Tái Sinh - Chương 5
18
Khởi nguồn từ việc hủy hôn của ta mà lộ ra việc Lục hoàng tử và các cận thần kết bè kết phái vì mục đích cá nhân, sự việc kéo dài cũng phải hơn nửa tháng mới dần đi đến hồi kết.
Ngày mà Lục hoàng tử nhận được lệnh cấm túc tại vương phủ, cả Phó gia bị kết án lưu đày thì mẫu thân của Ngụy Kiến Tư, trưởng công chúa, mang một đống lễ vật đến tận cửa Lưu gia cầu thân.
“Thằng nhóc này nhà ta từ nhỏ đã có tính tình như vậy, sự tình nó đã quyết thì tám con trâu cũng không kéo lại nổi, nếu hôn sự này một ngày không được định, nó sẽ một ngày không về nhà mất.”
“Việc nó đến ở rể Lưu gia hay là con nhập Hầu phủ, ta và phụ thân nó đều dễ thương lượng.”
“Con cũng đừng hiểu lầm, chúng ta không hề ép buộc con phải đồng ý mối hôn sự này, chúng ta chỉ muốn biết con nghĩ gì về nhi tử ngốc nghếch của ta thôi?”
Bà ấy nhìn ta với đôi mắt sáng ngời, đầy mong đợi cứ như chỉ cần ta gật đầu, bà có thể ngay lập tức đóng gói Ngụy Kiến Tư lại và giao đến tận nhà ta.
Trong hai kiếp, đây là lần đầu tiên ta gặp phải tình huống này, nhất thời có chút luống cuống, nhưng sau khi nghĩ lại, ta gật đầu.
“Hôn nhân đại sự là do trưởng bối làm chủ. A di của con hiện đang ở tại gia sản của Tạ gia ở phía đông thành. Ngài đi cùng a di bàn bạc một chút, đem hôn sự định ra, nói không chừng hôm nay Ngụy thế tử liền về nhà.”
Đại công chúa nghe vậy, hưng phấn nói vài tiếng: “Tốt.”
Sau đó người hứng thú bừng bừng, cũng không quay đầu lại, đi thẳng đến thành đông.
Tam ca từ nãy đến giờ nấp ngoài cửa đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa ta và đại công chúa. Thoạt nhìn, huynh ấy trông có vẻ ủ rũ.
“Muội…muội cứ vậy đồng ý cửa hôn sự này rồi?”
Ta biết ba vị ca ca luôn không ưa Ngụy Kiến Tư vì tiếng xấu trước đây của hắn. Nhưng một người như Phó Lăng, người luôn được mệnh danh là “Thư Lan công tử” thực tế thì sao?
Danh tiếng luôn là thứ dễ đánh lừa người ta nhất.
Có vết xe đổ của Phó Lăng, ta biết rằng dù thế nào đi nữa mình cũng không đủ lý lẽ để thuyết phục được các ca ca.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi vô thức thở dài.
“Tam ca, nếu sau khi huynh mất đi mà có một người vì nhớ thương huynh mà không thành gia lập thất, từ một gã công tử không quan tâm triều chính trở thành một đại thần quyền khuynh triều dã chỉ để trả thù và rửa sạch thanh danh cho huynh. Nếu được sống lại thì huynh sẽ làm gì đây? ?”
Lời nói không hề nao núng của ta khiến tam ca bất ngờ mở to mắt. Huynh ấy tựa hồ không thể tin nổi những gì vừa được nghe, nhưng dường như cũng hiểu ra điều gì đó, hơi thở của huynh ấy dần dần nhanh hơn, lẩm bẩm: “Thảo nào, muội trước đây …”
Nhưng ta không đợi huynh ấy nói hết câu.
“Muội sẽ quay đầu nhìn hắn.”
Ta cầm tách trà lên và nhấp một ngụm chậm rãi.
Trong vô thức, người đàn ông trước bia mộ lại xuất hiện trong đầu ta, khàn giọng kêu lên: “Chờ ta…”
“Muội vẫn luôn muốn biết tại sao hắn lại nỗ lực như vậy. Hắn đã quá cô độc rồi…”
Chúng ta im lặng nhìn nhau, Tam ca nắm chặt tay, hốc mắt hơi đỏ lên.
Căn phòng tràn ngập sự im lặng, điều duy nhất có thể nghe thấy là tiếng lá rơi xào xạc ngoài sân.
Một lúc lâu sau, tam ca đột nhiên đứng dậy, hốt hoảng.
“Tiểu tử họ Ngụy gần đây thường xuyên tới đây, nhị ca hôm nay trước khi ra cửa đã mang theo một cây gậy rất to, tốt nhất ta nên ra ngoài xem xét để chắc chắn rằng huynh ấy không đánh người ta thành tàn phế.”
19
A di đã quyết định đồng ý và tam ca ta cũng ủng hộ mối hôn sự này.
Ngày thành thân của ta và Ngụy Kiến Tư diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi.
Vào ngày đính hôn, sính lễ trải dài suốt trên con đường kéo dài từ phủ Ngụy Dương Hầu đến trước cửa Lưu gia.
Như còn sợ ta hối hận, đổi ý nên ngày thành thân cũng được ấn định gấp rút, vội vàng.
Ngày cưới được ấn định vào 22 tháng sau nhưng từ mấy ngày trước, Ngụy Kiến Tư mỗi ngày đều mặt dày chạy đến Lưu gia.
Từ đó về sau thái độ lại khác thường, đã vài ngày rồi không thấy hắn xuất hiện, ta liền cho người đi nghe ngóng thì biết được, ngày nào hắn cũng đi sớm và về muộn. tựa hồ đến thành đông, cũng không biết hắn đang bận việc gì.
Sự lãnh đạm đột ngột của Ngụy Kiến Tư khiến ta cảm thấy hơi khó hiểu, liền quyết định chọn một ngày để đến đó nhìn xem.
Không ngờ, lần đầu tiên ta ra ngoài kể từ vụ náo loạn lần trước với Phó gia, lại gặp phải cảnh tượng có người hành hung bên đường.
Phía trước rối loạn nên ta quyết định hồi phủ.
Nhưng khi ra lệnh cho phu xe thì không có ai đáp lại.
Thay vào đó, một bóng người mặc đồ đen nhanh chóng bước lên xe và kề con dao lạnh toát vào cổ ta.
“Đừng quay lại, ra khỏi thành ngay.”
Người đàn ông lên tiếng hóa ra hắn là Phó Lăng, người được cho là đang ở trong ngục giam và sẽ bị áp giải ra khỏi thành vào ngày mai.
20
Ta thực sự không ngờ Phó Lăng lại trốn thoát khỏi ngục giam. Nhưng điều đó không có gì quá ngạc nhiên, hắn ta cũng không phải là kẻ ngu ngốc.
Vào ngay hắn bị bắt, Hạ Như Yên đã khiến hắn bất ngờ, bối rối nhưng sau khi trong ngục quá lâu, hắn đã kịp suy tính, phản ứng lại.
Qua bức màn ta nhận ra người đánh xe bên ngoài đã được thay thế bởi người của hắn từ khi nào rồi.
Tiếng bánh xe lăn một lúc lâu cuối cùng cũng dừng lại.
“Phó đại nhân, đừng chần chừ quá, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Phó Lăng nói “được” thật nhỏ trong cổ họng.’
Con dao găm kề trên cổ ta cuối cùng cũng được đặt xuống. Hắn nắm lấy tay và lôi kéo ta ra khỏi xe.
Khoảnh khắc ta nhìn thấy ngôi chùa đổ nát trước mặt, tim ta đập thình thịch, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy run rẩy, ớn lạnh.
“Bang”, tiếng cánh cửa của miếu hoang đóng lại, những cảnh tượng trước khi chết ở kiếp trước bất chợt hiện lên trong đầu, khiến tai ta ù đi như bị sét đánh.
“A Sở, ta mãi không nghĩ ra được, ta tự nhận cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi, tại sao ngươi lại hận ta như vậy? Chẳng những gài bẫy Hạ Như Yên, công khai hủy hôn, còn hủy hoại thể diện Phó gia ta, không những thế ngươi còn cố ý dụ ta hợp tác với Lục hoàng tử, tìm mọi cách tiêu diệt Phó gia…”
Bên tai ta, giọng nói của Phó Lăng như cách một bức tường truyền đến.
Ong ong, không rõ ràng lắm, cũng cho ta cảm thấy không hài hòa.
“Lúc đầu ta còn tưởng rằng ngươi đang hận ta thay lòng đổi dạ, nhưng trên đời này có người đàn ông nào không có tam thê tứ thiếp? Ngươi yêu ta như vậy, càng không bao giờ có thể chỉ vì Hạ Như Yên mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy.”
“Sau đó, khi ta bị sốt cao trong ngục, rốt cuộc đã hiểu ra…”
Lời nói của Phó Lăng khiến ta chợt giật mình.
Trong đầu xuất hiện một suy nghĩ hoang đường lóe lên rồi biến mất.
Còn chưa kịp suy nghĩ.
Liền thấy hắn quay người lại, môi hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn ta âm trầm, tối tăm như rắn độc rình mồi.
“A Sở, ngươi có biết nơi này là nơi nào không?”
Cuối cùng ta đã hiểu được cảm giác bất an trong lòng mình đến từ đâu kể từ khi ta bước xuống xe ngựa.
—Phó Lăng cũng đã tái sinh.
KHÔNG.
Nói chính xác hơn là hắn ta có ký ức về kiếp trước.
Đó là lý do tại sao hắn biết về ngôi chùa đổ nát này, cũng là lý do tại sao hắn hỏi ta: “Ngươi có biết đây là đâu không?”
21
Khi bị bắt đi giữa đường, trong lòng ta luôn lo lắng, bất an.
Nhưng bây giờ biết hắn cũng có ký ức của kiếp trước, ta ngược lại rất nhanh trở nên bình tĩnh.
Ta đoán là hắn cũng không chắc liệu ta có ký ức gì về kiếp trước hay không. Nếu không, cũng sẽ không đưa ta đến đây để thăm dò.
Mặc dù ta không biết tại sao hắn lại làm điều này nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ một lúc, ta vẫn lên tiếng mắng hắn.
“Phó Lăng, ngươi vì sao lại cho rằng ta yêu ngươi đến tận xương tủy? Ta có thể rộng lượng đến mức cùng vào cửa, chung chồng với một nữ nhân khác?”
“Chẳng nhẽ ngươi quên, ta cũng không phải là người giỏi nén giận?”
Ta cố tình không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn.
Rõ ràng những lời ta nói đầy tính mỉa mai, nhưng đôi mắt của Phó Lăng đột nhiên sáng lên. Như thể muốn chứng minh điều gì đó, hắn ta tiến lên một bước và muốn nắm lấy tay ta nhưng rất nhanh ta lùi lại một bước để tránh hắn.
Hắn không quan tâm khi thấy ta lùi lại, đôi mắt dần dần trở nên vui mừng, giọng điệu thăm dò có chút thận trọng.
“A Sở, nàng không muốn chung chồng với Hạ Như Yên chứng tỏ trong lòng nàng vẫn có ta đúng không?”
Không đợi ta trả lời, hắn lẩm bẩm như đang nói với chính mình:
“Đúng vậy, trong mộng ta chưa bao giờ làm điều gì tổn thương nàng. Hẳn là trong lòng nàng luôn có ta, nếu không nàng sẽ không ghen tị mà cư xử như vậy…”
“A Sở, Hạ Như Yên đã chết, ta đã giết nàng ta, nàng có thể bớt giận được không?”
“Không còn Hạ Như Yên nữa, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không?”
Không ngờ đến bây giờ hắn ta vẫn giả vờ tình thâm, định lừa dối ta như vậy.
Trong lòng cảm thấy hoang đường, nhịn không được nổi lên một trận buồn nôn.
“Tại sao ta phải bắt đầu lại với một kẻ chạy trốn bị kết án lưu đày?”
“Nhân tiện, ngươi vẫn chưa biết phải không? Ta đã đính hôn với thế tử Ngụy gia, hôn lễ sẽ diễn ra vào ngày 20 tháng sau.”
Nghe vậy, Phó Lăng liền trở mặt có thể so với lật sách. Ánh mắt hắn vừa rồi còn tỏ vẻ trìu mến, thâm tình, trong nháy mắt lại trở nên hung dữ, oán hận hỏi ta.
“Ngụy Kiến Tư? Ngươi thực sự định thành thân với Ngụy Kiến Tư?”
Hắn nghiến răng. Ta thật sự không thể biết hắn đang nghĩ gì, đột nhiên cười dữ tợn và tiến gần đến chỗ ta.
“Tại sao chúng ta không đánh cược thử xem? Ngươi mất tích đã nửa ngày rồi, nếu có người tìm thấy và phát hiện ra ngươi không còn trong sạch, ngươi nghĩ liệu Ngụy Kiến Tư còn muốn ngươi không?”
Quả nhiên Phó Lăng đã có ý tưởng này từ lâu nếu không thì cũng sẽ không sai người khóa cửa từ bên ngoài.
Nhưng ta cũng không hoảng.