Tái Sinh - Chương 4
14
“A Sở, nàng không thể thành thân với người khác được!”
Giọng điệu của Phó Lăng rất gay gắt.
Nói xong những lời này, dường như hắn mới chột dạ nhận ra rằng hôn ước của chúng ta đã bị huỷ bỏ vì hắn muốn đón thê và thiếp vào cửa cùng một lúc, hắn đã không có tư cách gì để ngăn cản ta hết.
Hắn đành phải dịu giọng lại.
“Giữa ta và nàng đang có một sự hiểu lầm sâu sắc, ta cần thêm thời gian để chứng minh cho nàng thấy thành ý của ta.”
“A Sở, nàng có thể cho ta chút thời gian được không? Nàng đừng vội thành thân với người khác…”
Khi hắn ta nói những lời này, ánh mắt hắn nhìn ta đầy vẻ đau khổ, buồn bã cứ như thể hắn yêu ta đến tận xương tủy.
Nếu kiếp trước không phải hắn sai người đánh gãy gân tay, gân chân, rồi còn nhẫn tâm đẩy ta vào hang ổ ăn xin đầy rẫy nam nhân thì ta đã hoàn toàn tin vào tình cảm trong mắt hắn lúc này.
“Phó Lăng, ta và ngươi không có hiểu lầm gì cả. Việc ngươi để ngoại thất mang thai là thật, đại hôn hôm qua, sai người đưa nàng nhập phủ cũng là thật.”
Khi ta đang nói thì đồng thời a di cũng tiến đến chỗ tam ca, đưa tay cầm lấy danh sách quà tặng từ tay huynh ấy.
Đôi mắt bà quét qua từng người một, khóe môi cong lên rõ rệt.
“Ta nhớ rằng ngoài các biểu tượng nhận biết khác biệt với các hàng hóa đang lưu thông thì bên cạnh đó, mỗi một món đồ này còn có những ấn ký đặc biệt nữa.”
“Ví dụ, trên hộc đông châu, trước khi sai người đem đến Kim Lăng, đã cho thợ khắc lên đó danh tự của A Sở, các ký tự này rất nhỏ, chỉ có thể nhìn rõ bằng kính lúp mà Tạ gia mang về từ Tây Dương.”
“Còn có bức “Xuân yến đồ” này vốn là vật sở hữu trong phòng của tỷ tỷ, khi còn nhỏ tỷ ấy nghịch ngợm vô tình vẩy vài giọt chu sa lên trên, tuy đã qua xử lý nhưng khi khi soi dưới ánh mặt trời vẫn có thể phát hiện ra dấu vết.”
Bà nói đến đó thì dừng lại, không tiếp tục nữa.
Ngược lại, tam ca tiến lên một bước và buông lời khiêu khích, chế nhạo.
“Phó công tử, đã nói đến như vậy, ngươi không muốn giật nợ chứ?”
15
Phó Lăng cơ hồ là bị buộc phải trả lại những món lễ vật kia.
Hắn lấy cớ cần nửa ngày để kiểm kê lại đồ vật trong khố phòng.
Nhưng ta biết rằng chắc chắn hắn ta không có cách nào trả lại những vật đó.
Hắn chỉ đang trì hoãn thời gian để nghĩ ra một biện pháp không đắc tội Lục hoàng tử và các đại thần trong triều.
Hắn nghĩ rằng hắn sẽ có nửa ngày để suy nghĩ biện pháp đối phó, nhưng hắn lại đánh giá quá thấp sức mạnh của tin đồn.
Ngày hôm qua, sau sự việc Phó gia có ý định thê thiếp cùng cưới, việc ta công khai lên tiếng đòi huỷ hôn đã gây ra một vụ náo động, thu hút sự chú ý rất lớn.
Qua một đêm âm ỉ, cộng thêm náo nhiệt trước cửa Phó gia hôm nay, trước giờ lên triều sớm, danh sách quà tặng này đã được đưa vào trong cung.
Sáng hôm sau, khi đại ca trở về sau buổi thiết triều, thời gian đã quá bữa trưa.
Còn chưa tới cửa, huynh ấy đã lên tiếng dậy dỗ tam đệ.
“Lưu Tấn! Chuyện lớn như vậy tại sao đệ lại không cùng ta thảo luận trước?”
“Đệ có biết có bao nhiêu cặp mắt đang chằm chằm nhìn vào Thái tử, mong muốn tìm ra lỗi lầm từ những người ủng hộ Ngài như chúng ta không?”
“Nếu đệ và muội muội bị gài bẫy, để mọi chuyện liên luỵ đến ngoại tổ phụ, đệ…”
Đại ca là người có tính tình trầm ổn, từ trước đến nay đều tỉnh táo khắc chế.
Xem ra lần này bị chọc cho quá tức giận, liền gọi cả họ tên của tam ca để mắng. Nhưng còn chưa mắng xong đã thấy a di và Nguỵ Kiến Tư ngồi ở sảnh chính.
“A di ơi, người hãy nhìn huynh ấy kìa…”
Tam đệ lôi kéo tay a di, nhẹ giọng phàn nàn.
A di đặt tách trà trên tay xuống, mỉm cười với tam đệ rồi vẫy tay gọi huynh trưởng ta.
“Thần Thần, đến đây ngồi nào.”
Đại ca không dám trái lời nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng ra vẻ tôn nghiêm.
“Các người ra ngoài trước đi, ta có chuyện riêng muốn nói với a di.”
Ta và tam đệ nhìn nhau rồi im lặng đứng dậy. Ngay trước khi ra ngoài, ta đưa cho đại ca một lá thư.
Tam đệ nhanh chóng kéo Nguỵ Kiến Tư đứng lên.
Trước khi cửa chính đóng lại, từ khoé mắt ta thấy biểu mẫu đặt tách trà xuống, giọng cất lên rất nhẹ.
“Lưu Thần, đây chính là lý do khiến con không chịu nhận tổ quy tông sao?”
“Chúng ta là máu mủ ruột thịt, tại sao con lại cho rằng chúng ta tham sống sợ chết, không dám chia sẻ khó khăn, hoạn nạn với các con chứ?”
16
Sau khi phụ mẫu qua đời, đại ca đứng ra gánh vác mọi việc lớn nhỏ của Lưu gia, từng bước cẩn trọng.
Ta hiểu mối bận tâm của huynh ấy và cũng hiểu vì sao huynh ấy luôn cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng như a di đã nói, so với tương lai mù mịt không rõ, bà và ngoại tổ phụ càng coi trọng huyết mạch tình thân hơn.
Ở kiếp trước, sau khi ta chết, linh hồn vẫn còn vương vấn, không thể siêu thoát.
Ta nhìn thấy một lão nhân gia tóc bạc phơ, ở trước mộ ta nôn ra một ngụm máu than thở.
“Ta kiếm nhiều tiền như vậy làm gì chứ? Cuối cùng, thậm chí ngay cả cháu gái mình còn không bảo vệ được!”
Ta cũng thấy a di, người từ trước đó chỉ tập trung vào kinh thương, chưa từng liên quan triều chính, lại dùng toàn bộ gia tài của Tạ gia liên thủ cùng Nguỵ Kiến Tư chỉ để trả thù cho bốn huynh muội chúng ta.
Cũng không biết cuối cùng hai người trong đại sảnh đã nói những gì.
Ở hành lang ngoài sân, tam ca nhìn chằm chằm vào Nguỵ Kiến Tư với vẻ mặt cảnh giác.
“Họ Nguỵ kia, a di đến nhà ta là chuyện đương nhiên, nhưng ngươi là người ngoài sao lại đi theo người đến đây?”
“Ngươi không nghe a di nói sao? Bà sẽ cân nhắc lời cầu hôn của ta, cho nên ta cũng đâu phải người ngoài.”
Vẻ mặt của Nguỵ Kiến Tư có chút chột dạ, vừa nói xong liền quay sang nhìn ta thật nhanh.
Thấy ta không hề tỏ ra bất mãn hay phản bác lại, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tam ca thật sự bị sốc.
“Không phải chứ? Ngươi nói nghiêm túc?”
“Đương nhiên là ta rất nghiêm túc, chỉ cần Lưu tiểu thư không ghét bỏ ta là được.”
Đôi mắt của tam ca càng mở to hơn.
“Ngươi đường đường là con trai độc nhất của Ngụy Dương Hầu, lại nói muốn ở rể Lưu gia? Là ngươi điên hay ta điên rồi? Ngụy Dương Hầu cùng trưởng công chúa không đánh ngươi?”
“Đã đánh qua rồi, còn nói muốn đánh gãy chân của ta, nhưng ta chạy nhanh.”
Giọng điệu của hắn thoải mái như thể đang nói “Ta đã ăn cơm rồi.”
Vẻ mặt của hắn vô cùng chân thành, nói xong những lời này liền chăm chú và rụt rè hỏi ta.
“Lưu, Lưu tiểu thư, ta còn chưa hỏi nàng, nàng.. nàng có nguyện ý không?”
Ở kiếp trước khi ta còn sống vốn chưa từng cùng hắn gặp nhau.
Sau khi chết tại gương mặt này của hắn, nhìn thấy nhiều nhất là Chán nản cùng Ngoan lệ.
Lúc này, hắn khẽ cau mày, vẻ mặt bất an, chột dạ, ngược lại lại làm cho ta cảm thấy một mặt sống động và đáng yêu ở hắn.
Ta không nhịn được mà vô thức nở nụ cười, khóe môi cong lên.
Nhưng tam ca chỉ thấy hắn có bệnh nặng.
Sợ sau một khắc ta liền nói “đồng ý”, liền kéo ta ra xa, để lại Nguỵ Kiến Tư ngồi một mình ngoài hành lang.
Tam ca trầm giọng đổi chủ đề, hỏi ta.
“Mà này, muội vừa đưa gì cho đại ca thế?”
“Một bản danh sách mà muội vô tình có được từ Phó Lăng.”
Ta quay lại nhìn Nguỵ Kiến Tư, hắn vẫn đang nhìn về phía ta với vẻ mặt đáng thương.
Dừng một chút, ta mới nói tiếp: “Trong bản danh sách đó có tên những đồ vật mà Phó Lăng dâng cho Lục hoàng tử, lại bị Lục hoàng tử đem đi để lấy lòng các đại thần.”
Phó Lăng dù ủng hộ Lục hoàng tử.
Nhưng chưa chắc không có tiểu tâm tư của hắn.
Hắn đem những vật kia dâng lên, đồng thời cũng nắm thóp Lục hoàng tử.
Bản danh sách đó rất cụ thể. Nó liệt kê chi tiết ngày tháng, địa điểm, lễ vật mà Lục hoàng tử dùng để lôi kéo các đại thần.
Đây quả thật là một bí mật khổng lồ.
Tam ca ngầm đồng ý và cũng không hỏi ta lấy được danh sách đó từ Phó Lăng như thế nào. Đệ ấy nheo mắt, nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Nếu sử dụng bản danh sách này hợp lý, nhất định sẽ lật đổ được Phó gia. Nhưng khó khăn ở đây là danh sách này không thể đi ra từ Lưu gia ta được…”
Tam đệ còn chưa kịp nói xong, đột nhiên nghe thấy Nguỵ Kiến Tư ở xa cười lớn.
“Việc này cũng đâu có gì khó khăn?”
Rõ ràng là bọn ta đang đứng cách xa hắn, thậm chí còn cố tình hạ giọng xuống thấp nhất có thể nhưng dường như hắn biết bọn ta đang nói về điều gì và nhẹ nhàng mỉm cười bước tới.
“Ta có một quân bài hữu dụng ở đây.”
17
“Quân bài hữu dụng” trong miệng Nguỵ Kiến Tư chính là Hạ Như Yên.
Quả thực như vậy.
So với nhà họ Lưu đang có mâu thuẫn với nhà họ Phó hoặc những người không liên quan khác thì danh sách này được giao cho Hạ Như Yên, người từng đầu ấp tay gối với Phó Lăng là có sức thuyết phục nhất.
Ngày hôm đó, Nguỵ Kiến Tư đã có một cuộc trò chuyện bí mật rất lâu với đại ca và a di ta. Buổi tối, hắn lặng lẽ dẫn theo Hạ Như Yên và mang bản danh sách vào cung.
Nghe nói những ngọn nến trong Nghị sự điện đã thắp sáng suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, từ khi trời vẫn còn rất tối thái tử cùng người của hình bộ đã nhận chỉ bao vây Phó gia.
Lúc này Phó Lăng còn đang mải bận tâm làm thế nào để đối phó và thuyết phục ta từ bỏ việc đòi lại những món quà đã tặng, hẳn là hắn nghĩ Lưu gia chỉ đang cố tình kiếm chuyện, gây khó dễ mà thôi.
Cho đến khi hắn nhìn thấy Hạ Như Yên dẫn mọi người đến căn phòng bí mật trong thư phòng của hắn và tìm thấy cuốn sổ ghi chép hành vi hối lộ của Lục hoàng tử thì lúc đó hắn mới nhận ra Phó gia nguy rồi.
Ta nghe kể lại rằng Phó Lăng gần như phát điên khi thấy sự tình bị bại lộ.
Vì quá sợ hãi và tức giận, hắn đã mất kiểm soát mà lao ra đẩy ngã Hạ Như Yên, dùng chân đá liên tục vào bụng nàng ta:
“Ta nghĩ rằng mình đã đối xử chân thành, chưa bao giờ làm ngươi phải chịu thiệt thòi. Tại sao ngươi lại bán đứng ta như vậy?”
Nhưng Hạ Như Yên ôm bụng khóc lóc kể lể: “Ngươi hứa hẹn, lấy địa vị chính thê để lừa gạt ta trao thân cho ngươi, sau khi ta có thai, ngươi lại muốn che giấu, bắt ta làm thiếp thất!”
“Chính ngươi là người thất hứa trước, thậm chí còn đi lừa dối tiểu thư Lưu gia. Chẳng phải vì ngươi cho rằng thân phận ta quá ti tiện hay sao?”
Khi tam ca kể lại điều này, huynh ấy miêu tả rất rõ sự bất lực của Phó Lăng và nỗi oán hận của Hạ Như Yên. Huynh ấy còn cười và nói: “Thật đáng tiếc khi muội không được chứng kiến một cảnh tượng đặc sắc như vậy”.
Ta cũng không khỏi mỉm cười., quả thật là rất đáng tiếc.
Căn phòng bí mật nơi Phó Lăng cất giữ sổ sách là điều mà vừa mới hôm qua ta đã bí mật tiết lộ cho Nguỵ Kiến Tư mà không để các ca ca của mình biết.
Nguỵ Kiến Tư nghe xong, cũng không hỏi nhiều, vành tai hơi đỏ lên và mỉm cười nhẹ nhàng trấn an ta.
“Muội đừng lo lắng, hãy yên tâm giao phó cho ta xử lý chuyện này.”
Ta cũng không biết hắn đã dùng phương pháp hay cách thức gì để thuyết phục Hạ Như Yên nhưng ta không hề lấy làm ngạc nhiên khi Hạ Như Yên sẵn sàng hợp tác với Nguỵ Kiến Tư để vạch trần Phó Lăng.
Rốt cuộc, kiếp trước nàng ta trăm phương ngàn kế âm mưu hãm hại ta để đổi lấy sự sủng ái từ Phó Lăng, ta cũng không thấy nàng ta có bao nhiêu chân tình.
Hôm nay hoàng đế ra lệnh bao vây, khám xét Phó gia, khiến Phó Lăng trở tay không kịp.
Lục hoàng từ nóng lòng muốn làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng trước khi hắn ta có thể tìm được cách đối phó, qua việc điều tra sổ sách thu giữ ở Phó gia, Thái tử đã phát hiện ra vụ án gian lận khoa khảo năm ngoái có bút tích của Lục hoàng tử và một vài vị đại thần khác.
Ngoài ra, sau khi ta và Tam ca cố tình gây ồn ào trước Phó gia ngày hôm qua, rất nhiều vị đại thần có tên trong danh sách đã biết chuyện.
Một số người trong số họ đã bí mật chuyển giao và tiêu hủy các đồ vật trên, trong khi những người khác thì lập tức trả lại chúng nguyên vẹn cho Lục hoàng tử.
Để bảo vệ mình, một số thậm chí còn đứng ra vạch trần hành vi tham ô nhận hối lộ của Lục hoàng tử cùng Phó gia trong những năm gần đây, thậm chí còn phanh phui ra cả vụ tham ô ngân lượng cứu trợ thiên tai.
Triều đình là một nơi huyền diệu như vậy, không có liên minh nào không thể bị phá vỡ.
Trong lúc nhất thời, mọi thức có vẻ trở nên hỗn loạn.