Tái Sinh - Chương 6
Bởi vì khi sống lại một kiếp này, ta lại một lần luyện tập Lưu gia thương. Dù thời gian luyện tập không nhiều, còn thua xa các vị ca ca.
Nhưng để đối phó với Phó Lăng, người đã bị giam trong ngục hơn một tháng, như vậy cũng là quá đủ rồi.
Phó Lăng có lẽ nghĩ rằng ta vẫn là người phụ nữ yếu đuối ở kiếp trước, bị bắt được liền không thể trốn thoát nên khi tiến đến gần ta, con dao trong tay hắn cầm một cách vô cùng lỏng lẻo.
Đôi mắt hắn hưng phấn, dữ tợn, chăm chú nhìn vào khuôn mặt giả vờ sợ hãi của ta mà không thấy ta đang dồn lực xuống đôi chân.
“Cạch” một tiếng thật vang, ta tung cú đá chuẩn xác, hoàn hảo làm văng con dao ra khỏi tay hắn.
Gần như ngay lập tức, nhân lúc hắn chưa kịp định thần ta liền nhanh chóng nhặt con dao lên và đâm vào ngực hắn.
Nhưng xét cho cùng, thực lực giữa nam và nữ có sự chênh lệch rất lớn, hắn nhanh chóng tỉnh táo, giơ tay chặn lưỡi dao lại.
Nhát dao của ta đâm trượt, chỉ cắt trúng cánh tay hắn.
“Sao ngươi dám làm tổn thương ta!”
Phó Lăng điên cuồng lao đến, nắm lấy cổ tay ta, đôi mắt đỏ ngầu.
Bàn tay còn lại của hắn tóm lấy cổ ta, siết chặt.
Cơn đau dữ dội truyền đến khiến ta hô hấp khó khăn, trước mắt choáng váng.
Ta không khỏi nghĩ không lẽ mình lại lại phải bỏ mạng ở nơi này thêm một lần nữa.
Vừa mới nảy ra ý nghĩ, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Chỉ trong chốc lát sau, cánh cửa bị đá tung ra, đổ rầm xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo, Ngụy Kiến Tư như từ trên trời lao xuống, dùng kiếm đâm vào bả vai Phó Lăng.
“Đồ cặn bã! Cút xuống địa ngục đi!”
22.
Lực đạo ở nơi cổ họng ta dần buông lỏng, không khí đột ngột tràn vào ngực khiến ta không nhịn được mà ho khan vài tiếng, cố gắng điều hòa hơi thở của mình.
Khi ngẩng đầu lên, ta thấy Ngụy Kiến Tư lại đâm thêm một nhát vào bụng Phó Lăng.
Mặc dù chật vật chạy trốn nhưng Phó Lăng vẫn vừa nói vừa cười một cách điên cuống.
“Ngụy Kiến Tư, ngươi còn không biết sao? Lưu Như Sở đã là nữ nhân của ta từ lâu rồi!”
“Kiếp trước chúng ta là phu thê, ả không chỉ mang thai đứa con của ta mà còn là đồ chơi cho biết bao nhiêu nam nhân khác ngay trong ngôi miếu đổ nát này!”
“Đời này cũng vậy, ả đã thầm thương trộm nhớ ta từ khi còn nhỏ, để được thành thân cùng ta, ả đã quỳ ba ngày ba đêm mới xin được các ca ca mình đồng ý.
Ả giống như một con chó, suốt ngày vẫy đuôi xung quanh ta. Một nữ nhân như vậy, ngươi có chắc mình vẫn còn muốn thành hôn với ả sao?”
Lời nói của Phó Lăng tràn đầy nham hiểm, ác ý. Động tác của Ngụy Kiến Tư đột nhiên dừng lại.
Hành động đó cũng làm ta cảm thấy nghẹt thở.
Ta luôn biết Phó Lăng là kẻ vô liêm sỉ, nhưng không ngờ hắn lại có thể vô liêm sỉ đến mức này.
Móng tay ta cắm sâu vào da thịt, trái tim dường như bị một đôi bàn tay to lớn, vô hình bóp chặt.
“Ngụy Kiến Tư…”
Ta không khỏi thì thầm, gọi tên hắn.
Rõ ràng kiếp này ta đã quyết sẽ bồi bạn bên cạnh hắn, nhưng vẫn lo sợ hắn biết được quá khứ bẩn thỉu ở kiếp trước của ta mà nảy sinh chán ghét.
Lòng ta bỗng thấy sợ hãi.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, ta lại không hề nhìn thấy vẻ chán ghét nào trên mặt hắn cả.
Hắn hỏi ngược lại Phó Lăng: “Vậy thì sao nào?”
“Sự trong trắng của nữ tử không phải nằm ở dưới váy lụa, làm sao sự chân tình của nữ tử lại có thể bị người lấy ra để vũ nhục, khoe khoang.”
“Cho dù nàng thật sự phạm sai lầm, kiếp trước bị ngươi chà đạp, cũng không phải là lỗi của nàng, mọi thứ chỉ để chứng minh ngươi là đồ rác rưởi.”
Vẻ mặt của hắn rất kiên định, giọng điệu khẳng định không một chút nghi ngờ.
“Ta thích Lưu tiểu thư, mặc kệ nàng ấy trông như thế nào và ra sao đi nữa, ta đều thích nàng ấy. Ngươi sẽ không nghĩ rằng chỉ bằng những lời nói này mà ta từ bỏ ý định thành thân với nàng đấy chứ?”
“Ngươi đang mơ cái gì vậy? Ta đã cầu nguyện hai đời, cuối cùng nàng cũng nhìn về phía ta, nguyện ý ở bên ta. Những lời này của ngươi tốt nhất đừng nói ra, cho dù Thiên Vương có đến, ta cũng sẽ cưới và chăm sóc nàng cả đời này!”
23.
Lời nói của Ngụy Kiến Tư khiến ta cảm thấy vô cùng rung động, cũng không rõ là vì câu “hai đời”, hay là vì lời thổ lộ chân thành của hắn.
Khó trách, hắn sẽ biết a di của ta .
Khó trách, khi ta nói cho hắn biết mật thất của Phó gia, hắn không có chút nào ngoài ý muốn .
Nhìn thấy Ngụy Kiến Tư với ánh mắt kiên định đứng trước mặt, tim ta như thể có một dòng nước ấm chảy qua, hốc mắt không khỏi nóng lên.
Rõ ràng, Phó Lăng không ngờ rằng sự chế nhạo của hắn chỉ đổi lại được lời thổ lộ đầy tình cảm của Ngụy Kiến Tư.
“Không phải như vậy, không thể như thế này được..”
Hắn gào lên điên dại, thần sắc điên cuồng.
Ta thấy hắn đang cố gắng đứng dậy, tay ôm chặt vết thương, ý muốn bắt lấy ta.
Ngụy Kiến Tư ngay lập tức giơ chân đá hắn, rút kiếm đâm hắn thêm một nhát.
“A Sở, ta đến.”
Ta ngăn Ngụy Kiến Tư lại, từ trong tay hắn cầm lấy thanh kiếm, từng bước đi về phía Phó Lăng.
Lập tức tiếng gào khóc vang vọng khắp ngôi miếu đổ nát, ta đã tự tay cắt đứt gân tay của Phó Lăng.
Ta phớt lờ tiếng chửi rủa của hắn và nói một cách bình tĩnh.
“Đúng vậy, ta cũng đã được tái sinh.”
“Ta nhớ rõ kiếp trước ngươi đã hãm hại đại ca ta thế nào, khiến toàn bộ Lưu gia ta bị xử trảm ra sao, cũng nhớ rõ trong ngôi miếu đổ nát này, chính ngươi đã khiến ta bị những kẻ ăn xin thay nhau lăng nhục.”
Tiếng gào khóc vang lên, ta lại cắt đứt gân chân của Phó Lăng.
Cả người hắn đầy máu, nằm co quắp trên mặt đất như một miếng giẻ rách, không thể cử động.
Tâm trạng ta đột nhiên trở nên vô cùng tốt.
“Ngươi cũng biết mà, ngôi miếu đổ nát này là nơi ở của những kẻ ăn xin kia, không đầy hai canh giờ nữa bọn hắn sẽ trở lại.”
“Ngươi biết những kẻ đó quá rõ mà, ta tin ngươi cũng biết bọn họ càng thích bắt nạt nam nhân hơn nữ nhân….”
Nghe ta nói, rốt cuộc trên mặt Phó Lăng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
“Ngươi muốn làm gì?”
Thanh âm của hắn đứt quãng, không thành ngữ điệu .
Nhưng ta lại chỉ mỉm cười, cũng không trả lời .
“Ngươi chỉ là một tù nhân vượt ngục. Sẽ không ai quan tâm đến sự sống chết của ngươi. Những kẻ ăn xin kia rất nhanh sẽ đến cùng ngươi…”
Nói xong ta cũng không để ý đến hắn nữa, quay người kéo Ngụy Kiến Tư ra khỏi nơi này.
24.
Bên ngoài ngôi chùa đổ nát, tên đóng giả xa phu đã mất tích cùng với cỗ xe.
Con ngựa của Ngụy Kiến Tư đang đứng đó, nhìn thấy hắn đi ra, nó liền chạy tới, dụi đầu vào người hắn.
Nhưng Ngụy Kiến Tư không nhúc nhích, hắn cầm dây cương đi mấy bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ta.
“Ta tưởng…ta tưởng ta lại đến muộn một lần nữa…”
Hốc mắt hắn đỏ bừng.
Ta biết, hắn đang sợ.
Sợ lại đến chậm một bước.
Sợ lần nữa nhìn thấy thi th.ể của ta trong ngôi miếu đổ nát này.
Tim ta giống như bị kim đâm, một cảm giác đau nhói lan tràn.
Ta không nhịn được bước lên một bước, hỏi điều mà ta luôn nghi hoặc suốt hai kiếp này.
“Ngụy Kiến Tư, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?”
Giống như không ngờ đến, ta sẽ hỏi như vậy ở thời điểm này.
Hắn có chút ngẩn người, nhưng cũng không giấu diếm.
“Quả nhiên, nàng đã quên mất ta.”
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, nở nụ cười cay đắng.
“Ta tuổi nhỏ sức khỏe không tốt, có một đạo sĩ nói, phải đem ta nuôi dưỡng như một nữ nhi thì mới có thể nuôi sống. Nàng đừng nhìn ta đánh người rất giỏi, nếu không phải…có nàng che chở, không biết ta đã bị bắt nạt thảm đến mức nào.”
“Khi đó, ta ở nhà thúc bá ở ngõ Ngũ Nhất được nửa năm, cách một bức tường là chính là Lưu gia. Nàng cho rằng ta là nữ hài, dạy ta leo cây, dùng ná cao su bắn trái táo trên cây, còn mang theo ta trèo tường ra bên ngoài, mua đồ chơi làm bằng đường của lão Lý cho ta…”
Giọng nói của hắn có chút cay đắng.
Rõ ràng người mà hắn đang nói đến là ta, nhưng ta lại không có chút ấn tượng nào cả.
Sâu trong ký ức chỉ mơ hồ nhớ được hồi còn nhỏ chính xác là có một vị “tỷ tỷ” ốm yếu cần được chăm sóc.
Giọng nói của Ngụy Kiến Tư tiếp tục vang lên.
“Về sau bệnh của ta tái phát, bất đắc dĩ phải đi phương nam dưỡng bệnh, trước khi đi chúng ta đã ước hẹn nàng phải chờ ta về. Nhưng chờ đến lúc ta về, trong mắt nàng chỉ có Phó Lăng, đã sớm quên đi ta.
“Bọn họ nói, Phó Lăng chỉ cần gọi một tiếng là nàng sẽ xuất hiện ngay, ta tức giận, liền đánh hắn một trận, nhưng không ngờ tới lại bị nàng bắt gặp, còn bị nàng chán ghét…”
“Lúc ta trọng sinh trở về, đã là ngày đại hôn của nàng, vốn ta định cướp dâu. Nàng không biết, nàng nguyện ý gả cho ta, ta đã vui mừng biết bao nhiêu. Khi nàng còn bé, từng nói thích một viện tử trồng đầy cây hồng, mấy ngày nay ta vẫn luôn đặt mua, vốn định cho nàng một bất ngờ, nhưng gần như, gần như……”
Đầu của hắn càng cúi càng thấp.
Giọng nói vừa ủy khuất lại ảo não.
Nói liên miên lải nhải.
Âm thanh hơi nghẹn ngào khiến lồng ngực ta không tự giác cảm thấy thật mềm mại.
“Nhưng Phó Lăng nói không sai, chàng biết đấy, ở kiếp trước ta…”
Ta muốn nói, ở kiếp trước ta ngu ngốc nên mới có kết cục như vậy, lẽ ra hắn nên từ bỏ.
Nhưng chưa kịp hỏi xong, liền bị hắn tiến lên ôm lấy bả vai, hung dữ ngắt lời.
“Ta nói, nàng đừng nghĩ đẩy ta ra.”
Ánh mắt của thiếu niên thẳng thắn nóng bỏng.
Như ánh nắng chói chang giữa mùa hè, làm vành mắt của ta chua xót.
“Thật là ngốc…”
Ta nhịn không được than thở một tiếng.
Không có chút do dự, giữ lấy mặt hắn, trong ánh mắt ngạc nhiên của hắn, ngẩng đầu hôn lên.
“Đủ…”
Một đời này, như cũ có chàng vượt núi sông vì ta mà đến.
Thế là đủ rồi.
(Hết)