Tái Sinh - Chương 3
9
Khi đại ca và tam ca về đến nhà thì trời đã tối.
Sau mọi chuyện xảy ra, đại ca, nhị ca nghĩ rằng ta đang thương tâm khổ sở nên cũng không nói gì nhiều.
Chỉ an ủi ta: “Muội đừng suy nghĩ nhiều, tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi”.
Sau đó quay người rời đi.
Nhưng ta cũng không đi nghỉ mà sai người hầu đi pha trà, đúng như dự đoán, trong vòng nửa giờ sau, cánh cửa cọt kẹt, bị người đẩy ra.
“Muội muội, tâm trạng của muội thật tốt nha.”
Tam ca mỉm cười trêu ghẹo, hoàn toàn mất đi vẻ nghiêm nghị khi đứng trước mặt đại ca và nhị ca.
Ta không cảm thấy kinh ngạc, đem cho huynh ấy một chén trà.
“Chuyện sau đó ở Phó gia diễn ra như thế nào?”
Tam ca không khách khí bưng chén trà lên, cởi giày rồi khoanh chân ngồi xuống chiếc ghế mềm phía đối diện.
“Sau khi muội rời đi, Phó gia muốn giảo biện, thậm chí tùy ý tìm một gã sai vặt, thừa nhận hắn đã đóng giả làm Phó Lăng và gian díu với vị ngoại thất kia, mục đích là hủy hoại danh tiếng của Phó gia. ”
“Rõ ràng là Phó gia muốn giết người bịt miệng, nhưng vị ngoại thất kia cũng thông minh. Thấy Phó Lăng không thể bảo vệ mình, nàng ta liền bị Ngụy Kiến Tư dùng dăm ba câu dỗ dành, liền hướng hắn liền cầu xin che chở, chờ ngày sinh đứa bé ra sẽ lấy máu nghiệm thân để chứng minh mình trong sạch.”
Nhắc đến Ngụy Kiến Tư, tam ca khẽ cau mày, đột nhiên quay đầu lại hỏi ta: “Muội từng gặp gỡ tên Ngụy thế tử vô lại đó sao?”
Vô lại ư? Nhận xét của tam ca về Ngụy thế tử cũng tương đối đúng đắn.
Ta lắc đầu mỉm cười, không khỏi vô thức bảo vệ hắn.
“Cũng chưa từng gặp gỡ.”
“Nhưng hắn mở miệng giúp đỡ giải vây, có lẽ cũng chỉ là hảo ý.”
“Bọn ta không có quan hệ. Nhưng hắn đã đề nghị giúp đỡ, cũng chỉ có ý tốt, ta thật sự cảm kích hắn.”
Giống như nghe thấy điều gì làm hoảng sợ, đôi mắt của tam ca đột nhiên mở to.
“Hắn mà có ý tốt?”
“Nếu như cả thành Kim Lăng này còn chưa rõ tính tính hắn vô lại như thế nào, đi ăn dưa chỉ sợ chuyện chưa đủ lớn, thì dựa theo những lời hắn nói, nhất định hai người sẽ bị chụp lên cho cái mũ “có tư tình”…”
Vừa nói, huynh ấy vừa cau mày bất mãn, cảnh cáo ta: “Tốt nhất sau này muội nên tránh xa Ngụy gia.”
Cuối cùng, huynh ấy lại nằm xuống và tiếp tục hỏi ta:
“Bây giờ chuyện hủy hôn là đương nhiên rồi, tiếp theo muội có dự định gì?”
Mặc dù ba ca ca của ta cùng một mẹ sinh ra nhưng lại có tính cách hoàn toàn khác nhau.
Huynh trưởng tính tình lạnh lùng, tâm tính kiên định, có chuyện xảy ra thường suy nghĩ thiệt hơn, lấy đại cục làm trọng.
Huynh thứ tính tình thẳng thắn, đơn giản và đôi khi hành động mất kiểm soát giống phụ thân ta.
Chỉ có tam ca rất giống tổ phụ, một thương nhân lâu năm ở Diên Châu.
Tâm tư giảo hoạt, tựa như một con cáo tu luyện thành tinh.
Ta và tam ca cách nhau chưa đầy hai tuổi, chúng ta lớn lên cùng nhau, tình cảm thâm hậu nhất.
Ta biết không thể giấu nổi huynh ấy những tính toán của mình. Vì vậy, cũng không muốn giấu.
Ta đưa cho huynh ấy một danh mục quà tặng.
“Đây là danh sách những món quà muội đã tặng Phó Lăng ba tháng qua sau khi chúng ta đính hôn. Còn tờ ở dưới cùng là quà đáp lễ của hắn.”
Tam ca đưa tay cầm bản danh sách, lật dở từng trang một, không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Hả, muội tặng hắn nhiều quà như vậy?”
Khi lật đến trang cuối cùng, huynh ấy ngước lên và nhìn chằm chằm vào ta, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
“Tên họ Phó đó sao có thể keo kiệt như vậy? Tặng muội toàn ba thứ phế phẩm…”
Huynh ấy không kìm nổi, lên tiếng phàn nàn.
Nhưng cũng minh bạch ta muốn làm gì.
“Muội muốn lấy lại những thứ này?”
“Tất nhiên.”
Ở kiếp trước, những thứ này đều được thêm vào danh sách của hồi môn của ta.
Sau khi thành thân với Phó Lăng không lâu, liền bị hắn lặng lẽ lấy đi tặng cho Lục hoàng tử.
Lại bị Lục hoàng tử dùng để lôi kéo các đại thần.
Sau khi sống lại, có đôi lần ta vô tình hay cố ý đề cập đến những món đồ này.
Quả nhiên, Phó Lăng liền mở miệng muốn những đồ vật này.
“Bất quá những đồ vật này, Phó gia ước chừng không thể lấy ra …”
Khi ta nói, tam ca ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
Huynh ấy nhếch miệng, cười “hắc hắc” vài tiếng, bật dậy ngay lập tức.
“Vậy đừng trách ta lột của Phó gia một lớp da…”
10
Ngày hôm sau, tam ca chủ động đứng ra đảm nhận công việc trả lại sính lễ cho nhà họ Phó.
Ngoài danh sách sính lễ, ta còn đưa cho huynh ấy mang trả lại những món quà Phó Lăng tặng ta sau khi chúng ta đính hôn.
Tam ca đến trước cửa Phó gia, ra lệnh cho hai gia nhân thay nhau đọc lớn:
“Sau lễ đính hôn vào ngày mồng sáu tháng giêng âm lịch, Phó công tử đã tặng tiểu thư nhà ta một chiếc vòng ngọc, trị giá một trăm lượng.”
“Ngày hôm sau, tiểu thư nhà ta tặng lại một cuốn binh pháp “Trăm trận trăm thắng”.
“Phó công tử không tặng lại quà.”
“Ngày mồng bảy tháng hai âm lịch, tiểu thư nhà ta tặng Phó công tử một hộp minh châu…”
“…”
Sau khi nghe rõ chi tiết danh sách, những người qua đường đều thở dài cảm thán.
“Sao quà của Phó công tử lại toàn là đồ dùng thông thường có thể mua được ở bất cứ đâu vậy? Thứ đắt nhất tính ra cũng chỉ là một chiếc vòng ngọc. Tại sao hắn có thể cư xử như vậy được?”
“Chiếc trâm gỗ do chính tay hắn khắc? Chỉ là một miếng gỗ vụn mà thôi. Nói dễ nghe thì đó là tâm ý, chứ loại công tử giống bọn họ, có tự mình làm không còn chưa chắc…”
“Xem bộ sưu tập binh pháp, thư pháp và các bức hoạ do Lưu gia cô nương tặng, mỗi món đều là bảo bối mà chúng ta mới chỉ nghe danh, quà tặng của tiểu thư Lưu gia thật đủ thành ý mà…”
Khi Phó gia nghe thấy tiếng ồn áo bước ra, gia nhân kia đã đọc đi đọc lại danh sách quà tặng vài lần.
Ta ngồi trên xe ngựa ở góc đường, nhìn thấy Phó Lăng xuất hiện với vẻ mặt u ám, hắn hỏi tam ca ta: “Lưu Tấn, người rốt cuộc đang làm gì?”
Tam ca vẫn ôn nhu mỉm cười.
“Có chuyện gì khó hiểu sao? Mối hôn sự giữa hai nhà đã kết thúc, nên đương nhiên những món quà đã tặng chúng ta phải xử lý cho rõ ràng.”
“Sính lễ mà Phó gia các người mang đến cầu hôn, cũng như những thứ rác rưởi mà ngươi tặng cho muội muội của ta sau khi đính hôn đều ở cả đây. Hôm nay ta mang đến trả lại cho ngươi, còn đây danh sách quà tặng mà muội muội đã tặng cho ngươi, xin hãy trả lại cho chúng ta.”
“Chúng ta muốn mọi chuyện phân rõ ràng, rành mạch, để không ai có thể hiểu nhầm rằng Lưu gia ta đang lợi dụng, chiếm hời của Phó gia.”
Trong đám người đứng xem, có người dẫn đầu hô to: “Trả lại quà đi.”
Mọi người đồng thanh hùa theo đồng tình.
Trong lúc hỗn loạn, vẻ mặt Phó lão phu nhân không giấu nổi sự bối rối, mất bình tĩnh. Phó Lăng đứng bên cạnh cũng vô thức siết chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt dần dần đen lại.
Đương nhiên, hắn ta không thể trả lại những món đồ này vì mọi việc xảy ra cũng giống như kiếp trước, những món quà này hiện đang nằm trong nhà của một số đại thần rồi.
11
Hiển nhiên, Phó Lăng cũng biết chuyện này không thể làm ầm ĩ lên được. Đặc biệt, Lục hoàng tử và các đại thần đưọc Lục hoàng tử tặng quà càng không được phép biết những món quà này đều đến từ Lưu gia.
Mà hắn lại càng không có thể lấy lại những món quà này từ tay bọn họ.
Bằng không, nếu tin đồn kết bè kết cánh vì mưu đồ cá nhân truyền đến tai hoàng đế, nếu bị tra xét ra thì không chỉ liên quan đến mặt mũi Phó gia nữa.
Hắn ta cau mày, hướng ánh nhìn về phía tam ca.
“Lưu huynh, ta và A Sở là thật lòng yêu thương nhau. Mặc dù hôn ước bị hủy bỏ, nhưng trong đó hiểu lầm rất sâu. Không bằng chúng ta cùng vào trong để bàn bạc cho rõ ràng…”
Hắn vừa dứt lời, đám người hầu của Phó gia liền lao tới vây xung quanh tam ca và hai gia nhân kia. Bọn họ muốn đưa tam ca vào trong phủ, chuyện lớn hóa nhỏ.
Việc Phó gia cứ xử như vậy hoàn toàn nằm trong dự liệu của bọn ta. Tam ca đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi đến đây, làm sao có thể để Phó Lăng được toại nguyện.
“Phó gia đây là cảm thấy không phục, còn muốn đánh người!”
Trong đám đông, người vừa rồi dẫn đầu hô “trả lại quà đi”, đột nhiên hét lên.
Một nhóm nam nhân cao lớn và khoẻ mạnh lập tức lao ra từ phía sau lưng tam ca.
“Đừng lo lắng, Lưu tam công tử, chúng ta ở đây có rất nhiều người, sẽ không để Phó gia coi thường, khi nhục trung lương như vậy đâu!”
“Đúng vậy!”
“…”
Một người dẫn đầu ra mặt, càng ngày càng có nhiều người đứng chắn trước mặt tỏ ý muốn bảo vệ tam ca.
Khung cảnh dần trở nên mất kiểm soát.
Sắc mặt của Phó Lăng và Phó lão phu nhân hoàn toàn tối sầm.
“Ngươi nghĩ chỉ cần đưa danh sách này ra là đủ khẳng định cháu trai ta đã nhận những món quà trên sao? Ngươi đang tìm cách bôi nhọ Phó gia ta sau khi hôn ước bị huỷ bỏ đúng không?”
“Ngay cả một nữ nhân điên còn dám đổ oan cho cháu trai ta, làm giả thì có gì khó?”
“Chưa nói đến những thứ đồ quý giá như đông châu, san hô. Phó gia ta lăn lộn trong cung nhiều năm như vậy cũng chỉ có một bức họa quý, tại sao một gia tộc nhỏ như các ngươi lại có thể có nhiều như vậy được?”
Phó lão phu nhân vênh mặt lên và nói một cách mỉa mai, phách lối, rõ ràng là đang muốn phủ nhận mọi chuyện.
Tam ca ngược lại không hề tỏ ra hoảng sợ, nao núng.
“Phó lão phu nhân, chắc hẳn bà cũng đã nghe nói mẫu thân ta xuất thân từ một thương hộ phải không?”
“Thương hộ thì sao chứ? Đều nghèo đến nỗi chỉ còn duy nhất một mình mẫu thân ngươi, chẳng lẽ lại có gì ghê gớm?”
Bà ta tưởng rằng mẫu thân ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sinh ra trong một thương hộ làm ăn buôn bán nhỏ. Nghĩ là những vật kia là do nhà ngoại tổ phụ dốc hết vốn liếng mà có.
Chỉ cần cắn chết không tha, liền không thể kiểm chứng.
Thương hộ nhỏ sao?
Rốt cuộc, có vẻ bà ta đã đánh giá thấp mọi thứ rồi.
“Xem ra Phó phu nhân vẫn chưa hiểu rõ Lưu gia chúng ta rồi!”
Lúc này ta vén rèm xe ngựa, bước xuống và tiến ra khỏi góc phố. Dường như không ngờ ta lại xuất hiện, vẻ mặt Phó Lăng đầy ngạc nhiên, sững sờ trong giây lát.
Ánh mắt chúng ta chạm nhau, trong mắt hắn dường như chứa đầy những cảm xúc dâng trào.
“Cũng phải thôi…”
Ta phớt lờ hắn mà đưa mắt nhìn Phó lão phu nhân đang đứng bên cạnh.
“Quả thực mọi người ai cũng biết phụ thân ta là một võ tướng xuất thân từ một gia đình nghèo khó, còn mẫu thân ta chỉ là con gái của một thương hộ.”
“Nhưng nếu Phó công tử có thể quan tâm đến mà hỏi xem ngoại tổ phụ của ta là ai khi công tử nhận những lấy những món đồ này thì bây giờ chắc chắn Phó lão phu nhân sẽ không nói những điều nực cười như vậy”.
Nghe ta nói vậy, Phó lão phu nhân vẫn còn không biết khó mà buông lời chế nhạo:
“Ngoại tổ phụ của ngươi tên là gì? Một lão già đã qua đời chẳng nhẽ còn có thể làm ra điều gì kinh thiên động địa hay sao?”
“Không đến nỗi kinh thiên động địa, nhưng ngoại tổ phụ ta họ Tạ, hiện tại người còn đang sống rất khoẻ mạnh tại Diên Châu.”
Hai từ “Diên Châu” và “Tạ gia” vang lên dường như làm cho Phó phu nhân đoán được điều gì đó, nụ cười trên môi bà ta cứng lại.
Trước khi để cho bà ta kịp định thần, ta lại tiếp tục nói thêm.
“Ngoại tổ phụ của ta là Tạ Văn Nguyên, người đứng đầu Tạ gia ở Diên Châu, mẫu thân của ta là đích trưởng nữ mà người tuyên bố với bên ngoài là đã mất sớm – Tạ Dương Huy.”
12
Nghe đến tên của ngoại tổ phụ, hầu như tất cả mọi người có mặt đều không khỏi hít vào một hơi.
Ngay cả Phó Lăng và Phó lão phu nhân cũng trợn mắt kinh ngạc. Điều này cũng hoàn toàn dễ hiểu thôi.
Vì Tạ gia là một gia tộc giàu có, nắm trong tay toàn bộ các tuyến lưu thông hàng hóa bằng đường biển của Đại Hạ.
Chỉ riêng số tiền thuế cống nộp hàng năm đã đủ chi phí nuôi sống một đội quân 200.000 người ở biên giới.
Nếu một thương nhân bình thường muốn có được những thứ kia, quả thực sẽ phải tốn rất nhiều công sức.
Trước đó mọi người có thể nghi ngờ thật giả và nguồn gốc của những món quà kia, nhưng nếu chúng đến từ Tạ gia thì lại là một việc hoàn toàn khác.
Suy cho cùng, gần như toàn bộ ngọc trai Đông Châu và san hô ở Đại Hạ này đều được Tạ gia mang về sau những chuyến ra khơi. Ngoài ra còn có những bộ sưu tập sách quý, thư pháp và những bức hoạ nổi tiếng được người người săn đón kia hầu hết đều đến từ khố phòng của Tạ gia.
Mẫu thân ta quả thực là đích trưởng nữ của Tạ gia.
Hơn 20 năm trước, bà được phụ thân ta giải cứu khỏi bọn cướp ngựa. Bà đã yêu ông ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc đó ông vẫn còn là vị tướng nhỏ.
Nhưng ngoại tổ phụ không ưa phụ thân, người cho rằng ông là tướng sĩ, cả đời chỉ biết ra trận và chém giết, hơn nữa còn có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Vì thế đã tìm mọi cách ngăn cản mẫu thân, thậm chí còn nhốt bà ấy trong phòng.
Lúc đó, mẫu thân có tình cảm sâu sắc với phụ thân, bà cũng là một người rất quyết đoán. Thấy ngoại tổ phụ không đồng ý mối hôn sự này, liền nổi giận bỏ nhà đi và lén thành hôn với phụ thân.
Bà giấu diếm thân phận, gần như cắt đứt mọi quan hệ với Tạ gia và tự nhận mình là trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Ngoại tổ phụ nghe tin cũng rất tức giận, người cho thông cáo ra ngoài rằng đích trưởng nữ của mình đã qua đời , không cho phép người bên ngoài nhắc lại.
Mãi cho đến khi mấy huynh muội ta lần lượt ra đời, với sự thuyết phục của cô mẫu, ngoại tổ phụ mới dịu đi thái độ, năm nào cũng bí mật cử người mang những món quà này đến Lưu gia, yêu cầu phụ thân nhận cất đi mà không được để cho mẫu thân biết.
Những quá khứ này, cơ hồ không người biết được.
Thẳng đến khi phụ thân chiến tử, mẫu thân qua đời .
Cô mẫu đã bí mật đến Lưu gia để chia buồn, đến khi đó chúng ta mới biết được thân thế của mẫu thân.
Đại ca là người thanh liêm, huynh ấy không muốn ỷ lại vào sức mạnh của Tạ gia.
Càng biết rõ hơn triều đình nước sâu, không muốn liên luỵ đến cả nhà ngoại tổ phụ.
Không chỉ cự Tuyệt nhận thân, còn cố ý dấu diếm quan hệ của Lưu gia cùng Tạ gia.
“Sao có thể như vậy được? Mẫu thân ngươi họ Chu, chỉ là một đứa trẻ mồ côi!”
Nghe xong những lời này, giọng Phó lão phu nhân hơi run lên, ánh mắt hung ác đến cực điểm.
Lúc này, Phó Lăng cũng đã từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần. Hắn quay sang nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, trong mắt dường như có một làn sóng hỗn loạn.
Bàn tay hắn cứ nắm rồi lại mở, mãi sau mới ngập ngừng nói.
“Mặc dù Phó gia chúng ta không tính là đại phú đại quý, nhưng trong nhà vẫn có không ít bảo vật.”
“Cho dù ngươi là người của Tạ gia, coi như ngươi tình cờ nghe được Tạ gia mua những vật này, cũng không thể dùng cách này âm mưu chiếm chúng làm của riêng….”
Vì không đắc tội Lục hoàng tử, bảo trụ Phó gia.
Coi như biết quan hệ giữa Lưu gia cùng Tạ gia, phó Lăng cũng sẽ cắn chết không nhận.
Lý do thoái thác này của hắn, ta đã sớm đoán được, cũng không ngoài dự đoán.
Nhưng những vật kia ta đã tặng, liền có phương pháp chứng minh đó là vật của Lưu gia.
Bởi vậy, cũng không hoảng chút nào.
Ta than nhẹ một tiếng, đang muốn mở miệng.
Giọng nói cởi mở của một nữ nhân bỗng nhiên từ xa mà đến.
“Phó lão phu nhân, có thể là bà không biết đấy thôi, ‘Chu’ là họ của mẫu thân ta.”
“Ngoài ra, hàng hóa cùng những đồ vật trong khố phòng của Tạ gia đều được đánh dấu bằng các huy hiệu khác nhau. Nếu Phó gia khăng khăng những món đồ đó là các người mua được, không bằng đem đồ vật lấy ra để chúng ta cùng phân biệt cho rõ ràng?”
Nghe thấy tiếng nói, ta quay lại nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng thướt tha bước tới.
Phía sau bà là Nguỵ Kiến Tư thong dong, điềm tĩnh.
“Ngươi là ai?”
Phó lão phu nhân cau mày, khó chịu hỏi.
Chính Nguỵ Kiến Tư là người mỉm cười đáp lời bà ấy.
“Đây là a di của huynh đệ Lưu gia. Đương nhiên, bà ấy cũng là đích thứ nữ của Đại thương gia Tạ Văn Nguyên ở Diên Châu – Tạ Dung Âm.”
13
Mặc dù đại ca cự tuyệt cùng Tạ gia nhận thân, nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này, thời điểm trước khi ta thành thân, a di Tạ Dung Âm cũng đều bí mật đến Kim Lăng với lý do kinh doanh. Bà ở tại gia sản của Tạ gia ở phía đông kinh thành.
Đêm qua ta đã gửi thư cho a di, nói với bà rằng hôm nay ta sẽ nhân cơ hội công khai thừa nhận mối quan hệ của huynh muội chúng ta với Tạ gia.
Ta đoán chắc là bà sẽ đến nhưng lại không ngờ, bà ấy lại xuất hiện cùng Nguỵ Kiến Tư.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng, biểu hiện của bọn họ, tựa hồ như quen biết.
Ta nghi hoặc trong lòng.
Nhịn không nhịn được mà liếc nhìn Nguỵ Kiến Tư thêm vài lần, nhưng chỉ thấy hắn mở gấp chiếc quạt hình con công, cố gắng giả vờ lạnh lùng và nghiêm túc.
Nhưng chỉ kiên trì được một lát, ánh mắt hắn không nhịn được cứ nhìn về phía ta, tai dần dần đỏ lên.
Khi ánh mắt bọn ta chạm nhau, hắn ho nhẹ rồi đột nhiên ngẩng đầu, đứng thẳng người lên.
“Phó Lăng, không phải ngươi nói đồ là do ngươi tự mua sao? Vậy hãy lấy ra cho chúng ta nhìn một cái, mở mang tầm mắt.”
Sắc mặt Phó Lăng đen lại, ánh mắt hắn hết đảo qua Nguỵ Kiến Tư rồi lại quay về phía ta.
Nhưng hắn không trả lời vào câu hỏi kia mà đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, hằn học nói: “Khi nào thì đến lượt người ngoài như ngươi can thiệp vào chuyện giữa Phó gia và Lưu gia?”
Tuy nhiên, trước khi Nguỵ Kiến Tư kịp trả lời, a di ta đã cười lớn.
“Người ngoài sao? Đứa nhỏ này không phải người ngoài.”
“Hôm qua nó đã quỳ gối ở chỗ ta cả một đêm, cầu xin được ở rể, gả cho A Sở nhà chúng ta.
Tuy nói hôn nhân đại sự do phụ mẫu làm chủ, nhưng tỷ tỷ cùng tỷ phu không còn, người làm a di như ta liền đứng ra làm chủ cho bọn chúng.”
“Ta thấy hắn là một chàng trai tốt, sẽ cân nhắc, xem xét kỹ lưỡng cuộc hôn nhân của hai đứa.”
Phảng phất “quỳ gối” và “ở rể” là những việc rất đáng tự hào, Nguỵ Kiến Tư nghe đến đó liền vô thức ngẩng cao đầu, không hề che giấu vẻ tự đắc, nhìn bộ dáng của hắn khiến ta có chút buồn cười.
Ta vô thức lại nhìn hắn thêm vài lần, nhưng chưa kịp nhìn kỹ nét mặt của hắn liền nghe Phó Lăng khàn giọng hét lên: “Không được!”
Ta theo tiếng kêu nhìn lại thì thấy thần sắc Phó Lăng trắng bệch, hốt hoảng đến cực điểm.