinh sao? Tại sao tôi bất tri bất giác lại trở thành quản gia miễn phí rồi? Quan tâm làm gì, cô ấy vui vẻ là được rồi.
Cứ như vậy, tôi rốt cuộc ở lại bên cạnh cô ấy vào năm thứ tư, cuối cùng tôi đã hòa nhập được vào cuộc sống của cô ấy.
Cuối cùng tôi đã làm cho cô ấy biết đến sự tồn tại của mình, mặc dù thân phận của tôi chỉ là một cây bút tinh.
Nhưng cuộc sống như vậy cũng không kéo dài được bao lâu.
5.
Hôm đó là đêm thất tịch, bởi vì quá khuya nên cô ấy đã rẽ vào một con hẻm nhỏ gần nhà, tôi thì đang mải mê viết chữ cũng không có chú ý tới.
Đến khi cô ấy gặp phải mấy tên lưu manh, bọn hắn dùng từ ngữ bỉ ổi để đừa giỡn cô. Nghe thấy những lời này tôi giận dữ tung nắm đấm, ngay khi tay tôi xuyên qua cơ thể tên lưu manh như không khí, tôi mới ý thức được – A, tôi là ma.
Bọn họ nhanh chóng tới gần, cô thông minh quay đầu bỏ chạy nhưng vẫn là bị bắt lại, họ đẩy cô vào bức tường của con hẻm tối và bắt đầu giở trò đồi bại với cô. Cô ấy đã cố gắng phản kháng, liều mạng kêu to.
Tôi đập mạnh cuốn vở vào đầu tên lưu manh, muốn đánh nát đầu của hắn! Sau đó dùng sức đâm mạnh cây bút vào mắt của tên lưu manh, muốn chọc mù mắt của hắn!
Nhưng mà, tất cả đều vô ích, tôi không thể làm gì cả.
Chỉ có tôi và cô ấy mới có thể nhìn và chạm vào quyển sổ cùng cây bút, đối với những người khác, chúng chỉ là không khí.
Cho dù tôi có thể xua đuổi hàng ngàn, hàng vạn sắc quỷ vì cô ấy, nhưng đối với con người, tôi lại không có cách nào.
Không có chút biện pháp nào.